Sủng Thê Của Nịnh Thần

chương 8: lưỡng trọng cẩm (*)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(*) Ở đây ý nói hai loại gấm vóc rất tốt, rất thượng hạng

Hè qua đi thì chính là đại thử (*). Từ cuối xuân tháng ba, thành Phụng Kinh bắt đầu hạn hán, kéo dài mấy tháng, đã khô hanh đến nỗi người ta chỉ muốn cả ngày ôm thùng nước đá để ngủ.

(*) ngày nóng (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc)

Ngày hôm nay là ngày ấu nữ của Mạnh gia Thừa Bình Hầu phủ đến tuổi cập kê. Hơn mười ngày trước, phu nhân đương gia Nghê thị đã thiết kế xong xuôi thiệp mời thếp vàng, phái quản sự trong nhà phát đi hết tất cả.

Không hạn chế nhà cao hay cửa thấp, hễ trong nhà có tiểu lang quan nào vừa đến tuổi mà chưa kết hôn đều sẽ có một tấm. Kể cả những Lục Y lang (*) mới đăng khoa mùa xuân năm nay còn chưa chính thức nhậm chức cũng sẽ không bị bỏ sót.

(*) có nghĩa là quân phục chính thức của các quan chức cấp thấp thời xưa, nó có màu xanh lục, sau này thường được dùng để chỉ các quan chức có địa vị thấp.

Điều này cho thấy ý định gả con gái của Nghê phu nhân nhiều đến nhường nào, chỉ vậy đã có thể thấy rõ như ban ngày rồi.

Đáng tiếc ông trời không đẹp, sáng sớm hôm đó, trời phía đông mây dày vần vũ. Chưa đến giờ Thìn mà những hạt mưa lớn như Đông châu đã rơi xuống dày đặc, trong phút chốc khiến cả Hoàng thành vốn nóng rang nay được thấm ướt.

Cơn mưa rất tốt nhưng lại cầm chân không cho người ta ra ngoài.

Nghê thị đang ở nhà chính của chính viện từ đầu giờ Thìn đến canh ba giờ Tỵ nhưng tổng cộng chỉ có hơn mười tân khách đến nhà, trong đó còn bao gồm cả khách danh dự, khách phụ và người khen đã mời trước đó, cùng lắm còn có thêm em dâu nhà mẹ và cháu trai cháu gái của bà.

Rốt cuộc là vì thời tiết không tốt mới làm cho thiệp mời phát đi như đá chìm đáy biển, hay người ta vốn không muốn đến đi dự tiệc, thì Nghê thị đã không có tâm trạng tìm hiểu đến cùng nữa rồi.

Cho đến giờ ngọ, kết thúc buổi lễ, khách ra về, mưa mới thoáng tạnh dần. Nghê thị lại sắp xếp một bàn tiệc khác cho mọi người nhà mẹ ăn uống.

Bọn trẻ không thích bị gò bó nên chúng được đưa ra nhà thủy tạ để chơi đùa, chỉ còn lại em dâu Mã thị ở lại nói chuyện với Nghê thị.

Vì trong bàn tiệc không có tiểu bối, tôi tớ lưu lại hầu hạ đều là tâm phúc nên Nghê thị không kiêng dè gì. Thừa cơ người hầu đang bưng khay dọn chén thì bà mới nhìn Mã thị than phiền: “Uầy, vốn định hôm nay chọn cho Nguyên tỷ nhi một người vừa ý, nhưng lại bị trận mưa lớn này làm lỡ rồi.”

Mã thị giỏi tùy mặt gửi lời, bà ấy biết tâm trạng Nghê thị không tốt nên chỉ chọn mấy câu dễ nghe: “Chuyện kén rể này vốn phải bàn về duyên phận, hơn nữa không phải người đến càng nhiều thì càng có thể thành chuyện tốt được đâu. Muội thấy, hôm nay thời tiết như vậy mà có người còn đúng hẹn đến nhà, mới đủ thấy thành ý và nhân phẩm của họ đấy.”

