Vật nhỏ này, công phu hồ ngôn loạn ngữ lừa dối người đã có tiến bộ.
Quân Mặc Ảnh gật đầu, mím môi "Ừ" một tiếng, lại hỏi: “Vậy Thiển Thiển vừa nhìn trẫm bằng ánh mắt gian là có ý gì?"
"Đó là ánh mắt ta không tốt!" Phượng Thiển làm như hai mắt bị bệnh, còn cố ý banh lớn hai mắt: "Đúng, chính là ánh mắt không tốt!"
Quân Mặc Ảnh không nhịn cười được, khóe miệng nhếch lên.
Lúc này Phượng Thiển mới biết mình bị lừa gạt, tức giận đánh một cái vào ngực hắn: “Quân Mặc Ảnh, đồ quỷ chán ghét, làm rớt mứt quả của ta không nói, bây giờ còn đùa ta!"
"Không gọi Hoàng Thượng?"
"Hừ!"
"Không muốn đi ra ngoài?"
"... Hừ!"
"Thật không đi?"
"..." Phượng Thiển cắn chặt răng, dặn ra một chữ: “Đi!"
Đương nhiên đi!
Sao phải không đi?
"Vậy bây giờ Thiển Thiển hôn trẫm một cái, trẫm liền mang nàng đi." Mắt phượng của Quân Mặc Ảnh híp lại, cười như không cười, dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Trẫm muốn trực tiếp, không cần mứt quả của nàng."
"... @ &%@!!"
Phượng Thiển thu tay lại, trên mặt lại đỏ rực: “Không phải vừa hôn sao?"
"Vừa rồi là trẫm hôn Thiển Thiển, cũng không phải Thiển Thiển chủ động. Mà hiện tại là Thiển Thiển cầu trẫm, cho nên, vừa rồi không tính?"
"..."
Xem như ngươi lợi hại!
Phượng Thiển mấp mé miệng, cố ý đẩy hết nước miếng ra. Rồi sau đó cười âm hiểm, nhắm thẳng sườn mặt nam nhân.
"Bẹp" một ngụm, hôn phát ra tiếng lớn, vang.
Nhìn trên mặt nam nhân đầy nước miếng, tâm tình Phượng Thiển tốt lên.
Hừ hừ, đồ đáng ghét, xem ngươi đòi hỏi!
Nhìn cô nãi nãi hôn chết ngươi!
Nàng đầy mong chờ nhìn nam nhân lộ biểu tình ghét bỏ hoặc khinh bỉ, dù sao nàng làm như vậy chính là nghĩ làm hắn tức giận, chỉ cần hắn khó chịu, nàng liền thích!
Nhưng đợi nửa ngày, chỉ thấy nam nhân bất đắc dĩ liếc mắt một cái, mang theo bao dung và sủng nịch, ôn nhu như muốn chảy ra ngoài.
Phượng Thiển đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, nhất thời không dám nhìn hắn.
Bà nội nó!
Rõ ràng nàng mới làm chuyện xấu, vì sao nàng phải chột dạ?
A a a, nam nhân này tuyệt đối là khắc tinh của nàng! Khắc tinh!
"Hiện tại có thể coi như xong?" Phượng Thiển bị hắn nhìn xấu hổ vô cùng, thở phì phì che mắt hắn: "Ta hôn xong rồi, ngươi nói muốn mang ta đi, không cho phép đổi ý!"
Trước mắt Quân Mặc Ảnh tối đen, lại có thể cảm giác được cảm xúc mềm mại trên mi mắt, ở sâu trong lòng mềm lại.
"Không đổi ý."
Hắn nâng tay cầm tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi kéo xuống, đặt bên miệng hôn một cái, ánh sáng bên trong mắt như muốn làm Phượng Thiển bị lạc trong đó.
"Khi nào trẫm hứa với Thiển Thiển còn đổi ý?"
Phượng Thiển trừng mắt nhìn hắn, lông mi dài cụp xuống, thật lâu sau, mới nâng tay áo lên, lau nước miếng trên má hắn.
"Cũng không biết lau sao, thật không chê bẩn." Nàng nhíu nhẹ mi tâm, biểu tình trên mặt như ghét bỏ, đáy mắt lại mang theo một phần ôn hòa.
Lau từng chút từng chút một, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như là sợ làm người đau.
Trong lòng Quân Mặc Ảnh vừa động, trước khi hắn phản ứng lại, đã cầm chặt tay nàng, ngăn cản động tác của nàng. Cười khẽ trách mắng: “Chỗ nào có người như nàng như vậy, ngại mình bẩn?"