Phượng Thiển nhìn dáng vẻ hắn "Ngốc hồ hồ" như vậy một lúc, ngẩn ngơ, trong lòng bắt đầu hoan hô cười to.
Nông nô xoay người làm chủ nhân.
Thật không nghĩ tới, khi còn sống, nàng còn có thể làm nữ vương trước mặt nam nhân này.
Cố nén ý cười trong lòng, Phượng Thiển liền nghiêm túc ngồi ở bên cạnh, thần sắc có thể nói là lạnh nhạt, cao ngạo: “Quân Mặc Ảnh, ngươi nói một chút, ngươi lớn như vậy, sao tư tưởng ngây thơ như vậy? Nam Cung Triệt đã cứu ta, ta dìu hắn, bồi hắn, bất quá là vì không muốn thiếu hắn, nhưng ngươi lại không hiểu, vậy ta phải nói như thế nào, thật sự là…"
Nói xong, giọng điệu của nàng liền thay đổi, từ một ngự tỷ cao lãnh chuyển thành một trưởng giả nói lời thâm thúy, thở dài liên tục.
Mặt Quân Mặc Ảnh càng ngày càng đen hơn, trong ánh mắt thâm thúy cuốn theo cảm xúc luống cuống, đen như vẩy mực.
Ngây thơ.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn như vậy.
Ánh mắt Phượng Thiển chuyên chú dừng ở vết thương trên cánh tay hắn, hoàn toàn không nâng mắt nhìn hắn, trên trán có vài sợi tóc bởi vì mới vừa rồi nổ mạnh mà bị loạn rơi xuống, vẻ mặt suy sụp cũng không làm người khác cảm thấy chật vật.
Nàng cẩn thận mà bôi thuốc, vẽ loạn, tận lực nhẹ nhàng để không làm đau hắn, tuy rằng nàng rất rõ ràng, tổn thương thành như vậy, không đau là không có khả năng.
"Quân Mặc Ảnh." Phượng Thiển bôi xong rồi băng vải, rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn.
Vốn nàng còn có thể giả bộ một lát, nhưng khi ánh mắt chạm đến con ngươi màu đen tuyền của hắn, nhát gan trong sâu đáy lòng của Phượng Thiển lại bị kích phát, không tự chủ được rụt lui cổ.
Chờ nàng phản ứng lại, khí thế nam nhân sớm đã áp đến nàng.
"Ngây thơ, phải không?" Quân Mặc Ảnh hơi nhếch môi, không rõ ý tứ.
Phượng Thiển liếm môi, ánh mắt lóe ra một chút, dĩ nhiên lí do thoái thác nàng chuẩn bị tốt đã bị nàng quên cái không còn một mảnh.
Dừng một chút, nàng bổ nhào vào người nam nhân.
"Không quan hệ, tuy rằng ngươi rất ngây thơ, nhưng ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Phượng Thiển ghé vào ngực hắn cười gượng hai tiếng, cười đến nàng cũng cảm thấy vụng về: "Nói xong rồi, ngươi không cần để ý chuyện của Nam Cung Triệt nữa, ta đã nói với hắn rõ ràng. Thật sự, tin tưởng ta."
Rõ ràng nàng cười đến vô tâm vô phế, Quân Mặc Ảnh lại nghe ra hương vị chuyện là trong ba chữ trịnh trọng cuối cùng.
Tin tưởng sao?
Hắn tin tưởng không, hẳn là.
Nếu nàng phải đi, từ lần đầu tiên Nam Cung Triệt muốn dẫn nàng đi thì nàng đã đồng ý.
Nếu lúc ấy không có, hiện tại, cũng sẽ không.
Chẳng qua, hắn không thích bất luận kẻ nào có ý đồ với nàng, chỉ cần ánh mắt bọn họ dừng trên người nàng nhiều hơn một khắc, cũng không được.
Càng đừng nói là Nam Cung Triệt có mơ ước này.
"Về sau còn có dám đi ra ngoài nhận người nữa hay không?" Quân Mặc Ảnh bình tĩnh nói.
Phượng Thiển ngẩng đầu lên, trừng mắt: “Ngươi nói ai nhận người?!"
"Nàng còn muốn nói dối sao?"
Đờ mờ! "Quân Mặc Ảnh, ngươi là quỷ ngây thơ, ngay cả tính ăn mòn của a xít sunfuric, a xít nitric cũng không mạnh như ngươi như."
Quân Mặc Ảnh hiển nhiên không hiểu nàng đột nhiên nói ra hai danh từ hóa học, nhưng "Chua" hắn vẫn biết đến.
Nói hắn chua sao.
"Trẫm liền chua một cái cho nàng xem."
Nói xong cũng không cho Phượng Thiển có thời gian phản ứng, cắn nàng một ngụm, sau đó liền cầm gáy nàng trực tiếp cắn.
Phượng Thiển không cẩn thận ném băng vải đi "Ừm ừm…" đánh vào ngực hắn: “Ngươi… ừm…, không phải còn có chuyện quan trọng sao?"