Tâm trạng Nghê thị vẫn còn buồn bực: “Thành ý thì có, nhưng mấy gia đình mới vừa xuất hiện vừa rồi, dòng dõi kém quá, bậc phẩm cao cũng chỉ từ tứ phẩm, hơn nữa còn không có chức vụ, không bằng hai nhà kia mà mấy ngày trước Tưởng phu nhân đã nhắc với ta.”

“Muội nói này, Nguyên nha đầu vừa cập kê, không gấp về chuyện này đâu. Đợi qua mấy tháng, muội chọn ngày lành tháng tốt lại mở đại tiệc mùa thu mời khách ở biệt viện Tây Sơn, vậy sẽ dễ dàng suy tính cẩn thận hơn còn tốt hơn nếu lúc này cứ vội vã định ra nhân tuyển, người ta hay nói chậm mà chắc mà...”

Nghê thị nghe vậy mới băn khoăn: “Nếu ta có thể đợi đến khi đó, hôm nay đã không cần phải đánh canh bạc thể diện này để bị người ta nói sau lưng rồi.”

Mã thị nghe câu nói có hàm ý khác của bà, bèn cẩn thận hỏi thăm: “Là quý phủ xảy ra chuyện gì nguy cấp à? Mới vội vàng định hôn sự cho cháu gái như vậy?”

Nghê thị và Mã thị đã có giao tình từ nhỏ, hiện giờ chỉ có thể thương lượng với người như vậy nên bà không hề giấu diếm: “Ta chỉ sợ không vội thì Nguyên nha đầu của ta sẽ nối gót trưởng tỷ nó thôi.”

Nghê thị là kế thất thứ hai của Thừa Bình hầu, đời này bà sinh hai cô con gái. Còn phu quân Thừa Bình hầu của bà thê thiếp phòng viện đông đảo, con cái lại không ít. Vì thế, ông ta sẽ không quan tâm nhiều đến hôn sự của các tiểu bối, bình thường chỉ cần nhà nào không quá mức kinh khiếp thì ông ta đều đồng ý cho có lệ.

Lúc đầu trưởng nữ của Nghê thị là Mạnh Cán do người cha không biết ý này hứa gả, tuổi kém quá cũng đành thôi mà nàng ấy lại còn gặp phải bà mẹ chồng ngoài mặt thì hòa nhã nhưng tâm địa độc ác. Hiện giờ, nàng ấy đã bị chà đạp đến mức khổ không nói nổi, thảy đều dựa vào hồi môn phong phú Nghê thị chuẩn bị nên mới không bị giẫm nát dưới chân.

Mã thị là người biết chuyện, trên mặt khó nén lo âu: “Tỷ tế đã chọn nhà chồng cho Nguyên nha đầu rồi à? Thấy tỷ hoảng hốt thế, nhất định là gia đình đó rất không ổn... Là nhà không xứng, người không tốt đẹp, hay gia trạch không yên? Tóm lại dính vài điều trên, hay tất cả?”

Nghê thị kìm lòng không đậu lại thở dài: “So với mấy cái đó thì hãi hùng hơn nhiều.”

Mã thị cũng khẩn trương: “Rốt cuộc là nhà ai mà làm tỷ sợ hãi đến vậy?”

Nghê thị thấp giọng đáp: “Bác Vọng hầu đương nhiệm, Mộ Hoài.” Tựa hồ chỉ cần nói ra tên chàng thôi thì bà cũng cảm thấy lạnh cả tóc gáy.

Mã thị nghe xong chợt biến sắc: “Là cái tên khắc tinh giết người không chớp mắt đó hả, bao nhiêu quan lại hiền thần đều chết trong tay hắn rồi... Chẳng lẽ Hầu gia nhà tỷ bị người ta dán hồ mờ mắt rồi sao? Còn dám bàn hôn sự cưới hỏi với nhà đó cơ à?”

Nghê thị cười khổ: “Sau lưng Hầu gia nhà ta có mười đứa con, trong đó hết tám đứa là nữ rồi, đâu coi chuyện sống chết của Nguyên tỷ nhi ra gì chứ. Ông ta vừa nghe nói đối phương có xuất thân Hầu phủ, vừa muốn kết thân cho Nguyên nha đầu làm đại phụ đương gia, còn không phải sẽ vội vàng tìm cách làm thân à. Mấy ngày trước, tổ thái phu nhân Mộ phủ đưa thiệp mời, mời ta và Nguyên nha đầu qua phủ ngắm hoa nhưng ta đã tìm cớ từ chối rồi. Nếu lần sau ta lại chối từ nữa thì sẽ không vui vẻ gì, ta chỉ sợ đến lúc đó bị người ta chỉ bắt ngay tại chỗ, đành cậy vào hiện nay chuyện còn chưa rõ ràng, sớm tìm cho Nguyên tỷ nhi một mối tốt.”

Mã thị nghe vậy, cũng cùng bày mưu nghĩ kế: “Không thì về muội sẽ lưu ý giúp tỷ, chỉ là vội quá, e là mọi phương diện đều không thể trôi chảy như ý được.”

“Ta bất chấp, còn hơn gả cho cái tên La Sát sống giết người như ngóe kia.”

Trong lúc nói chuyện, Tần nương tử - nữ sử hồi môn của Nghê thị - hoảng hốt vén rèm che đi vào: “Phu nhân, cữu phu nhân, đại sự không ổn rồi ạ! Biểu thiếu gia cho cá ăn ở nhà thuỷ tạ rồi bất cẩn rơi xuống nước, vì cứu người nên Nguyên tỷ nhi cũng nhảy xuống hồ, lúc này mặc dù hai người đã được cứu lên nhưng cả hai đều bất tỉnh nhân sự rồi ạ…

*

Vào đêm, mưa vẫn còn rơi, có vẻ đang bù đắp cho hạn hán đói kém ngày trước.

Trong phòng khách của phủ Thừa Bình hầu khá đông người nhưng rất có trật tự. Nghê thị và em dâu Mã thị trông coi bên giường, nhìn thấy Ngụ ca nhi nằm trên trường và đang sốt đến mức mê man.

Mã thị lập gia đình nhiều năm nhưng chỉ có một cậu con trai này, bảo không đau lòng là giả nhưng bà ấy vẫn cố gượng cười khuyên nhủ Nghê thị: “Nguyên nha đầu còn hôn mê, tỷ đừng mất công ngồi ở đây với muội nữa.”

Thật lòng Nghê thị cũng không yên tâm về khuê nữ nhưng bà không không muốn đùn đẩy, còn nói lát nữa sẽ về chăm sóc.

*

Hậu viện, trong Tiểu Đinh Châu, có một ngọn đèn dầu yếu ớt.

Mạnh Nguyên như đang đi qua một một hành lang cực kỳ dài và tối, tiếng vang xung quanh huyên náo và rối ren nhưng nàng không phân rõ là tiếng người hay tiếng quỷ, la hét ầm ĩ đến mức đầu nàng đau như muốn nứt ra. Vất vả lắm nàng mới chịu được, vậy mà ngay sau đó là một cơn lạnh giá buốt, rồi lại là một trận lửa nóng.

Khi lại khôi phục tri giác, Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy yết hầu nóng ran, đầu óc mơ màng.

Sau một lúc lâu, nàng lại ngước mắt lên, tấm màn màu điên điển đã khép lại, chỉ có một chút ánh sáng từ nơi xa thẩm thấu vào.

Nhớ lại tình huống trước khi nhắm mắt, trời còn sáng, tiếng khóc rối bời trong phòng thỉnh thoảng vọng vào tai. Xích Thược nghẹn ngào gần như mất đi hơi thở. Tử Đường cũng sưng cả mắt kéo lang trung không cho đi. Còn Ngũ tẩu Lâm thị đích thân muốn thay áo liệm cho nàng...

Mạnh Nguyên biết sau khi chết cơ thể sẽ nhanh chóng đông cứng lại, bèn không khỏi co lại, lúc ấy nàng vô cùng phối hợp.

Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng sờ vào cổ tay áo.

Không phải bộ thọ sam thêu kín tùng hạc nàng từng nhìn thấy trước đó, mà là tơ lụa mềm mại —— có vẻ là đồ ngủ.

Đây là, nàng vẫn chưa chết?

Không khỏi ngẫm nghĩ, Mạnh Nguyên theo bản năng gọi người: “Tử Đường, giờ gì rồi? Ta ngủ bao lâu rồi vậy?”

Người đáp lời nghe khá xa lạ nhưng giọng nói lại như đã từng quen biết.

“Cô nương đã tỉnh, nô tì đi bưng trà cho người.”

Người đó vừa nói vừa đến bên cửa sổ, tiện thể còn giải thích: “Chắc là cô nương đã quên, hôm nay tẩu tử của Tử Đường sinh con nên sáng sớm nay, tỷ ấy đã xin người cho nghỉ rồi ạ. Đêm nay chỉ có nô tì và Xích Thược trực thôi ạ...”

Mạnh Nguyên mơ hồ, chị dâu Tử Đường đã hơn bốn mươi tuổi đầu, ở góa cũng gần ba năm, sao đột nhiên lại sinh con chứ? Vả lại trước đây, nàng chưa từng nghe Tử Đường nhắc qua tẩu tử tái giá...

Lại suy ngẫm một lát, tỳ nữ vừa rồi sao lại gọi mình là cô nương? Màn che màu đỏ hồng này cũng không đúng, từ lúc ở goá nàng đã không dùng màu sắc nổi thế rồi...

Trầm ngâm suy nghĩ cẩn thận, có phải nàng bỏ sót gì không. Mạnh Nguyên nhìn theo bóng người lờ mờ tiến lại gần, mới đột nhiên nhận ra được, người đang trực bên ngoài là ai!

Nàng ngồi bật dậy, mặc kệ đầu đang nặng trĩu, mà mở màn giường nhìn ra ngoài.

Qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu dưới cửa sổ, cuối cùng Mạnh Nguyên cũng nhìn thấy người đang chậm rãi cầm chén trà đi tới là ai.

“Thanh, Thanh Bình? Ngươi đây là, tới đón ta sao?”

Thanh Bình không hiểu gì, còn tưởng cô nương nhà mình gặp ác mộng: “Cô nương tỉnh rồi, đây là đang ở trong Tiểu Đinh Châu nhà mình, nô tì còn có thể đón cô nương đi đâu nữa ạ?”

Xích Thược đứng bên thấy Mạnh Nguyên ngồi dậy, cũng vội vàng quan tâm: “Cô nương vừa dọa chết bọn nô tì rồi. Tuy ao kia không sâu nhưng rốt cuộc rất lạnh lẽo, dù gì người cũng không nên tự mình nhảy xuống cứu người... May mắn Bích Phù tỷ tỷ một tay kéo tỷ đệ hai người lên, không thì không dám nghĩ tiếp đâu ạ... Sau này người đừng làm liều thế nữa.”

Mạnh Nguyên nhìn gương mặt còn non nớt của hai nữ sử thân cận trước mắt rồi lại giơ tay mình lên quan sát. Các khớp ngón tay trắng nõn và mềm mại như hành bóc vỏ, ngay cả móng tay cũng được sơn màu hồng nhạt —— rõ ràng vẫn là thiếu nữ trong khuê phòng.

Ngoài hoảng sợ ra, nàng rốt cuộc đã hiểu.

Nàng đã sống lại, hơn nữa về lại năm mười lăm tuổi ấy. Sau lễ cài trâm, nàng đã cứu biểu đệ bị rơi xuống nước vào đêm đó.

Ổn định lại tinh thần, Mạnh Nguyên nhìn sang Xích Thược căn dặn: “Giúp ta thay quần áo, ta muốn đến phòng khách.”

*

Mạnh Nguyên mới vừa thay y phục, Nghê thị đã nhanh chóng qua đây thăm nàng.

Hốc mắt Mạnh Nguyên không khỏi nóng lên, nước mắt rơi xuống dọc theo hai má: “Mẫu thân...”

Nghê thị tưởng nàng bị hoảng sợ, vội vàng kéo con gái vào trong lòng, vừa xoa lưng nàng, vừa xoa dịu tâm hồn nàng: “Biểu đệ của con không sao, con đừng lo lắng.”

Mũi Mạnh Nguyên càng chua xót, lại sà vào lòng Nghê thị, từ sụt sùi biến thành thút thít.

Nghê thị thấy nàng càng tệ hơn, đành kéo nàng ra, lấy khăn trong ngực lau nước mắt cho nàng: “Con nhìn con này, sắp thành đại cô nương phải xuất giá rồi, còn thích làm nũng vậy à, sau này vào nhà chồng mà mặt non nớt thế, không phải sẽ bị các vú già chê cười hả.”

Nghe vậy, Mạnh Nguyên chợt hoảng hốt, vì nàng nhớ lại sau khi kết hôn không lâu, có lần nàng thật sự bị Mộ Hoài chọc cho khóc, lúc đó nàng hung ác đánh Mộ Hoài một quyền, đúng lúc bị bà tử đi vào bẩm chuyện chứng kiến điệu bộ nhận lỗi của Mộ Hoài, kinh hãi suýt rớt cả cằm...

Việc này đến tai Nghê thị, khi về nhà thăm phụ mẫu, Mạnh Nguyên đã bị giáo huấn một phen, cùng lắm đương nhiên nàng sẽ về nhà đánh lại Mộ Hoài thôi.

Nghĩ đến Mộ Hoài, trong đầu Mạnh Nguyên đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nếu ông trời cho nàng trùng sinh quay về lễ cài trâm, vậy nhất định muốn nàng xoay chuyển cục diện bất lợi với hai người ở kiếp trước, nói không chừng, còn có thể nhờ vào đó thay đổi vận mệnh đau khổ của người bên cạnh.

Nhận ra được ngày hôm nay rất quan trọng, Mạnh Nguyên vội vàng chỉnh đốn lại nét mặt: “Mẫu thân đã vất vả vì con mấy năm qua, xin nhận một lạy của con gái.”

Nghê thị còn tưởng Mạnh Nguyên đang nói về chuyện lễ cài trâm, chợt cảm thấy được an ủi: “Con của mẹ à, con và trưởng tỷ là cốt nhục của mẹ, không vất vả vì các con thì còn có thể vì ai? Nói đến đây, vi nương có việc muốn thương lượng với con.”

Dứt lời, bà nhìn xung quanh ngó chừng.

Tần nương tử ngầm hiểu, bèn kêu Thanh Bình và Xích Thược ra khỏi phòng.

Thấy cửa đã đóng, Nghê thị mới kéo Mạnh Nguyên ngồi lên giường của nàng: “Con của mẹ này, hiện giờ con không còn nhỏ nữa, gần đây vi nương đã lựa chọn không ít người, con coi, trong đây có ai hợp ý con không?”

Kiếp trước Mạnh Nguyên đã trải qua chuyện này một lần, lúc đó địa vị nàng thấp nên chỉ nói nhờ Nghê thị làm chủ, trái lại sau đó gặp phải một trận phong ba hai nhà Mạnh Mộ.

Mạnh Nguyên thản nhiên và nghiêm túc hỏi lại: “Không biết mẫu thân nói chọn người, có mấy nhà vậy ạ?”

Nghê thị có chuyện trong lòng nên không nhận ra sự khác lạ của con gái, vì vậy bà chỉ chọn hai người có điều kiện tốt nhất mà gần đây bà thấy khá hài lòng: “Một nhà là đích nhị tử Vân gia của Lại bộ Tả thị lang, nhà kia là trưởng tử Cốc gia của Bộ binh chủ sự, trong đó Vân nhị công tử tuấn tú, còn đại tiểu tử Cốc gia tài cao, con xem thử con vừa ý người nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio