Cậu tìm người đánh Lâm Mỹ?
Chuyện này căn bản không thể nào.
Ngay từ đầu Thường Hưng nói Lâm Mỹ đã chủ động thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khiến cậu cảm thấy thật bất ngờ, nhưng mà sau khi cậu nghe được câu nói kế tiếp của Thường Hưng, cậu liền đoán được mục đích của Lâm Mỹ.
Cô ta muốn tranh thủ sự đồng tình của Thường Hưng và chủ tịch, một chiêu tiên phát chế nhân (ra tay trước chế ngự quân địch – trong kế của Binh pháp Tôn Tử) này quả thật thể hiện rất không tồi, Trương Thiệu Minh là thân thích của cô ta, cho dù cô ta có làm sai, nhưng nếu biết cậu tìm người đánh Lâm Mỹ, khẳng định sẽ không hài lòng. Khi đó, cho dù trên tay cậu có chứng cớ, cũng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho bọn họ.
“Giám đốc, rốt cuộc Lâm Mỹ nói với hai người tôi tìm người đánh cô ta như thế nào?”
Đường Hiểu muốn biết rốt cuộc Lâm Mỹ làm sao nói chuyện ngày hôm qua với bọn họ.
Thường Hưng thấy cậu không hoảng hốt không rối loạn, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Trương Thiệu Minh sắc mặt không vui, nghe thấy cậu nói liền mở miệng, ngữ khí không quá tốt nói, “Lâm Mỹ nói, tối hôm qua sau khi cậu lừa em ấy nói ra chuyện hãm hại cậu, bởi vì quá tức giận em ấy đã làm những chuyện này, cho nên liền đánh em ấy thành bộ dáng thê thảm như thế này, hiện tại cậu tự mình xem đi.”
Đường Hiểu chú ý tới Lâm Mỹ đang ngồi, nhưng bị Trương Thiệu Minh che khuất, cho nên cậu không nhìn thấy vết thương gì trên người cô ta.
Sau khi Trương Thiệu Minh lùi sang bên cạnh, cậu liền nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lâm Mỹ.
Đùi phải của Lâm Mỹ bó thạch cao, kéo dài xuống hơn mắt cá chân, thạch cao khiến cẳng chân của cô ta đã tròn lại càng tròn hơn, trừ cái này ra, cánh tay trái của cô ta cũng bị thương, cánh tay phải cũng xanh thành một mảng, thoạt nhìn bộ dáng rất nghiêm trọng.
Đường Hiểu chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngày hôm qua rõ ràng chỉ bị trặc chân, hôm nay cư nhiên ngay cả cẳng chân và tay đều bị thương, vì đối phó cậu mà Lâm Mỹ còn thật sự làm ra việc phải hy sinh lớn như vậy, ngay cả thân thể của mình cũng xuống tay được.
Đường Hiểu nói, “Tôi không đánh cô ta, ngày hôm qua cô ta muốn cướp bút ghi âm, kết quả chạy quá nhanh liền bị thương chân phải, thật sự mà nói, tôi chưa từng động đến cô ta cho dù một chút.”
“Cậu đã không đánh em ấy, vậy vết thương trên người em ấy là chuyện gì? Chẳng lẽ vẫn là do em ấy vu oan cậu sao?” Trương Thiệu Minh không vui nhăn mi.
Đường Hiểu bình tĩnh nói, “Chuyện này không phải là không thể, cho dù là ai biết mình bị người khác nắm điểm yếu, phản ứng đầu tiên nhất định là tìm cách để cứu vãn, theo tôi thấy, cô ta sợ tôi đem chuyện cô ta hãm hại tôi tố giác ra, cho nên mới cố ý biến mình thành bộ dáng này, khiến mình thoạt nhìn giống một người bị hại, để tranh thủ sự đồng tình của hai người thôi.”
“Đường Hiểu, tôi quả thật đã hãm hại cậu trộm tư liệu, việc này tôi đã thừa nhận sai lầm với chủ tịch, tôi cũng nói sẽ giải thích với cậu, là tôi bị ma quỷ ám ảnh mới có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này, chứng cớ cậu cũng cầm rồi, cậu cư nhiên vẫn chưa hết giận, còn tìm người đánh tôi, tôi thừa nhận là tôi tự làm tự chịu, tôi đáng đời, chuyện này liền kết thúc ở đây đi, tôi hãm hại cậu, cậu tìm người đánh tôi, cả hai huề nhau đi!”
Lâm Mỹ sớm đã đổi thành một bộ biểu tình đáng thương hề hề.
Đường Hiểu thật sự rất phiền chán bộ dáng tranh thủ đồng tình này của cô ta, cậu không ngờ Lâm Mỹ là người ghê tởm như vậy.
Cậu nói, “Tôi sẽ không nhận lời giải thích của cô, cái gọi là tôi tìm người đánh cô căn bản là chuyện bịa đặt, chuyện tôi không làm, tại sao tôi phải thừa nhận, cô cũng không cần giả bộ, sự thật như thế nào, trong lòng cô biết rõ nhất.”
Lâm Mỹ khóc nức nở nói, “Rất xin lỗi, tôi biết chuyện tôi hãm hại cậu khiến cho cậu chịu thương tổn rất lớn, tôi thật sự đã hối hận rồi.”
“Đường Hiểu, nếu cô ấy đã giải thích rồi, không bằng chuyện này coi như xong đi, chuyện cô ấy hãm hại cậu, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.” Thường Hưng hít một tiếng, nhìn thấy Lâm Mỹ khóc đến thương tâm, cũng thừa nhận sai lầm, ông cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này; đương nhiên, ông cũng sẽ không để Đường Hiểu phải chịu oan.
Đường Hiểu nhíu mày thật sâu, cư nhiên ngay cả Thường Hưng cũng bắt đầu nói tốt thay cô ta, đừng nói chi là chủ tịch, anh ta và Lâm Mỹ là quan hệ thân thích, hiển nhiên là sẽ đứng về phía cô ta, xem ra cho dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ không tin tưởng chuyện cậu căn bản không tìm người đánh cô ta.
“Giám đốc, tuy rằng tôi rất muốn nhận lấy ý tốt của ông, nhưng mà thật xin lỗi.”
Đường Hiểu hít sâu một chút, cho dù bọn họ không tin cậu, cậu cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.
Lúc này, Thường Hưng và Trương Thiệu Minh đều nhíu mày.
Lâm Mỹ thừa dịp hai người không chú ý, liền lộ ra một nụ cười đắc ý giả tạo với Đường Hiểu, ánh mắt cũng mười phần khiêu khích.
Đúng lúc này, di động trong túi áo Đường Hiểu vang lên.
Tiếng chuông dễ nghe vang lên, Đường Hiểu sửng sốt một chút, lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên là Cốc Tu Cẩn gọi tới, do dự một chút, Đường Hiểu đi tới cửa mới bắt máy.
“Tại sao lại trễ như vậy?”
Đường Hiểu biết Cốc Tu Cẩn là bởi vì cậu lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong, cho nên gọi điện tới hỏi cậu, kỳ thật cậu cũng không ngờ, thật sự bị anh nói trúng rồi.
“Học trưởng, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn…”
“Tình huống là sao?”
Đường Hiểu đem chuyện xảy ra kể sơ lược một lần.
Bên kia trầm mặc một chút, “Chờ anh một chút.”
Trước khi ngắt điện thoại, Đường Hiểu nghe được tiếng mở cửa xe.
Thường Hưng thấy cậu ngắt điện thoại, do dự một chút liền nói, “Đường Hiểu, nếu cậu có việc…”
Đường Hiểu ngắt lời ông ta, “Giám đốc, tôi có một người bạn muốn lên đây, anh ấy có thể làm chứng cho tôi.”
Lâm Mỹ đột nhiên hét lên, vẻ mặt hiện lên biểu tình kinh sợ, “Nhất định là người kia, ngày hôm qua Đường Hiểu tìm một người bạn đến cùng đánh tôi, sau khi bọn họ đánh tôi xong liền cùng nhau rời khỏi.”
Đường Hiểu: “…” Thật đúng là đồ không biết xấu hổ!
Trương Thiệu Minh sắc mặt không tốt lắm.
Không đến ba phút đồng hồ, Cốc Tu Cẩn liền lên đây, khi anh xuất hiện trước cửa văn phòng, sắc mặt Trương Thiệu Minh vốn dĩ có chút không kiên nhẫn, sau khi vô ý liếc liếc mắt một cái, biểu tình nhất thời cứng lại.
Phản ứng của Thường Hưng không nhỏ hơn so với anh ta, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó vội vội vàng vàng đi qua, vẻ mặt kinh hỉ nói, “Cốc tổng? Sao ngài lại rảnh rỗi đến đây chơi?”
Sắc mặt Lâm Mỹ lập tức thay đổi.
Cốc Tu Cẩn thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái nói, “Nghe nói, công ty của các người có một nhân viên tên là Lâm Mỹ nói tôi và Đường Hiểu ngày hôm qua cùng nhau đánh cô ta, cho nên tôi muốn đến xem, cô ta bị đánh thành bộ dáng thế nào.”
