"Hay là nói, ngươi muốn thử một chút kết quả chống lại thánh chỉ?"
Trong phút chốc sắc mặt Hoa phi trắng bệch, vết đỏ trên mặt càng rõ ràng, há miệng run rẩy không biết nên mở miệng thế nào.
Nói sao? Muốn khai ra Thái hậu sao?
Nàng không cố ý muốn cãi thánh chỉ, mà là Thái hậu muốn nàng tới!
"Hoàng thượng!"
Đang lúc này, rốt cuộc Thái hậu trầm mặc thật lâu không nhịn được mở miệng, hơi suy yếu, rồi lại kìm lại.
"Ai gia nhớ nhung Hoa phi, lại bởi vì triền miên trên giường bệnh, chẳng lẽ đòi nàng tới chỗ này xem ai gia cũng không được sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong điện hơi chậm lại.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu, hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt đế vương, hoặc là dứt khoát chưa tới chỗ này!
Quân Mặc Ảnh nhíu chặt ấn đường, khẽ nhếch miệng tựa như giễu cợt, tựa như lạnh.
"Trẫm cũng không biết, lúc nào thì mẫu hậu và Hoa phi tốt như vậy."
Lúc nói lời này, hắn thậm chí không xoay qua chỗ khác nhìn Thái hậu.
Giây lát, con mắt sắc lạnh xẹt qua mọi người.
"Một hai cũng đứng lỳ ở đây không có chuyện làm sao?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Quân Mặc Ảnh cười lạnh: "Thái hậu nhớ nhung Hoa phi mới triệu nàng, các ngươi thì sao? Đặc biệt tới chỗ này nói luyên thuyên, hay là tới quấy rối? Thái hậu bị bệnh ở trên giường, các ngươi vây ở nơi này là muốn cho bệnh Thái hậu tăng thêm sao?"
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh khẽ cao lên, trong giọng nói có một chút lạnh lẽo, như muốn đóng băng tất cả mọi người.
"Nô tì không dám!"
"Không dám thì cút về cho trẫm, như trước đây, không có việc gì chớ quấy rầy Thái hậu tĩnh dưỡng!"
"Dạ, nô tì tuân chỉ."
Nói xong, chúng phi tần quỳ an Thái hậu một cái, từng người một như chạy trốn xông ra ngoài.
Hoàng hậu muốn nói lại thôi, không lập tức bước đi.
"Còn có việc?" Quân Mặc Ảnh liếc xéo nhìn nàng.
Hoàng hậu cúi chào, mím môi nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, đều là lỗi của nô tì. Nô tì quản giáo vô phương, mới khiến họ quấy rầy Thái hậu tĩnh dưỡng, nếu hoàng thượng muốn trách phạt nô tì, nô tì không có câu oán hận nào."
"Nếu biết bổn phận của mình là cái gì, lần tới làm theo cho tốt là được." Đối với hoàng hậu, giọng điệu của Quân Mặc Ảnh không kém như mới vừa, nhưng vẫn lạnh nhạt.
Hoàng hậu càng mím chặt môi hơn: "Dạ, nô tì biết nên làm sao. Nô tì cáo lui."
Trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn lại Thái hậu, đế vương, Phượng Thiển, còn có Hoa phi không được "Đặc xá" không dám tùy tiện rời đi.
Phượng Thiển cảm giác tình cảnh bây giờ của mình phải là lúng túng mới đúng, cũng không biết tại sao, đứng ở bên cạnh Quân Mặc Ảnh, nàng luôn có loại cảm giác cuồng bá lãnh khốc, thậm chí lửa giận vừa bị khơi lên vừa rồi cũng tiêu mất hơn phân nửa.
Hình như, cảm giác có người giúp nàng hả giận cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Phượng Thiển không khỏi xoay qua chỗ khác nhìn Hoa phi một cái.
Vị trí này của nàng là đứng quay lưng về phía Thái hậu, cho nên yên tâm lớn mật cười với Hoa phi, lộ ra hàm răng trắng, ác ý mà đùa cợt.
Hoa phi co quắp mặt, ẩn nhẫn thịnh nộ không dám phát tác ở Đế Vương trước mặt, thậm chí ngay cả nửa điểm biểu hiện khác thường cũng không dám có.
Quân Mặc Ảnh liếc Phượng Thiển một cái, chỉ coi không nhìn thấy nàng đang làm mờ ám.
"Nếu mẫu hậu thiên ái (thiên vị, ưu ái) Hoa phi như vậy, có cần để Hoa phi ở lại cung Phượng Minh, cận thẩn chăm sóc không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Thái hậu an tĩnh nhìn nhi tử, đột nhiên phát hiện mình giống như không hiểu rõ hắn.