Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

chương 160: tục thiên ⑤

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chân Bảo Lộ cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạc Thư cùng Hoắc Thanh Thược thế nhưng có thể dưỡng ra một nhi tử thành trạng nguyên.

Theo Chân Bảo Lộ, cho dù là trạng nguyên, dựa vào tính tình đôi cha mẹ này, cũng nên dưỡng ra một Vũ trạng nguyên. Lúc Chân Bảo Lộ nhìn tân khoa trạng nguyên nhã nhặn như hạc giữa bầy gà, nhất thời liền nghĩ đến Đường Đường nhà nàng.

Nhi tử Mạnh Hạc Thư, Chân Bảo Lộ đối hắn tự nhiên cũng đặc thù chút ít, bữa tiệc xong, liền lưu hắn lại, hỏi một chút chuyện ở Đồng Châu.

Mạnh Húc mặc dù chỉ có mười bảy, nhưng lại cao hơn thiếu niên bình thường rất nhiều, tính tình hắn ôn hòa, nói chuyện cũng là không nhanh không chậm, biểu hiện ở trước mặt Chân Bảo Lộ thật là khéo léo. Bất quá Mạnh Húc vẫn còn có chút kinh ngạc, vị hoàng hậu trước mắt, theo lý cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo nàng cực đẹp, nhìn vô cùng trẻ tuổi, đứng chung một chỗ với công chúa điện hạ, tựa như tỷ muội.

Chân Bảo Lộ nhớ tới thời gian ở Đồng Châu, không khỏi có chút ít hoài niệm, nhìn Đường Đường một cái, lại nhìn Mạnh Húc nói: “Bản cung còn nhớ rõ khi còn bé ngươi thích đi theo đằng sau Đường Đường nhất, cứ như cái đuôi nhỏ.”

Mạnh húc ngược lại nghe cha mẹ của hắn nói qua, bất quá lúc ấy hắn quá nhỏ, có một số việc đã không nhớ rõ, sau lại tách ra quá lâu, mơ mơ hồ hồ có chút ít ấn tượng mà thôi.

Hắn thoáng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua công chúa ngồi ở một bên yên tĩnh ít nói, hoàn toàn khác những gì hắn nghĩ. Hắn gặp không ít quý nữ hoàng thành, bởi vì thân phận của hắn, lại còn chưa định thân, có mấy cô nương ái mộ hắn, những người đó không có chỗ nào mà không phải là trang dung tinh mỹ, quần áo đẹp đẽ quý giá.

Nhưng nàng, nàng là công chúa cao quý, lại phảng phất không yêu ăn mặc, cũng là bởi vì như thế, nổi bật lên dung mạo mỹ lệ càng thanh lệ thoát tục.

Mạnh Húc chỉ liếc mắt nhìn nhiều một lần, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lúc nhìn thấy hoàng hậu nhìn mình mỉm cười, thiếu niên trẻ tuổi mới nhịn không được đỏ mặt.

Chân Bảo Lộ nhìn thấy có chút ít buồn cười, bất quá nàng cũng biết dung mạo nữ nhi mình xuất sắc, nhìn ngây ngốc, Mạnh Húc này cũng không phải là người đầu tiên.

Mạnh Húc đến, thái tử điện hạ Trường Phúc cũng nghe tiếng chạy đến.

Thái tử điện hạ có thể nói là hoài niệm đoạn thời gian ở Đồng Châu, gặp lại Mạnh Húc ngọc thụ lâm phong, tính tình Trường Phúc xưa nay sáng sủa, liền cười cười nói: “ Nháy mắt một cái, ngươi đã lớn thế này.”

Rõ ràng chỉ lớn hơn hai tuổi, lại làm tư thái trưởng bối.

Mạnh Húc nhìn thái tử cung kính hành lễ, nhìn dung mạo hắn có bảy tám phần như công chúa, nghe nói khi còn bé càng giống hơn, trưởng thành, nam nữ khác biệt liền hiển lộ ra, lại còn quần áo ăn mặc, cũng sẽ không nhận sai hai tỷ đệ này.

Thái tử yêu cười, tươi cười thân thiết, Mạnh Húc đột nhiên nghĩ đến công chúa mặt như băng sương kia, cảm thấy hiếu kỳ, cũng không biết công chúa cười rộ lên, là bộ dáng gì.

Mạnh Húc đi rồi, Chân Bảo Lộ mới nhìn Đường Đường nói: “Khi còn bé quan hệ hai ngươi rất tốt mà, sao hôm nay gặp lại, một câu cũng không nói.”

Đường Đường nơi nào không biết ý tứ nương nhà mình, nhưng theo ý nàng, để ý nam tử này còn không bằng cho nàng đi cưỡi ngựa bắn tên cong thích hơn. Chỉ là có chút việc, trong lòng nàng cũng hiểu, liền trực tiếp nói: “Dù vậy, ta cũng chỉ coi hắn như đệ đệ.”

Chân Bảo Lộ hiểu ý tứ nữ nhi, nhất thời cũng không có tiếp tục, chỉ là cảm thấy lo lắng, nếu ngay cả Mạnh Húc xuất sắc như vậy đều chướng mắt, nữ nhi nàng, không phải là thích cô nương đi?

Hôn sự nữ nhi, thành tâm bệnh trong lòng Chân Bảo Lộ, buổi tối nàng soi gương, nhìn nữ tử trong kính lại chau mày, liền lẩm bẩm nói: “Sắp có nếp nhăn.”

Tiết Nhượng tiến vào, nghe lời thê tử nói, không khỏi cười một tiếng, lập tức liền dính người, nào có phân nửa uy nghiêm đế vương? Hắn hôn mặt nàng nói: “Nơi nào có nếp nhăn? Tiểu Lộ nhà ta nhìn như tiểu cô nương vừa cập kê.”

Dỗ ngon dỗ ngọt ai không thích nghe, Chân Bảo Lộ tươi cười, nhìn qua hai người trong kính dính sát cùng một chỗ, dung nhan nàng xác thực không có gì thay đổi, còn giống như trước đây, không có phai nhạt. Về phần hắn, lại là càng thành thục có sức quyến rũ.

Lúc nói đến Đường Đường, Tiết Nhượng liền nói: “Nếu Đường Đường thực xuất giá, nàng cam lòng sao?”

Này...

Chân Bảo Lộ nhăn mặt lại, vừa nghĩ tới nữ nhi bảo bối mình mặc đồ cưới đỏ thẫm xuất giá, trong lòng thật là không nỡ. Cũng là bởi vì như thế, nàng mới không có bức nữ nhi, để con bé làm chuyện mình muốn làm, đợi duyên phận đến, lập gia đình liền là thuận lý thành chương. Nàng tựa vào trong ngực nam nhân bên cạnh, vuốt vuốt bàn tay hắn, lẳng lặng không nói gì.

Tiết Nhượng ôm thân thể mềm mại của nàng, cánh tay thoáng dùng sức, đáy mắt một mảnh nhu tình, nói: “Ta xem nàng cả ngày quá nhàn, đã như vậy, lại sinh đứa bé, được không?”

Những năm gần đây, hai vợ chồng càng cực ân ái, có đôi khi không khác phu thê bình thường, có cãi nhau, nhưng cũng là chút ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, phần lớn hắn đều sẽ nhường nàng. Lúc này nói đến sinh hài tử, gò má Chân Bảo Lộ không khỏi như bị phỏng, nàng sắp làm tổ mẫu, nếu là lại sinh hài tử, chẳng phải là khiến người chê cười?

Chân Bảo Lộ nhìn hắn một cái, nói: “Không đứng đắn.”

Tiết Nhượng cười, cúi người cắn nàng một cái, nghe nàng ngô ngô lên tiếng, mới xoa bóp thân thể nàng, khàn khàn nói: “Không đứng đắn cái gì, đến... Trẫm để nàng nhìn một chút, cái gì mới gọi là không đứng đắn.”

Từ sau cung yến, Mạnh Húc cùng thái tử điện hạ càng ngày càng thân thiết, mà Tiết Nhượng cũng là vui khi việc thành, Mạnh Hạc Thư có nhi tử xuất sắc như vậy, sau này thái tử kế vị, không thể thiếu hắn phân ưu cho thái tử. Chỉ là trạng nguyên mười bảy tuổi này, từ hôm cung yến, tâm thiếu nam trẻ trung, cũng bắt đầu không tự chủ được.

Mạnh Húc từ nhỏ xuất sắc, cô nương ái mộ hắn tự nhiên nhiều, mắt nhìn đến mười bảy tuổi, nhưng vẫn là thiếu niên ngây thơ không biết chuyện nam nữ.