Thường Hưng nhất thời cười không nổi, hóa ra người bạn trong miệng Đường Hiểu cư nhiên là tổng tài của Thịnh Đằng ― Cốc Tu Cẩn.
Phen này tiêu rồi, không cần hỏi cũng biết chân tướng chuyện này.
Tổng tài Thịnh Đằng sẽ cùng Đường Hiểu đánh một nhân viên nhỏ bé như Lâm Mỹ? Với thủ đoạn của người ta, muốn khiến cô ta không có đường sống ở H thị cũng có rất nhiều biện pháp, căn bản không nhất thiết phải lén lút động thủ, đó là chuyện mà mấy kẻ không có tố chất mới có thể làm.
Thường Hưng nhìn Lâm Mỹ vẻ mặt trắng bệch, liền biết mình sai rồi, nghĩ đến chính mình lúc nãy còn tin tưởng lời nói của cô ta, nghi ngờ Đường Hiểu thật sự làm những chuyện này, ông liền xấu hổ không thôi, ngày hôm qua ông còn gọi điện thoại cho Đường Hiểu nói tin tưởng cậu.
“Tại sao không nói chuyện?” Cốc Tu Cẩn quét một vòng ba người, rất có khí thế liếc mắt.
Trương Thiệu Minh kéo lên một tia cười cứng ngắc, vội nói, “Hiểu lầm hiểu lầm, Cốc tổng, tất cả chuyện này kỳ thật là hiểu lầm.”
Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc nói, “Trương tổng, tôi không nghĩ loại chuyện bị nói xấu này dùng một câu hiểu lầm là có thể giải quyết.” Nói xong, anh liền đạm mạc liếc mắt nhìn Lâm Mỹ một cái, “Anh đã muốn thiên vị người thân, tôi cũng sẽ không nói gì, bất quá về sau Đường Hiểu cũng không cần phải ở lại đây làm, mặt khác, tôi nghĩ tôi muốn suy xét lại một chút chuyện hợp tác với công ty của các người.”
Trương Thiệu Minh và Thường Hưng sắc mặt đồng loạt đại biến.
Cốc Tu Cẩn làm như không nhìn thấy, nói với Đường Hiểu, “Chúng ta đi thôi.”
Thường Hưng vội vàng nói: “Cốc tổng, xin hãy nghe tôi nói…”
Cốc Tu Cẩn nhắm mắt làm ngơ, lôi kéo Đường Hiểu trực tiếp rời khỏi.
Hiện tại hai người mới biết được, bọn họ đã coi thường Đường Hiểu, cậu có thể ký được một hợp đồng lớn như vậy với Thịnh Đằng, nếu không phải quen biết Cốc Tu Cẩn, làm sao người ta có thể cùng An Dịch hợp tác.
Thường Hưng đuổi theo, đáng tiếc vẫn không ngăn lại được, Cốc Tu Cẩn căn bản không nghe ông nói chuyện.
Trong phòng làm việc.
Trương Thiệu Minh sau đó liền hung hăng cho Lâm Mỹ một cái tát, nửa bên mặt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi, dùng sức rất mạnh, đều sưng hết cả lên.
Trương Thiệu Minh giận đến mức không thể kềm được, nếu không phải người phụ nữ này kích động mẹ anh ta tìm đến van nài anh ta, anh ta cũng không tin là thật, kết quả cuối cùng cư nhiên làm hại anh ta đắc tội với tổng tài Uy Đằng.
“Cô cút đi cho tôi, sau này không được xuất hiện ở trước mặt tôi, chuyện của cô, tôi sẽ nói với mẹ tôi, sau này không được tiếp tục gọi điện thoại cho mẹ tôi nữa, nếu không đừng trách kẻ làm anh tôi đây trở mặt.”
“Thiệu Minh, em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa đi, không nói chuyện này cho dì năm biết được không?” Lâm Mỹ ôm mặt khóc, nếu cô ta sớm biết Cốc Tu Cẩn chính là tổng tài Thịnh Đằng, cô ta cũng không làm ra loại chuyện này.
Trương Thiệu Minh phiền muốn chết, trực tiếp gọi bảo vệ dưới lầu, đem Lâm Mỹ đuổi ra ngoài.
Tay chân Lâm Mỹ đều bó thạch cao, cứ như vậy bị bảo vệ ném ở bên ngoài công ty.
Nếu không phải bây giờ là thời gian làm việc, phỏng chừng đã lôi kéo rất nhiều người tới vây xem.
Lâm Mỹ rất để ý mặt mũi, lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô ta, bất quá vẫn bị một ít người trùng hợp đi qua thấy được, ánh mắt nhìn cô ta rất kỳ quái, mười lăm phút sau, rốt cục có một chiếc xe lại đến đón cô ta đi.