Tiểu thái giám sau lưng lập tức tiến lên, làm bộ đi kéo Phượng Thiển, lại bị Phượng Thiển lắc mình tránh khỏi.
"Hiện tại bổn cung chỉ là nghi phạm, không phải tội phạm, các ngươi đừng… táy máy tay chân với bổn cung, bổn cung sẽ tự đi!"
Ánh mắt rút khỏi trên người đám người như thổ phỉ vào điện lục soát kia, Phượng Thiển lạnh lùng nhìn thái giám trước mặt, giọng điệu cứng rắn không được xía vào.
Cung nhân cung Phượng Ương đều kinh ngạc.
Kể từ khi phục vụ chủ tử tới nay, bọn họ chưa bao giờ nghe nàng tự xưng là "Bổn cung".
Mọi lần chủ tử đều cười híp mắt nói chuyện, chưa từng gặp qua dáng vẻ uy nghiêm mạnh mẽ này của nàng?
Đến giờ phút này bọn họ mới biết, có vài người cũng không phải không có uy nghiêm, chỉ là dưới tình huống giống như không biết dùng quyền thế địa vị tới dọa ngươi, giống như không phát giận không có nghĩa là không còn cách nào khác, chỉ là ngươi chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng mà thôi.
Hiển nhiên Đông Dương cũng ngẩn người, lời nói khiển trách cũng nghẹn ở trong miệng chưa kịp nói ra.
Mà Lưu Nguyệt ở một bên, tầm mắt lui tới lui về giữa những thái giám kia và Phượng Thiển, khẽ cau mày, trong mắt là một mảnh thâm thúy ủ dột khó mà phân biệt.
Đại thái giám cầm đầu bị giọng của Phượng Thiển làm kinh sợ, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Chỉ chốc lát sau, hắn ưỡn thẳng sống lưng, làm như muốn nhờ vào đó mà gia tăng khí thế của mình.
"Nếu Thiển phi nương nương nói như vậy, vậy thì xin mời nhanh lên, đừng để Thái hậu đợi lâu."
Trong miệng hắn gọi là "Thiển phi nương nương", nhưng vẻ mặt không có chút cung kính nào.
"Nương nương, ngài chớ đi cùng hắn!" Đông Dương muốn chạy tới ngăn, lại bị một tiểu thái giám kéo, không thể làm gì khác hơn là cuống cuồng nói: "Có chuyện gì cũng chờ hoàng thượng trở lại hẵng nói, ngài không phải là mật thám Tây Khuyết gì, hoàng thượng cũng sẽ không để bọn họ khi dễ ngai như vậy, ngài chớ đi với bọn họ!"
"Thật là to gan, ý chỉ của Thái hậu há lại để một nha đầu thối như ngươi tới chất vấn!"
Tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, nương theo đến còn có "Pằng" một tiếng, một cái tát bay thẳng đến mặt Đông Dương.
Mặt Phượng Thiển biến sắc, lửa giận trong khoảnh khắc cuốn tới, thậm chí sâu hơn lúc nàng bị tát.
Nhất là thấy mặt Đông Dương bị đánh lệch hẳn, Phượng Thiển tức giận công tâm, quát lạnh một tiếng: "Cẩu nô tài, nha đầu của bổn cung há để ngươi có thể đánh?"
Gần như là trong nháy mắt, mọi người thậm chí chưa kịp phản ứng, trong điện vang lên một tiếng tát thanh thúy.
Âm thanh lớn hơn, rõ ràng hơn.
Mọi người thất kinh.
Chỉ thấy trên mặt tiểu thái giams vừa đánh Đông Dương xuất hiện một dấu tay sâu hơn.
"Thao tiên sư mày......" Tiểu thái giám hung hăng nhổ một ngụm, đang muốn tiếp tục mắng nữa, lại bị đại thái giám cầm đầu trừng mắt liếc, hàm chứa một tia cảnh cáo.
Tiểu thái giám nén lấy một hơi, nhưng lại không thể không thôi.
Mặc dù rơi vào trong tay Thái hậu, hôm nay Thiển phi chết chắc, nhưng xấu chính là ở chỗ bây giờ còn chưa định tội, cho nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ! Nếu không hư chuyện của Thái hậu, chắc chắn bị chặt làm trăm mảnh!
"Thiển phi nương nương, nô tài quản giáo không nghiêm, ngài đánh cũng đánh lại, bây giờ có thể đi cùng nô tài rồi chưa?" Đại thái giám cầm đầu đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Phượng Thiển nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, mót bước đi.
Chỉ là đi hai bước, đột nhiên giống như là sực nhớ ra gì đó, nàng lại lần nữa xoay người sang chỗ khác nhìn về phía Đông Dương.
Nhìn ra ý đồ của nàng, tên đó lập tức tiến lên ngăn trở nàng: "Thiển phi nương nương......"
Uy hiếp rõ rành rành.
Phượng Thiển híp mắt: "Thế nào, bổn cung nói một câu với nha đầu của mình cũng không được sao? Ngươi thật coi bổn cung là tù phạm của ngươi sao?"