Hắn nguyên cho rằng, tình cảm bất quá chỉ là chuyện văn thơ nói bóng bẩy, hiện nay dẫn đến trên đầu mình, mới hiểu được cảm giác ngày nhớ đêm mơ cũng không phải là nói ngoa.

Hắn phảng phất... Đối với nàng nhất kiến chung tình.

Dù sao trong lòng Mạnh Húc, khi còn bé tiếp xúc, căn bản không coi là cái gì, cung yến kia, mới xem như gặp gỡ đầu tiên thật sự.

Cho đến ngày thu săn, Mạnh Húc mới lại được gặp cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng một lần nữa.

Công chúa sắp hai mươi tuổi hoa, đẹp không gì sánh nổi, cứ như vậy mặc võ trang một thân màu đỏ, cưỡi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, không thua nam nhi.

Mạnh Húc nhìn văn nhược, nhưng có cha mẹ như vậy, võ nghệ kỳ thật cũng là cực xuất chúng, thuật cưỡi ngựa lại là không cần nói, bảy tám tuổi liền bị cha mẹ ném lrên lưng ngựa bắt đầu học cưỡi ngựa.

Nam tử xưa nay thích biểu hiện thật tốt trước mặt người trong lòng, Mạnh Húc cũng không ngoại lệ, đáng tiếc hắn mới vừa dùng sức, lại sơ sẩy một cái, dẫm lên bẫy thú bố trí ở trong núi.

Bộ bẫy thú bỗng chốc vững vàng kẹp đùi phải hắn lại, máu tươi đỏ thẫm rỉ ra, dù Mạnh Húc thân là nam tử, cũng không cách nào đem này bộ thú kẹp đẩy ra. Bẫy thú kẹp chặt, lơ là một cái, đùi phải hắn có thể bị phế.

Bên cạnh không có tùy tùng, Mạnh Húc cũng không thấy có người đi qua, nhưng nếu hắn lớn tiếng gọi, thật là quá mức mất mặt.

Vào lúc mất mặt này, trong lòng Mạnh Húc liền ngóng trông, ngàn vạn không cần gặp công chúa.

Trong lòng hắn nói thầm như thế, cũng không ngờ vừa mở mắt ra, liền thấy cô nương hắn tâm tâm niệm niệm đi tới đây, lạnh nhạt đánh giá tình hình của hắn một cái, liền ngồi xổm xuống.

Mạnh Húc vội hỏi: “Công chúa...”

“Ngươi chớ lộn xộn.” Đường Đường quỳ bên cạnh thiếu niên trước mặt, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, cố gắng đẩy bộ bẫy thú ra.

Nàng không nhiều lời, lại có uy nghiêm công chúa, nhưng lúc này, nàng cứ như vậy không để ý thân phận mình tôn quý, trực tiếp quỳ xuống, ngược lại khiến Mạnh Húc khiếp sợ. Nhưng sau một khắc, Mạnh Húc càng thêm kinh hãi rồi... Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay nàng, đôi tay này trắng nõn mảnh mai, thập phần xinh đẹp, nhưng bàn tay nhỏ bé nhìn như yểu điệu vô lực này, thế nhưng dễ dàng, bẻ bộ kẹp thú ra.

Này...

Lúc này Mạnh Húc ngẩn người tại đó.

Đường Đường chỉ dùng ba phần lực, liền mở dược bộ bẫy thú, thấy vết thương mắt cá chân hắn không nhẹ, giương mắt nhìn phản ứng của hắn, vừa thấy vẻ mặt hắn, cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, giọng nói yên ắng tĩnh lặng: “Ngươi không cần nghĩ quá nhiều, khí lực ta vốn hơn người, hôm nay dù là Trường Phúc, cũng chưa chắc có thể đẩy ra.” ( ba phần, ba phần, mới ba phần thôi đó!!!)

Xem như... An ủi lòng tự trọng thiếu niên này đi.

Chỉ là, khó được lúc công chúa điện hạ hảo tâm, hoàn toàn đả kích trạng nguyên trẻ tuổi.

Vì vậy, lúc công chúa Đường Đường cao quý nhân nhượng trước người có địa vị thấp, khom lưng cõng hắn trở về, Mạnh Húc ở trên lưng người trong lòng, tâm thiếu nam đã hoàn toàn chết lặng.

Hắn kinh ngạc nhìn gò má nàng trắng nõn tinh xảo, nhìn gần trong gang tấc, vành tai nàng khéo léo tinh xảo, đột nhiên cảm giác được, hôm nay chuyện đã xảy ra, cũng không tính quá tệ.

