Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Hà Tư Ly cầm lấy băng vải và bao tay của mình, cô ấy đã bước vào trạng thái đình chiến.
Nghê Yến Quy vẫn đứng im tại chỗ, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt của cô.
Ôn Văn tiến lên, cười nói: “Bạn học Tiểu Nghê này, em lừa hết tất cả mọi người luôn rồi nha.” Tuy đã nói như thế, nhưng anh ấy cũng không phải thật sự muốn trách móc cô.
Mao Thành Hồng có chút công bằng hơn, nói với Nghê Yến Quy: “Đáng đánh.”
Anh ta quay đầu, cũng nói câu này với Hà Tư Ly: “Đáng đánh.”
Sự tán thưởng của huấn luyện viên cũng không làm dịu đi vẻ mặt của Hà Tư Ly, cô ấy bình tĩnh nói: “Huấn luyện viên, chủ nhiệm, hôm nay lượng huấn luyện của em đã đủ rồi, em về trước đây ạ.” Không đợi Mao Thành Hồng gật đầu, cô ấy đã tự mình rời đi trước.
Nghê Yến Quy ngẩng đầu: “Huấn luyện viên Mao, chủ nhiệm Ôn, em cũng đi trước.”
“Bạn học Tiểu Nghê.” Mao Thành Hồng nói mấy câu triết lý, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.”
“Đúng thế.” Ôn Văn liếc mắt nhìn sang đám sinh viên kia, thấp giọng nói, “Tôi đã tham gia thi đấu vài năm, nhưng một giải thưởng cũng không có. Em có nền tảng, có tính giác ngộ cao, tương lai chắc chắn sẽ bỏ xa mọi người.”
Nghê Yến Quy cảm kích nói: “Cảm ơn huấn luyện viên Mao, cảm ơn chủ nhiệm Ôn.”
Trần Nhung vẫn đợi trong phòng thay quần áo. Không có mệnh lệnh của cô, anh sẽ không ra ngoài.
Cô đến gõ cửa.
Sau khi cửa mở, trước mặt cô là khuôn mặt tươi cười của anh: “Nghê Nghê.”
Kỳ quái là, Mao Thành Hồng và Ôn Văn ở trước mặt, cô vẫn xem như không có gì. Nhưng khi đứng trước mặt Trần Nhung cô bỗng nhiên lại thấy tủi thân.
Anh nhìn thấy gì đấy, đưa tay che mắt cô lại, nhẹ nhàng thổi.
Nghê Yến Quy ôm lấy anh: “Nhung Nhung.”
Ba năm trước, võ nghệ của cô vẫn bị gặp trở ngại. Lý do bỏ tập võ vô cùng hợp lý. Một, nhà cô đã trả hết nợ nần, giàu có, thoải mái, không đáng để cô tự mình chịu khổ. Hai là, thời bình học chữ, thời loạn tập võ. Bây giờ là thời bình, mọi chuyện đều có cảnh sát, không đến phiên một dân thường nhỏ bé như cô phải xuất đầu lộ diện.
Trần Nhung hỏi: “Đi nhé?”
Nghê Yến Quy vừa tỉnh lại. Tính tình kiêu ngạo của cô trước giờ vẫn chưa từng thay đổi. Thật ra phải thu lại một chút, trước khi khai chiến, cô nên đoán trước được kết cục này. Nhưng mà trong lòng cô vẫn cứ lặp lại vô số lần câu “Không lấy thành bại luận anh hùng”, cũng mãi mãi không có cảm thụ này.
Mọi thứ đều bắt đầu từ ba năm trước. Cha mẹ có hỏi cô tình hình lúc đấy. Cô nhớ lại, nhưng không nhớ rõ. Bác sĩ nói, đây là phản ứng sau khi bị thương.
Cha mẹ cô nói, quên rồi cũng tốt.
Cô cũng hiểu, quên đi thì tốt hơn.
Đột nhiên Nghê Yến Quy hỏi: “Nhung Nhung, trí nhớ của anh chắc rất tốt nhỉ?”
“Cũng được, làm sao thế?”
“Anh có từng quên đi chuyện gì quan trọng nhất không?”
“Có chứ.” Trần Nhung trả lời vô cùng chắc chắn.
Nghê Yến Quy kinh ngạc: “Anh cũng có sao?”
“Thay vì nói quên, không bằng nói, tuy chuyện của anh cũng quan trọng nhưng nó không đáng. Não người vô cùng kỳ diệu, có thể loại bỏ những cái không đáng nhớ.”
“Nhưng chuyện của em, không phải không đáng.” Lần đầu tiên Nghê Yến Quy nói chuyện này trước mặt người khác, “Có người cứu em. Em chắc chắn phải nhớ kỹ anh ấy… nhưng em lại nhớ không được.”
“Nó có nghĩa là anh ấy không thể bao phủ được vết thương của em.” Trần Nhung sờ sờ tóc cô.
“Nếu anh biết, anh có cảm thấy em là người vong ơn phụ nghĩa không?”
“Anh nghĩ, anh ấy cứu em là vì hy vọng em có thể sống sót, mà không cần trả ơn.”
Nghê Yến Quy gõ đầu mình: “Trí nhớ em thật kém.” Muốn gõ thêm cái nữa, nhưng lại gõ trúng mu bàn tay anh. Cô nhìn anh: “Nhung Nhung, em muốn thẳng thắn với anh. Em muốn đi dạy dỗ Hà Tư Ly, anh là người của em, cô ấy lộ liễu vì anh mà đến, em không phục nhưng em thua rồi.”
Bạn học cũng đi xa dần.
Trần Nhung nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn một chút: “Nếu là vì anh, thì anh vẫn đứng bên cạnh em, cô ấy không có cơ hội thắng đâu. Nếu nói về tài nghệ, thì chỉ là một kết cục bình thường thôi, cho dù có thi đấu thì còn có thiên thời địa lợi nhân hòa khác nhau. Nghê Nghê, em có khao khát muốn chiến thắng nhiều không?”
Cũng không đến mức thế. Ví dụ như cãi nhau với Trương Thi Liễu, Nghê Yến Quy sẽ mặc kệ trong mắt người khác mình là người thế nào. Nếu cô có khao khát chiến thắng nhiều, thì cô sẽ thật sự nghiêm túc chịu khổ, ra sức học tập để tranh cao thấp. Cô lựa chọn làm một người học dở, có thể thấy được cô là người không có chí hướng lớn.
Nhưng mà với võ thuật thì không giống thế. Không biết có nên tự tin không, từ nhỏ cô đã cảm thấy bản thân mình rất mạnh. Cô dốc hết sức luyện võ, đánh gãy mất chiếc dĩa của bà, cái chổi của ông nội, ngay cả chổi lông gà cũng trở thành kiếm của cô, đủ loại kiểu cách.
Lâm Tu nói, cô không lấy được chồng. Sư phụ nói, cô thật sự chịu khổ rất giỏi.
Ánh trăng không biết trốn vào sau tầng mây từ lúc nào.
Bầu trời tối lại, chỉ có ánh trăng soi sáng đường đi.
Cuối tuần, Nghê Yến Quy và Trần Nhung đều về nhà.
Dương Thúy bận xong. Nghê Cảnh Sơn thì ra ngoài công tác.
Nghê Yến Quy và mẹ đi dạo phố, ăn cơm, đi spa.
Cô không có nói đến chuyện võ thuật với mẹ.
Luyện hay không luyện đây, Trần Nhung nói: “Em thích là được.” Bạn trai này thay đổi thành người không biết đúng sai. Chỉ cần cô thích, thì chính là như thế.
Vì nhiệt độ giảm ngay ngày sinh nhật của Lâm Tu, cũng là mùa đông đến, vô cùng thích hợp để ăn lẩu.
Ngày cuối tuần, Nghê Yến Quy trở về trường học, nói: “Em sắp đến rồi. Chờ em ở quán lẩu nha, em đi tàu điện ngầm sang.”
Trần Nhung: “Được.”
Hà Tư Ly đứng trước cửa lớn ở ký túc xá nam. Mùa đông đến, trên mặt cô ấy vẫn có mồ hôi, tựa như là chạy đến.
Nếu đối mặt gặp gỡ thế này, Trần Nhung vẫn lễ phép chào hỏi, rồi định đi.
Cô ấy ngăn anh lại: “Cậu đi đâu?”
“Ra ngoài ăn cơm.”
“Cậu không thể đi.”
“Mình cùng bạn gái mình ăn cơm, có vấn đề gì sao?”
“Cậu ở lại trường học là được rồi, căn tin cũng có cơm để ăn.”
Trần Nhung cất cao giọng: “Mình nói lại lần nữa, mình đi ăn lẩu với bạn gái mình.”
Hà Tư Ly vẫn không nhường đường: “Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Lần trước cô ấy cũng nói như thế, nhưng không nói rõ nguyên nhân. Trần Nhung nổi giận: “Hà Tư Ly, mình hy vọng cậu có thể cho mình một khoảng thời gian cá nhân.”
Cô ấy vẫn kiên trì: “Trong căn tin cũng có thể ăn lẩu.”
“Cuối cùng là cậu có mục đích gì?”
“Vì mình muốn tốt cho cậu.”
“Nhưng cậu đang làm phiền mình.”
“Trần Nhung, khi tập quân sự, cậu đã cứu mình một lần, đạo lý trả ơn này mình có thể hiểu được. Mình không hại cậu đâu.”
“Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đừng giấu diếm nữa, tất cả mọi người đều không thoải mái.”
Hà Tư Ly ngẩng đầu lên: “Cậu có biết Sử Trí Uy không?”
Đã rất lâu chưa nghe qua tên này. Mặt Trần Nhung không thay đổi: “Không phải anh ta ngồi tù rồi sao?”
“Anh ta ra tù rồi.”
Từ nhỏ Hà Tư Ly đã tập võ rồi, thành tích văn hóa của cô ấy rất tệ. Trong nhà ông nội, ba, để cô học xong trung học rồi ra ngoài làm công. Nhà bác cô có liên hệ cho cô ấy vào trường đại học Gia Bắc.
Sinh viên của đại học Gia Bắc, toàn bộ đều tới mấy ngàn người. Quy mô có thể kém hơn so với trường công.
Bác cô nói: “Ít nhất còn có một cái bằng.”
Hà Tư Ly không hiểu gì về nghệ thuật tạo hình.
Bác cô nói: “Gia Bắc có mấy người quản lý chuyên nghiệp, đối với hội họa yêu cầu không cao. Mấy cái khác thì, câu lạc bộ đánh nhau vô cùng nổi tiếng. Con xem có thể liên quan đến câu lạc bộ đánh nhau nữa không, về sau có tính toán tốt. Chẳng lẽ con có thể múa đao đấu súng cả đời sao? Ăn cái gì? Mặc cái gì? Tiền đâu ra?”
Học phí ở đại học của Hà Tư Ly cũng do bác cô ấy cho.
Bác cô ấy lập nghiệp ở thành phố lớn, và là một trong những người đẹp trai nhất nhà họ Hạ.
Người không có tiền đồ nhất nhà họ Hạ chính là anh trai của Hà Tư Ly --- Hà Lăng Vân. Chí khí vươn tận trời cao, cái tên nghe thật vang dội.
Nửa tháng trước.
Hà Tư Ly về nhà, vừa mới bước vào cửa đã nhận thấy bầu không khí không thích hợp.
Ông nội ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà xám xịt.
Hà Lăng Vân ngồi trên bệ cửa sổ cao hút thuốc. Trên cửa sổ có tàn thuốc trong khay, tàn thuốc dài ngắn chất chồng lên nhau.
Hà Tư Ly hỏi: “Ông nội, sao thế này?”
Cô ấy lại nhìn sang anh trai mình.
Hà Lăng Vân lớn hơn cô ba tuổi. Ông nội lẫn ba đều muốn con trai mình phải thành một con rồng nên buộc anh ta phải học đại học.
Anh ta không đi, ra xã hội sớm, làm rất nhiều việc lặt vặt, mỗi việc đều chỉ làm hai, ba tháng rồi nghỉ, anh ta than vãn tiền lương thấp nhưng việc thì nhiều. Gần đây có công việc gì mà ở nhà ngồi không hơn nửa năm rồi.
Vẫn chưa tìm được việc, ông nội giục anh ta đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng không lớn tiếng trách móc. Mãi đến hôm nay, ông nội chỉ thẳng tay vào đứa cháu nội đích tôn của mình nói: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng. Cái thằng tạo nghiệp này.”
Hà Lăng Vân người gầy yếu, nói chuyện giọng rất nhỏ: “Con đi mượn chút tiền, ai biết lại lấy lãi cao như thế.”
Ông nội: “Lãi không cao, sao lại gọi là cho vay nặng lãi?”
“Không có vay nặng lãi, trên hợp đồng không có viết từ cho vay nặng lãi này.” Đến lúc này, Hà Lăng Vân vẫn còn nói xạo được.
Ông nội lắc đầu, nằm trở về ghế dựa.
Hà Lăng Vân hút một ngụm thuốc, nói: “Con và anh Uy không dám, tiền trả theo tháng, từ từ trả hết. Ông nội, đừng nóng giận.”
Hà Tư Ly hỏi: “Trả từng kỳ lãi nhiều hay ít?”
Hà Lăng Vân đứng phía sau ấp úng, ra sức ngụy biện: “Vẫn ổn. Con sẽ cố gắng không để liên lụy đến mọi người.”
Ông nội ngồi thẳng dậy: “Công việc còn chưa có, con lấy gì mà trả?”
Hà Lăng Vân nhún vai: “Tạm thời con sẽ đi giao hàng, bán hàng ra ngoài, cơ hội kiếm tiền nhiều mà chỉ là có làm hay không thôi. Con sẽ kiếm được nhiều tiền, trước kia là do con lười thôi.”
“Đừng có nói mấy chuyện giao hàng hay bán hàng gì đấy nữa, thật mất mặt.” Ông nội đưa tay lên, cuối cùng cũng không có nói gì quá nặng lời, nhẹ nhàng buông tay ra. Ông che ngực thở hổn hển.
“Đừng nói nữa.” Hà Tư Ly nói, “Ông nội bị cao huyết áp, anh muốn làm ông tức chết à?”
“Anh nói, anh nợ tiền anh sẽ tự mình trả. Không cần mọi người quan tâm.” Nói như thế, câu này không biết Hà Lăng Vân đã nói bao nhiêu lần rồi nhưng cuối cùng vẫn về nhà đòi tiền.
Ở trong cái nhà này, Hà Tư Ly nhỏ tuổi nhất. Cô ấy không có cách nào hết. Cô ấy đo huyết áp cho ông nội, cho ông uống thuốc rồi trở về phòng mình.
Phòng ốc trong thôn khá lớn, cửa sổ cũng lớn nhưng hàng xóm cũng rất sát bên nhau. Cô ấy chỉ mở một cánh cửa sổ.
Trên máy tính của cô ấy là bản vẽ phác thảo, cô ấy không nhớ được những bước của phần mềm, vì thế nên lên nhóm lớp hỏi.
Một bạn cùng lớp đã nói về bức hình của một anh chàng đẹp trai trên trang tỏ tình của trường, bức hình được chia sẻ trong nhóm lớp. Góc chụp của ảnh này rất sắc nét, hơn nữa người này còn rất đẹp. Khó trách là chủ đề để mọi người bàn tán.
Hà Lăng Vân gõ cửa rồi đẩy cửa vào: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Cửa lớn đối diện với máy tính, Hà Lăng Vân nhìn thấy ảnh của Trần Nhung, nở nụ cười: “Em trốn trong phòng xem ảnh chụp của con trai à?”
Hà Tư Ly không để ý, đóng khung chat trò chuyện lại.
Hà Lăng Vân cười, tiếp tục hỏi: “Người đó là ai thế?”
“Bạn học, em không quen biết.”
“À.” Hà Lăng Vân đang muốn trêu chọc em gái của mình, đã đến tuổi suy nghĩ về chuyện yêu đương rồi. Bỗng dưng một tia sáng lóe lên, anh ta cảm thấy như đã gặp qua người con trai dễ nhìn kia ở đâu rồi: “Em nói người nam sinh kia là ai?”
“Bạn học.” Hà Tư Ly lạnh lùng trả lời.
“Cho anh nhìn lại xem.” Hà Lăng Vân đi đến trước máy tính.
Giây tiếp theo, con chuột máy tính bị Hà Tư Ly lấy đi mất: “Đừng nhìn, ăn cơm thôi anh.”
Trong lúc ăn cơm, Hà Lăng Vân nhớ lại khuôn mặt kia. Cơm nước xong, anh ta vỗ đầu một cái: “Thật sự là phí công tìm kiếm mà.”
Hà Lăng Vân đến bên cạnh cửa, gọi điện thoại: “Anh Uy, là em nè.
Không không không, tạm thời em chưa có tiền.
Nhưng mà này, em bán cho anh một tin tức, dùng để gán nợ?
Tin tức này tuyệt đối chính xác. Anh không phải tìm một tên nhóc bốn mắt sao?
Đúng, người rất đẹp trai.”
Hà Lăng Vân gian xảo cười: “Em có tin tức của cậu ta.”
Hai người giao dịch xong xuôi.
“Anh chỉ biết, anh Uy là người rất thoải mái. Tháng sau em nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.” Hà Lăng Vân xoay người nhìn Hà Tư Ly đang phơi củ cải muối.
Cô ấy còn mang theo một cái thùng nhỏ: “Tháng này anh bán tin tức kiếm tiền, tháng sau thì sao?”
Hà Lăng Vân cười “hắc hắc”: “Mấy phút trước anh còn phát sầu vì tháng này. Nhưng em gái này, em chính là may mắn của anh đấy, chớp mắt cái đã làm xong hết.”
Mặt cô ấy không chút thay đổi: “Có liên quan gì đến em?”
“Kiếm tiền còn có nhiều cách mà, có đôi khi chỉ cần dùng nơi này thôi.” Hà Lăng Vân chỉ chỉ vào đầu mình.
Hà Tư Ly cảm thấy kỳ kỳ: “Anh đừng đi làm chuyện trộm cướp chứ.”
Hà Lăng Vân xua tay: “Sẽ không. Anh bán tin tức đáng giá cho anh Uy.”
“Tin tức?”
Hà Lăng Vân vênh váo đắc ý: “Người bạn có chút dễ nhìn của em, là mục tiêu quan trọng của anh Uy. Phần thưởng thật to này, không, phần thưởng hai tháng của anh.”
“Tìm cậu ấy làm gì?” Hà Tư Ly có dự cảm không tốt lắm.
“Không biết. Nhưng chắc chắn có thù. Lúc anh Uy nói đến tên bốn mắt này đều nghiến răng nghiến lợi.” Hà Lăng Vân nghiến răng.
“Anh biết người ta có thù oán, còn đi báo tin tức ra ngoài?”
“Đây không phải vì muốn trả nợ sao, anh bị ép thôi. Ai bảo em không cho anh tiền.” Hà Lăng Vân đúng tình hợp lý nói, “Ai nói tên bốn mắt kia đắc tội với anh Uy.”
“Sử Trí Uy? Anh ta chính là con chuột chạy qua đường, người người hô đánh.”
“Đừng nha, lúc anh gặp khó khăn, em không giúp đỡ, là anh Uy cho anh mượn tiền đấy.” Hà Lăng Vân duỗi thẳng người, “Thoải mái. Anh và bạn bè đi chơi mấy ván đây.”
Hà Tư Ly nhìn theo bóng Hà Lăng Vân rời đi. Sử Trí Uy là người từng ngồi tù, chuyện gì cũng làm được. Trần Nhung chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa manh mối nguy hiểm này là do cô ấy tiết lộ ra ngoài. Cô ấy có chút áy náy.
Ngày hôm sau, khi Hà Lăng Vân trở về thì nói: “Em gái, anh biết anh Uy và tên bốn mắt có thù riêng gì không?”
Hà Tư Ly nói: “Cái gì?”
Hà Lăng Vân thần thần bí bí nói: “Ba năm trước, là tên bốn mắt này hại anh Uy ngồi tù.”
“Bạn học em đưa tên cặn bã vào ngục giam sao?”
“Em gái, đừng nói khó nghe như thế.” Hà Lăng Vân sửa lời cho đúng, “Ba tháng trước anh Uy được thả ra, bây giờ vẫn đang cải tạo mà.”
“Ra tù rồi nhưng vẫn làm chuyện trước kia. Chó vẫn không đổi được sở thích ăn phân.” Vẻ mặt Hà Tư Ly nghiêm túc, “Dù gì, bạn học kia vẫn là ân nhân của nhà chúng ta. Nếu Sử Trí Uy không từng ngồi tù ba năm trước, nhà chúng ta đều đã bị người ta lấy đi gán nợ rồi.”
“Sử Trí Uy biết cậu ở Gia Bắc, tuyên bố với bên ngoài phải đánh được cậu.” Hà Tư Ly nói chuyện cũng không quên ngăn Trần Nhung lại.
Ánh mắt Trần Nhung sắc bén: “Anh ta nói chỉ đối phó với mình? Không còn nói người khác sao?”
“Mình chỉ biết có như thế. Còn về người khác thì…” Hà Tư Ly lắc đầu.
Trên mặt Trần Nhung không còn vẻ tươi cười nữa. Nếu là vì chuyện ba năm trước, vậy không chỉ có mình anh, còn thêm một người nữa.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Nghê Yến Quy.
“Tút… tút… tút…”
“Xin chào, số điện thoại tạm thời không liên lạc được —”
Trần Nhung cúp điện thoại, chạy như bay ra ngoài.
- -----oOo-----