Editor: Mít
Beta: Anh Đào
Hai ngày sau, số sinh viên tham gia sinh hoạt trong câu lạc bộ càng ít.
Mao Thành Hồng đã quen với việc này. Vào cuối mỗi học kỳ, cho dù là người chăm chỉ hay lười biếng, các bạn học đều sẽ đến thư viện.
Ôn Văn trầm tư một chút nói: “Em đã nói chuyện điện thoại với bạn học Tiểu Hà, cô ấy nói trong nhà có việc.”
“Bạn học Tiểu Hà à?” Mao Thành Hồng nói: “Trước tết tôi đã gặp em ấy, em ấy từ nhà đến đây à?”
Ôn Văn gật đầu: "Nhưng mà trời vừa tối đã không thấy em ấy đâu. Vừa rồi mới gọi điện cho em xin nghỉ, năm trước em ấy không có thời gian. Nhưng mà em ấy nói thi đấu năm sau chắc chắn sẽ đến.”
Mao Thành Hồng: "Em ấy có nói có việc nhà gì không?"
"Hôm qua em nói hỏi xong.” Ôn Văn nhỏ giọng nói: “Nhà em ấy thiếu nợ, em ấy muốn trả nợ giúp, khi rảnh rỗi phải đi làm thêm.”
“Thiếu nợ?” Mao Thành Hồng hỏi: “Ai nợ?”
Ôn Văn: "Người trong nhà nợ."
Mao Thành Hồng nhíu mày: "Em ấy mới lên đại học, sao nợ trong nhà lại đổ lên đầu em ấy?”
Ôn Văn: “Không rõ lắm, bạn học Tiểu Hà không muốn nói cụ thể.”
Hai người đang thảo luận, Triệu Khâm Thư hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, chưa thấy Hà Tư Ly, anh ấy hỏi: “Chủ nhiệm Ôn, Hà Tư Ly định xin nghỉ tới khi nào?”
Ôn Văn ngẩng đầu lên: “À, học kỳ này chắc em ấy không tới.”
Triệu Khâm Thư thoáng giật mình: “Có phải tập trung ôn thi cuối kỳ không?”
Mao Thành Hồng: “Thế thì đã tốt, em ấy phải đi làm thêm."
Triệu Khâm Thư: "Làm thêm?"
Mao Thành Hồng: "Có công việc nào tốt thì giới thiệu cho bạn học Tiểu Hà đi.”
“Đúng rồi. Cuối tuần này vườn trái cây nhà tôi thu hoạch, cần người hỗ trợ, sức lực của bạn học Tiểu Hà cũng khỏe, không biết có nhận lời hay không?” Ôn Văn do dự, giới thiệu một công việc nặng nhọc cho một cô gái có vẻ không được hay cho lắm.
Mắt Triệu Khâm Thư sáng lên: “Chủ nhiệm Ôn, cả nhà em ăn trái cây nhà anh khen không dứt miệng. Cuối tuần này em lại tới giúp anh nhé?”
Ôn Văn: "Được."
Những học viên khác nghe thấy, mắt cũng mở to: “Chủ nhiệm Ôn, em cũng đi.”
Từng người hưởng ứng theo người khác, lúc này, dường như không ai muốn nhớ tới kỳ ôn tập cuối kỳ này.
Triệu Khâm Thư nhìn về phía Mao Thành Hồng: "Huấn luyện viên Mao, làm một hoạt động câu lạc bộ không?”
“Thích đi thì đi.” Có thể không bao lâu nữa, người ở đây sẽ ai đi đường nấy, không cần thiết phải gò bó mọi người vui đùa, có thể tụ tập một lần cũng tốt: “Đề nghị của Triệu Khâm Thư rất hay.”
Ôn Văn: “Tôi hỏi bạn học Tiểu Hà một chút.”
"Đúng rồi. Chủ nhiệm Ôn, tiện thể anh nói với cậu ấy, em muốn xin cậu ấy làm nhân vật chính cho chủ đề nhiếp ảnh lần này của em, có thù lao, giá cao.” Triệu Khâm Thư chắp tay vào: “Làm ơn đi anh, không có cậu ấy, em không nộp được bài đâu.”
Mao Thành Hồng: “Sao em phải tìm bạn học Tiểu Hà làm nhân vật cho em?”
Triệu Khâm Thư: "Đây không phải là chuyện chỉ một hay hai tấm hình. Em có chủ đề, chấn hưng võ thuật Trung Hoa. Nhân vật chính nhất định phải là Hà Tư Ly.”
“Còn bạn học Tiểu Nghê thì sao?” Mao Thành Hồng nghe phong thanh chuyện liên quan tới Trần Nhung. Anh ta đã biết từ sớm, Trần Nhung lòng dạ cực sâu. Mấy ngày nay Nghê Yến Quy rất trầm mặc, nhưng nếu không phải chuyện gì bắt buộc, Mao Thành Hồng sẽ không tìm cô nói chuyện.
Nghê Yến Quy lười biếng, có điều cũng rất thoải mái: "Em rất thích vườn trái cây của nhà chủ nhiệm Ôn.”
Triệu Khâm Thư đập vào lòng bàn tay: "Vậy thì quyết định thứ bảy tuần này đi."
Vẫn quy tắc cũ, Ôn Văn liên hệ với xe buýt, tổ chức cho các học viên xuất phát từ trường học.
Cuối tuần này, Nghê Yến Quy không về nhà.
Liễu Mộc Hi nói ở nhà cũng không ôn tập được nên cô ấy ở lại. Chủ đề mà cô ấy sắp xếp để chụp ảnh cho Triệu Khâm Thư là bạn của con gái.
Nghê Yến Quy cười đến không ngậm mồm vào được: "Tại sao không gọi là điều hòa trung tâm?"
Điều hòa trung tâm: chỉ chàng trai luôn quan tâm và đối xử tốt với bạn, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, bạn nhận ra người ấy không chỉ đối tốt với mình bạn mà còn rất tốt bụng và ấm áp với những người con gái khác.
Liễu Mộc Hi cười theo: “Mình cũng nghĩ cho cậu ấy cái tên như vậy, nhưng cậu ấy không thích.” Nghe khẩu khí của Liễu Mộc Hi, giống như rất thân thiết với Triệu Khâm Thư.
Nghê Yến Quy nhắc nhở nói: “Triệu Khâm Thư chính là một tên sát gái, đâu đâu cũng thấy em gái mưa.”
Liễu Mộc Hi: “Mình biết, nghe cậu ấy nói, cậu ấy từng là một tên cặn bã.”
Nghê Yến Quy: “Cậu ta thành thật như vậy à? Cặn bã như nào? Có phải cũng giống như Lâm Tu, lên mạng tìm hiểu mấy bài kiểm tra tâm lý trên mạng, trả lời một vài câu hỏi rồi nhận được số liệu nói rằng cậu ta là một tên cặn bã.”
Liễu Mộc Hi: "Mình đoán, Triệu Khâm Thư phụ lòng ai đó." Về phần gút mắc đó dù cho là ba trăm chữ, ba ngàn chữ hay ba vạn chữ, chỉ có mình anh ấy biết.
Lúc này Triệu Khâm Thư đang ngâm nga một khúc tình ca độc thân.
Ôn Văn đã xác nhận hành trình này với Hà Tư Ly.
Triệu Khâm Thư kiểm tra thiết bị chụp ảnh."Đúng rồi, Trần Nhung, cậu đã cãi nhau với chị đại xong chưa?"
Trần Nhung đang chuẩn bị công cụ cho cuộc thi, đủ loại kiểu dáng bút, thước căn tỉ lệ, thước tam giác. Anh nói: “Xong rồi.”
Triệu Khâm Thư vô cùng hứng thú: "Cuối cùng ra sao?"
Trần Nhung im lặng.
Triệu Khâm Thư xoa tay dưới cằm: “Không phải là chia tay rồi chứ?”
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, chỉ vang lên tiếng bút chì.
Nụ cười trêu chọc của Triệu Khâm Thư vụt tắt: “Bị mình đoán trúng rồi à? Haizz, mình nói rồi, chuyện của cậu và Lý Quân phải giải thích cho mọi người một chút? Đừng nói là chị đại, đến mình cũng hiểu lầm.”
Đối với mối quan hệ giữa Trần Nhung và Lý Quân, Triệu Khâm Thư cũng suy đoán được một chút nhưng không chắc chắn. Đây là cách nghĩ của anh ấy, Trần Nhung không muốn làm rõ mọi chuyện đều có lý do riêng.
Trần Nhung: “Không liên quan gì tới Lý Quân, đâu là chuyện giữa mình và Nghê Yến Quy.” Nguyên nhân thực sự của biến cố này chính là anh.
Triệu Khâm Thư thở dài một hơi: "Ban đầu chị đại thích cậu như vậy, mình cứ nghĩ rằng hai người có thể duy trì tới khi tốt nghiệp đại học.” Kết quả, còn chưa qua nổi một học kỳ.
Lúc này, điện thoại của Trần Nhung reo lên, là giáo viên khoa kiến trúc.
Ngày mai chính là thi đua tháng này, thầy giáo cũng chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu: “Trần Nhung, chuẩn bị thế nào?
Trần Nhung: "Toàn lực ứng phó."
Lão sư: "Thầy vừa mới biết, trong cuộc thi thiết kế lần này, một trong ban giám khảo là cựu học sinh của trường ta.”
Một kiến trúc sư tốt nghiệp đại học Gia Bắc? Trần Nhung cũng suy đoán ra một người.
Thầy giáo cũng không làm anh bán tín bán nghi, nói thẳng đáp án: “Người ấy tên là Lý Dục Tinh, ông ấy cũng trải qua bao nhiêu khó khăn mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.”
Thầy giáo dừng lại, chờ Trần Nhung trả lời.
Chỉ thấy anh nhàn nhạt trả lời một tiếng: “Vâng.”
Thầy giáo nở nụ cười: “Nếu như Lý Dục Tinh biết ở Gia Bắc cũng có học sinh xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ tự hào đối với trường học cũ.”
Trần Nhung không cho là như vậy.
Nghê Yến Quy gom tất cả những phân tích liên quan tới mặt nạ sơn dương. Cô vo viên mấy tờ giấy lại ném vào thùng rác. Chưa hết giận, cô còn buộc túi thùng rác bằng một nút chết.
Nút chết cũng tượng trưng cho tình yêu của cô và Trần Nhung.
Lúc này, có tin nhắn của Trần Nhung gửi tới.
Trước đây, mấy lời anh nói toàn kiểu như “Nhớ em”. Cô không có hứng thú, cố tình không quan tâm, mở sách ra ra giả bộ học bài.
Chung quy thì giả bộ vẫn là giả bộ. Cô quên luôn mấy dòng chữ cô vừa đọc trên sách, phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới nhớ được.
Có một tin nhắn lại tới, lần này là một hình ảnh.
Nghê Yến Quy không nhịn được mở ra xem. Đột nhiên, cô nghiến răng ken két.
Trần Nhung hỏi: "Có gặp không?"
Lần thứ hai, là một bức thư khiêu chiến được vẽ bằng tay, phác thảo bằng hai màu đen trắng, không tô màu nhưng có thể nhìn rõ mười tám loại vũ khí.
Đó là thư khiêu chiến, nào có chuyện không nhận.
Cô gõ điện thoại rất nặng nề: “Thời gian, địa điểm.”
Trần Nhung gửi định vị đến: “Bây giờ.”
Nghê Yến chuẩn bị rất trang trọng, trước tiên đi rửa tay, sau đó buộc tóc lên, cô vuốt đôi lông mày một cái.
Trước khi ra khỏi của, cô vô tình nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Cán dao có màu xanh lục, tượng trưng cho sức sống mãnh liệt, vỏ dao có màu xanh nhạt, có vẽ mùa xuân phong cảnh hữu tình.
Cô tháo vỏ dao ra.
Quả nhiên vô cùng sắc bén.
Liễu Mộc Hi giật mình.
Nghê Yến Quy linh hoạt xoay con dao vào vòng.
Liễu Mộc Hi hỏi: "Cậu định làm gì vậy?"
Nghê Yến Quy phun ra hai chữ: "Ứng chiến."
Địa điểm chính là quang cảnh nơi lần đầu tiên Nghê Yến Quy mỹ nhân cứu anh hùng.
Cô rất nghi ngờ, Trần Nhung hẹn ở đây để cố ý giễu cợt cô.
Trước đây, cô thực sự cho rằng Chu Phong Vũ và tên đầu cua màu cam bắt nạt Trần Nhung. Sau khi nghĩ lại, thực tế là là đại ca đang sắp xếp nhiệm vụ cho đàn em.
Nghê Yến Quy mặc bộ quần áo thể thao, đi giày chạy bộ nhẹ nhàng. Cô đến đây để đánh nhau, hai tai xỏ vào túi áo, cô cố ý bước chân để tạo ra tiếng “Cộc cộc”, nghênh ngang đi tới.
Trần Nhung ngồi dưới gốc cây, chắc là ngồi đã lâu.
Nghê Yến Quy đứng ở một mảnh đất trống, gọi anh: “Trần Nhung, tôi đến rồi.”
Anh không nhúc nhích.
Đêm này trăng sáng, nhưng cô vẫn không thấy rõ dáng vẻ của anh. Không sao, cô chỉ cần nhận được chiêu thức của anh là được. Cô hất cằm: “Sao còn ngây ra? Không phải anh hẹn tôi đến đây sao?”
Trần Nhung mở miệng nói: "Không phải em nói không gặp nhau, không nói chuyện sao?"
"Nhưng mà anh hạ chiến thư đối với tôi.” Nghê Yến Quy hừ lạnh: “Anh đúng là to gan, tôi cảnh cáo anh, Nghê Yến Quy tôi không phải người ăn chay.”
"Đến đây đi." Trần Nhung nói.
"Làm cái gì?" Nghê Yến Quy hỏi.
"Biết em không ăn chay, vừa rồi anh mua xiên thịt nướng, đều là thịt hết.”
Cô chống nạnh: “Không phải hẹn khiêu chiến à? Ăn cái gì mà ăn?”
Trần Nhung nhẹ nhàng nói: "Nghê Nghê, hôm nay tâm trạng anh không tốt, em ở cùng anh một lát.”
Nghê Yến Q uy không thích thủ đoạn của anh: “Anh bảo tôi ở với anh thì tôi phải ở à? Anh nghĩ anh là ai?”
Một người đứng một người ngồi, hai người đang cò cưa qua lại.
Cuối tuần, rất nhiều bạn học đã trở về nhà. Rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.
Trần Nhung ung dung mang một xâu thịt nướng trong hộp giữ nhiệt ra, cắn một miếng trước mặt cô.
Độ nóng vừa phải, mùi thịt nướng bay theo gió phả lên mặt Nghê Yến Quy. Cô tức giận tới mức giơ nắm đấm lên: “Không dám đánh đúng không? Không đánh thì tôi đi.”
"Đánh." Trần Nhung cắn một miếng thịt bò. Thịt xiên mới nướng vẫn còn nóng hổi. Anh cắn một miếng, nước sốt ngấm vào từng thớ thịt, vị thật ngon. Anh tốt bụng hỏi: “Không ăn một chút sao? Nguội rồi thì ăn không ngon đâu.”
Nghê Yến Quy cảm thấy mình lại bị lừa, cho nên cô quay đầu định rời đi.
Trần Nhung bỏ thịt nướng lại vào trong hộp giữ nhiệt, đứng lên: “Anh hỏi em có gặp không, không nói là gặp làm gì.”
"Cái anh vẽ không phải thư khiêu chiến à? Dao kiếm súng gậy đều có đủ.
"Ừm, em rất tức giận, muốn đánh nhau với anh."
Nghê Yến Quy dừng bước lại: "Cái ngày tôi bị quở trách phải đọc bản kiểm điểm, tôi luôn muốn lột da tên tạo nên ‘Mười hai điếu’. Trước đây tôi cho rằng người đó là Chu Phong Vũ, trong lúc huấn luyện quân sự tôi đã đánh nhau một trận với cậu ta, tôi thắng, tôi đã rất hả hê. Lúc đó tôi nghĩ rằng đã giải quyết xong ân oán vụ ‘Mười hai điếu’, không nghĩ tới lại là chiêu của anh. Mấy điếu thuốc xếp gọn gàng kia, thực ra là nhiệm vụ anh giao cho cậu ta, cậu ta cố ý tới trước mặt tôi làm kẻ thế mạng.”
"Chuyện đến nước này, anh cũng không có gì để giấu. Cuộc gặp tối nay là anh hẹn.” Trần Nhung kéo khóa kéo áo khoác lên: “Em muốn đánh thì anh đánh với em.” Anh rất nhàn nhã.
Nghê Yến Quy thủ thế chờ đợi, lần cô đã có kinh nghiệm, sẽ không tấn công vào vị trí yếu điểm của anh. Ông cụ đã chỉ điểm, căn dặn cô phải tận dụng sức mạnh từ eo, lấy nhu thắng cương. Cô đang rất ngứa nghề, từ lâu đã muốn tìm đối thủ rồi.
Cô là người tấn công, nhưng không dùng nắm đấm mà trước tiên dùng xương bàn tay tấn công tới
Trần Nhung dùng một cú móc để làm chệch hướng tấn công của cô, lúc thu lại động tác, từ móc đổi thành nắm đấm.
Dù là võ thuật hay đánh lộn, chiêu thức qua lại cũng không khác gì nhau, điều mấu chốt là ai biết tùy cơ ứng biến hơn.
Trần Nhung bắt được điểm sơ hở của Nghê Yến Quy, bỗng nhiên tiến lại, dùng tay phải đasnh về phía ngực trái cô.
Nghê Yến Quy xoay eo, vòng eo mềm mại uyển chuyển như đung đưa trước gió. Sau đó, đến lượt cô tấn công. Cô giơ chân sau, nhắm vào lồng ngực anh.
Anh nhanh như chớp, lùi cách xa cô vài bước.
Ánh mắt cô lóe lên, đột nhiên rút dao ra.
Cô cầm dao trên tay, nhanh chóng tuốt khỏi vỏ dao.
Một tia sáng sắc bén lóe lên giữa không trung.
Ánh mắt Trần Nhung chìm xuống: “Không ngờ em hận anh đến mức phải dùng dao.”
Muốn dùng dao nhuần nhuyễn, chỉ cần ngón tay và cổ tay đủ linh hoạt. Sử dụng ngón tay tương tự như cách xoay bút, nhưng muốn tạo ra chiêu thức, bắt buộc phải dùng tới sức mạnh cổ tay.
Nghê Yến Quy mang theo con dao nhỏ, quay trái quay phải, trong nháy mắt, con dao xẹt giữa không trung rồi trở lại trong lòng bàn tay cô.
Con dao này không phải để đâm, mà là để thể hiện trình độ.
Đương nhiên, có thể làm cho Trần Nhung sợ thì càng tốt. Cô có hơi đắc ý: “Anh có sợ không?”
Có lẽ cô đã quá phô trương nên mất cảnh giác, đột nhiên, một bàn tay từ đối diện lao tới.
Cô đang xoay con dao, sợ mũi dao làm tay anh bị thương, nên vội vàng ném sang một bên.
Con dao nhỏ được anh bắt lại bằng một tay khác. Anh lập tức xoay cổ tay, kề dao lên cổ cô.
Nghê Yến Quy hồi thần lại, lưỡi dao sắc nhọn cách rất gần làn da của cô, cô cực kỳ căm tức.
Trần Nhung lịch sự hỏi: "Chịu thua không?"
"Anh giở trò xấu."
"Anh không có gì trong tay, còn em còn có ám khí. Là ai giở trò xấu?” Anh ung dung nói: “Còn gì để nói không?”
"Nói cái gì?"
"Nói điều gì đó giống như đến bước đường cùng rồi nhưng vẫn uy phong đó.” Ngón tay anh nhẹ nhàng nắm cằm cô: “Lời thoại kiểu như muốn chém muốn giết gì thì tùy.”
"Chẳng may anh thật sự chém tôi thì sao?"
"Anh cũng không phải người mù luật." Trần Nhung nói: "Có điều, dao này là của em, anh chỉ tự vệ thôi."
"Ngụy biện."
"Dao ở trên tay anh." Tay anh quơ quơ
Cô không dám động: "Anh muốn làm gì?"
"Ăn đồ nướng." Trần Nhung ôm cô làm con tin, đi đến gốc cây.
Cô không còn cách nào đành ngồi xuống.
Anh kẹp con dao ở ngón giữa và ngón áp út, lúc xoay xuống dưới, lúc lật lên trên, xoay rất linh hoạt.
Nghê Yến Quy thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi đã đánh giá thấp anh.”
"Khinh địch là tối kỵ."
Cô bẹt miệng.
Trần Nhung hỏi: "Thịt cừu, thịt bò xiên, gà rán, còn có hải sản, em chọn cái nào?”
Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên: “Tôi không ăn.”
"Tại sao?"
"Của anh, không ăn."
"Rất có cốt khí, vậy em ngồi đây làm gì? Chạy đi."
Nghê Yến Quy nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén trước mặt: “Dao này có vỏ, vẫn vứt trên đất.”
“Anh không nhặt.”
“Làm tôi bị thương thì làm sao?”
"Em ném chứ có phải anh đâu mà anh phải đi nhặt?”
"Anh thu dao lại, tôi tự đi nhặt.” Cô thẳng người, nếu như manh động, rất có thể anh sẽ phải đi bóc lịch.
"Gà rán." Trần Nhung đưa xiên gà tới "Nếm thử?"
Nghê Yến Quy ngậm miệng, cắn chặt răng.
"Em không ăn thì thôi." Anh không ép buộc nói: “Mùi thơm quá.”
Cô nghe được mùi, vị này chính là vị nước sốt bí truyền mà cô cực kỳ thích.
Trần Nhung cắn một miếng cảm thán: "Ừm..."
Nghê Yến Quy chực nuốt nước miếng. Cô hơi ngửa người về sau, muốn cách xa con dao kia.
Anh để ý đến cô, con dao di chuyển theo cô, duy trì khoảng cách cm.
Nghê Yến Quy: "..."
Trần Nhung lấy con dao ra, xoay chuyển vài lần. Con dao bị tung lên, lướt qua mu bàn tay anh, giống như nhảy múa.
Cô lạnh lùng nói: “Khi nào thì anh thả tôi đi?”
Anh nhẹ nhàng đáp: "Tâm trạng tốt thì thả em ra."
"Lúc nào thì tâm trạng tốt?"
"Em lạnh mặt như vậy, làm sao tâm trạng anh tốt được?”
“Anh cầm dao, làm sao tôi không xị mặt được?”
"Chúng ta nên thảo luận một chút, con gà có trước hay quả trứng có trước?”
"Không muốn thảo luận với anh."
"Mặt đẹp như thế, nếu không cẩn thận bị quệt một nhát.” Trần Nhung xoa gò má cô, thấp giọng nói: “Quá đáng tiếc.”
- -----oOo------