Đường Đường dẫn người về chỗ cũ, liền tiếp tục đi săn. Thái tử điện hạ biết tin tức bạn tốt bị thương, tự nhiên vội vã chạy đến, biết hắn chữa trị kịp thời, miệng vết thương không tính nghiêm trọng, tự nhiên là yên tâm. Lại biết là hoàng tỷ nhà mình cứu hắn, chế nhạo nói: “ Hoàng tỷ này của cô, nhưng là khó được khi hảo tâm...”

Là sao...

Mạnh Húc mỉm cười, nghĩ tới chuyện mới phát sinh, dư vị tinh tế, trong lòng càng là ngọt ngào, bất quá vẫn là kinh ngạc nói: “ Khí lực công chúa điện hạ thật là lớn...”

Thái tử biết hắn nói là chuyện bộ bẫy thú, nếu là người khác, nghe chuyện này, xác thực sẽ giật mình như Mạnh Húc, nhưng thái tử cùng hoàng tỷ này là tỷ đệ long phượng thai, chỉ hời hợt, tư thái tập mãi thành thói quen: “Qúa quen rồi, chuyện hoàng tỷ làm người ta kinh ngạc, còn nhiều lắm.”

Nói chuyện như vậy, Mạnh Húc càng hiếu kỳ.

Thái tử thông minh cỡ nào, sớm nhìn ra tâm tư Mạnh Húc đối hoàng tỷ hắn không tầm thường, đứng dậy nói: “Ngươi cũng trông thấy, hoàng tỷ này của cô, hoàn toàn khác hẳn những cô nương mềm mại yếu ớt kia, cô biết ngươi thích nàng, có mấy lời cô nói trước, võ nghệ hoàng tỷ lợi hại như vậy, nếu sau này ngươi cưới nàng, chọc nàng tức giận, ngươi văn nhược như vậy, đánh không lại nàng...”

Nào biết trạng nguyên này không có chút nào dao động bởi vì thái tử nói, ngược lại hơi mỉm cười nói: “Ta nguyện ý bị nàng đánh.”

Thái tử điện hạ nhất thời dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn trạng nguyên trước mặt.

Có một lần này, Mạnh Húc càng kiên định tâm tư mình, cử chỉ cũng thẳng thắn hơn.

Xem thiếu niên nhiệt tình như vậy, Chân Bảo Lộ làm mẹ, cũng là trong nội tâm vui vẻ, liền ngóng trông Mạnh Húc này thật có thể đả động tâm nữ nhi nhà mình.

Đường Đường bị hắn quấn không nhịn được, nhưng Mạnh Húc này, mặc kệ nàng lạnh nhạt như thế nào, hắn đều mày dạn mặt dày, không thèm để ý chút nào. Bị quấn lâu, Đường Đường mới nói: “Ngươi thật muốn cưới ta?”

Mạnh Húc ngẩn ra, tiện đà gật đầu nói: “Muốn.” Nằm mộng cũng muốn.

Đường Đường suy nghĩ một chút, nói: “Được, ngày mai chúng ta đua ngựa, nếu ngươi có thể thắng ta, ta gả cho ngươi.”

Mạnh Húc biết rõ, thuật cưỡi ngựa của vị công chúa này kế thừa Hoàng thượng, vô cùng tinh xảo, dõi mắt toàn bộ hoàng thành, cũng tìm không ra người lợi hại hơn nàng.

Nhưng đây là cơ hội khó được, Mạnh Húc tự nhiên sẽ không buông tha cho. Lại nói, cho dù hắn thực thua, vậy hắn... Sẽ tiếp tục.

Hôm đua ngựa, Mạnh Húc làm đủ chuẩn bị, còn Đường Đường, nàng từ nhỏ liền xuất sắc, nhưng càng khó được là, cho tới bây giờ không tự cao tự đại, dù nhìn Mạnh Húc văn văn nhược nhược, nàng cũng sẽ không phớt lờ.

Hôm nay bạn tốt đã gả đi của nàng Thẩm Gia Ngư cũng nghe tin chạy đến, nhìn trạng nguyên trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, lại khó được si tình, liền nói với Đường Đường: “Bằng không... Ngươi nhường chút?” Theo ý nàng, trạng nguyên này tuyệt đối không thắng được Đường Đường.

Khuôn mặt Đường Đường nhàn nhạt, đợi đến lúc đua ngựa, lại là không có phân nửa nhường.

Nhưng Mạnh Húc cũng không phải thật thư sinh văn nhược, thuật cưỡi ngựa cũng là cực xuất chúng, theo thật sát đằng sau Đường Đường, dù vậy, lúc sắp đến đích, cũng kém một khoảng lớn.

Đường Đường cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn qua đích đến ngay trước mặt, phá lệ quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy nam tử vốn ngồi trên lưng ngựa, lại vô ý rơi khỏi ngựa. Xuất phát từ bản năng, nàng đạp lưng ngựa nhảy lên thật cao, trực tiếp nhào tới.

Hai người cùng lăn xuống sườn núi, mới đầu rõ ràng là nàng che chở hắn, lăn đến phía dưới, Đường Đường mới phát hiện, mình bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực, biến thành hắn che chở mình.

Đường Đường mở mắt ra, nhìn qua khuôn mặt nam tử tuấn tú trước mắt, nhìn vẻ mặt hắn, liền biết mọi chuyện. Công chúa điện hạ xưa nay lạnh nhạt, lúc này lại là thật tức giận, lạnh lùng nói: “Mạnh Húc!” ( anh biết mình thua chắc, nên giả vờ té kéo chị theo)

Chọc người giận, nhưng Mạnh Húc vẫn là chán sống cười cười, lớn gan hôn một cái trên môi nàng, nói: “Gả cho ta.”

Đường Đường nhíu mi, dùng sức đánh hắn một cái.

Khí lực rất lớn, Mạnh Húc cảm giác xương sườn mình sắp bị nàng đánh gãy, nhưng vẫn là mỉm cười nói: “Đường Đường, gả cho ta.”

Sự thực chứng minh, quấn quít chặt lấy thật sự hữu dụng, một tháng sau, Mạnh Húc như nguyện đón dâu công chúa, nhất thời xuân phong đắc ý, còn muốn vui vẻ hơn lúc hắn trúng trạng nguyên.

Động phòng hoa chúc, Mạnh Húc vén khăn voan đỏ lên, nhìn nàng nùng trang diễm mạt, thật là bị kinh diễm một phen. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, lúc cuối cùng có thể được như nguyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin tức, nói là Hoàng hậu nương nương té xỉu.

Vừa dứt tiếng, Mạnh Húc nhìn Đường Đường cưỡi trên người mình, lưu loát mặc lại xiêm y, cấp tốc ra cửa. ( mới ngày đầu, đã thấy được tương lai của cặp vợ chồng này)

Tên đã trên dây, tư vị này thật sự là khó chịu, nhưng Mạnh Húc cũng hiểu cái gì nhẹ cái gì nặng, vội vàng đứng lễn cũng mặc lại xiêm y, tiến lên cầm tay nàng nói: “Ta cùng đi với nàng.”

Đường Đường nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nam nhân kiên định, trong lòng đột nhiên nhu hòa vài phân, khẽ gật đầu, tùy ý hắn nắm tay mình, cấp tốc vào cung.

Khôn Trữ Cung.

Chân Bảo Lộ nằm ở trên giường, biết bởi vì nàng, buổi tối khuya, kinh động mọi người, ngay cả nữ nhi mới vừa thành thân, đều vội vã chạy đến. Nhất thời Chân Bảo Lộ nhịn không được vùi mặt trong đệm chăn, mắt to ướt át trừng Tiết Nhượng bên giường vẻ mặt vui vẻ, gắt giọng: “Đều tại ngươi...”

Tiết Nhượng cười cười, ôm cả người và chăn vào trong lòng, hôn nàng một cái, nói: “Đây không phải là vừa vặn, Đường Đường xuất giá, nàng khó tránh khỏi tịch mịch, đứa nhỏ này tới ngược lại kịp thời, sau này trưởng thành, tất nhiên là nhu thuận.”

Biết rõ hoàng hậu không có gì, chỉ là có bầu, thật là là một chuyện vui.

Thăm hỏi xong, Mạnh Húc cùng Đường Đường xuất cung, hai người tay nắm tay đi, Mạnh Húc ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, đoàn tụ sum vầy này, quả nhiên là ngày tốt.

Hắn chậm rãi nghiêng người, nhìn qua thê tử tân hôn bên người, ôn nhu nói: “Chúng ta cũng mau sinh đứa bé đi.”

Đường Đường lẳng lặng nhìn hắn rất lâu, mới khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Được.”

HOÀN

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio