"Người tới, trói Thiển phi lại cho ai gia!" Thái hậu gằn từng chữ một, cả câu cơ hồ là bị bà khàn khàn nặn ra cổ họng.
Đột nhiên nói như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều ngẩn ra.
Tình huống thế nào?
Mới vừa rồi còn nói chuyện thật tốt, sao đột nhiên phải trói lại?
Rốt cuộc là bởi vì Thiển phi nói năng lỗ mãng chống đối Thái hậu, hay là bởi vì tiểu thái giám vội vã tới đây bẩm báo chuyện quan trọng gì?
Trên thực tế, đều vì cả hai.
Đời này Thái hậu còn chưa có bị người khác chống đối như vậy, lập tức không dằn nổi cơn giận này?
Nhưng là, nguyên nhân tính khí bà phát lớn như vậy không chỉ như thế, mà bởi vì mới vừa cung nhân tới nói với bà, cung nữ Lưu Nguyệt của cung Phượng Ương mang theo một khối kim bài miễn tử đến, nói đó là hoàng thượng ban cho Thiển phi. Nhưng cung nữ kia cảm thấy Thiển phi phạm phải tội lớn như thế, thật sự không nên đặc xá, cho nên đặc biệt bẩm báo việc này cho bà......
Kim bài miễn tử, kim bài miễn tử đó!
Thái hậu cảm thấy thân thể mình sôi hết cả máu, thật sự là khí huyết dâng trào, xông thẳng ót.
Từ cổ chí kim, đâu có đế vương nào ban loại vật này cho một nữ nhân?
Coi như Thái tổ hoàng đế đối với hoàng hậu hắn khá hơn nữa, cũng không có thấy loại tiền lệ hoang đường này! Nhưng con trai của bà, lại thế nhưng......
Còn nói cái gì để ở bên người thử dò xét, trên đời nào có loại thử dò xét muôn vàn ân sủng, tất cả cưng chìu?!
Không cần phải nói, lời Hàn Tiêu nói tất cả đều là ý của hoàng thượng?
Ngược lại bà thật sự là coi thường nhi tử của bà, cũng coi thường hồ ly tinh mê hoặc chủ Phượng Thiển này!
"Buông tay, tại sao các ngươi trói ta!" Phượng Thiển bị người giữ chặt từ phía sau, hung hăng giãy dụa: "Thái hậu nương nương, bây giờ ngài tính toán lấy quyền đè người sao? Chuyện không bằng không chứng như thế, trước mặt nhiều người như vậy, ngài làm ra được sao? Không sợ phá hủy anh danh một đời sao!"
"Chuyện cho tới bây giờ, ai gia còn quan tâm anh danh gì?"
Nếu không xử tử hồ ly tinh này, sợ là cơ nghiệp Đông Lan đều bị phá hủy!
Thái hậu lạnh lùng cười mấy tiếng, cười đến mức đầu mọi người tại đây cúi thấp xuống, kinh hồn bạt vía, không rõ chân tướng.
Nhưng mà chỉ đúng là nữ tử thôi, đế vương không có ở đây, Thái hậu muốn giết chết nàng giống như giết chết một con kiến, phải tốn sức như vầy sao?
"Người tới, đi lấy rượu độc!" Giọng Thái hậu bởi vì tức giận có chút đã biến dạng, quỷ dị đến mức bén nhọn.
Nói xong, giống như là vẫn không có cách nào hết giận, bà lại chỉ hai người giữ chặt Phượng Thiển, giọng nói phát ra từ trong lồng ngực phập phồng: "Đánh cho ai gia! Đầu tiên là vu oan hoàng thượng, lại dám nói năng lỗ mãng với ai gia, hung hăng đánh cho ai gia!"
Phượng Thiển kinh hãi.
Đông Dương à Đông Dương, ngươi mà còn không xuất hiện, chủ tử ta liền thật trở thành một cổ thi thể thêm một vũng máu rồi!
"Thái hậu......" Một giọng nữ run rẩy vang lên.
Liên Nhược đã lo âu xem một hồi lâu, cho nên lúc mới bắt đầu nàng không ra ngoài ngăn cản Thiển phi chống đối Thái hậu, vì chính là có thể kéo dài thời gian, đợi hoàng thượng trở lại, Thiển phi liền hết chuyện.
Nhưng bây giờ xem ra, tình huống còn hỏng bét hơn nàng nghĩ, Thái hậu không chỉ cần giết Thiển phi, còn phải tra tấn trước khi giết!
"Thân thể ngài không tốt, xin bớt giận. Vì người khác bị chọc tức thân thể, không đáng giá."
Nàng mới nói xong, mọi người liền kinh ngạc nhìn nàng.
Mở miệng vào lúc này, còn trong tình trạng nguy hiểm vậy? Có bị bệnh không......
Liên Nhược có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi đỡ Thái hậu, tiếp tục nói: "Thái hậu xuống giường lâu như vậy, không bằng nô tỳ đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện còn lại, giao cho hoàng hậu tới xử lý, được không?"