Edit: An Bi Nhi
Nam nhân này lớn lên cực kỳ tuấn tú, nhìn da thịt này, trắng mịn như trứng gà. Nhìn con mắt này, vừa đen lại sáng, lại còn thâm thúy mê người! Ôi, cái mũi cao thẳng như vậy hắn không cảm thấy căng da ư, còn cái miệng kia, vừa mỏng vừa đỏ đầy gợi cảm, lúc hút lấy sợi mì chỉ thấy sắc đỏ với trắng giao nhau, nhân tiện trên môi còn còn sót lại một giọt nước óng ánh, thật muốn trở thành sợi mì kia mà!
Hừ hừ hừ, dừng lại, nghĩ lung tung gì vậy? Đúng là hồ ly tinh, mặt trắng nhỏ còn đẹp hơn nữ nhân, lại còn âm thầm thi triển mị thuật quyến rũ người, nàng sẽ không mắc lừa đâu!
Xảo Nương cong ngón tay lên giống như vô tình vén sợi tóc rơi trước trán, nhân cơ hội chuyển ánh mắt nhìn về phía Mộc Phỉ đang ngồi bất động trên ghế, đôi mày xinh đẹp nhướn lên, quái gở nói: “Chẳng nhẽ Mộc Phỉ không muốn mời Xảo đại nương ăn bát mì sao?”
A, khoan hãy nói, mùi thơm của mì này chỉ cần ngửi liền cảm thấy thèm thuồng, trước đó nàng chỉ muốn tìm lí do để phát tiết những oán hận chất chứa trong lòng, lúc này mới nói mấy câu mà mùi thơm đã xông thẳng vào lỗ mũi, không ngừng chui vào bên trong, khiến cho những con sâu thèm ăn trong bụng nàng đều muốn chui ra ngoài.
“Xảo đại nương hiểu lầm rồi.” Mộc Phỉ xoa tay ngượng ngùng cười nói: “Là phụ thân không biết có khách đến thăm nhà, chỉ chuẩn bị đủ cho hai người chúng ta, chúng ta lại không thích để thừa đồ ăn, cho nên...”
Cho nên ngươi đói bụng thì mời quay về, chúng ta không có cách nào để chiêu đãi ngươi.
“Cho nên bây giờ không làm được sao? Không sao, ta có thể đợi." Xảo Nương nâng tay lên chống cằm, con mắt híp một nửa, cười đến mức nếp nhăn cũng run theo, những nếp nhăn nhỏ trên khóe miệng theo điệu cười của nàng dần dần lan rộng, Mộc Phỉ ngồi xổm ở góc tường nhìn mà muốn nôn một trận.
Đã gặp người da mặt dày nhưng vẫn chưa thấy ai dày như vậy, chúng ta có giao tình gì? Bây giờ làm cho ngươi? Lúc nhà ta ăn rau dại cũng không thấy ngươi mang một bát mì đến, lúc này lại bảo ta nấu cho ngươi một bát mì? Nấu cái đầu ngươi!
Trên mặt Mộc Phỉ thay đổi sắc thái liên tục, rầu rĩ tiếp tục vùi đầu ăn mì không để ý đến Xảo Nương vẫn còn đang khuyên Viêm Dục làm thêm một bát nữa.
Trong lúc suy tư, tô mì của Viêm Dục đã thấy đáy, hắn ôm lấy bát thỏa mãn uống canh, nho nhã nâng cánh tay lên dùng ống tay áo chấm chấm khóe miệng, nghĩ tới điều gì đó còn cố ý nháy mắt, nhíu mày nhìn về phía Mộc Phỉ: “Sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”
Ăn? Ngươi không thấy có người rất chướng mắt sao? Còn không phải là ngươi để cho ta phải nhìn cái bộ mặt già giả bộ nai tơ đó, không phải mặt không hợp khẩu vị, mà là người này quá ngán!
Mộc Phỉ giấu sự bất mãn vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh không nói một lời.
Nhưng có người cũng không mắc bẫy này, Xảo Nương hạ tay xuống, đập tay lên mặt bàn rầm một tiếng, chân mày lá liễu dựng thẳng, sức lực mạnh mẽ trong nháy mắt xuất hiện: “Họ Mộc kia ngươi có ý gì? Không thấy lão nương đang đói sao? Còn tiểu đề tử () này nữa, từ trong ra ngoài đều không có chút lễ phép nào, quả thật là không có nương nên văn hóa bị chó ăn hết rồi sao? Nhìn bộ dạng nghèo túng của một lớn một nhỏ các ngươi...”
() tiểu đề tử: tiếng chửi con gái thời xưa
Nhẫn nhịn nửa ngày, nhìn các ngươi lão nương không vừa mắt, có thể coi là lão nương đợi cơ hội để phát tác. Một tiểu hài tử mặt trắng nhỏ, quyến rũ lão nương chọn trúng con dâu, cũng không nhìn lại tình cảnh nhà mình một chút, Tưởng Nhứ Nhi gả cho cái người góa vợ như ngươi mới là lạ!
Mộc Phỉ thấy Xảo Nương trở mặt nhanh như vậy, âm thầm khen, thật không hổ là hạng người chanh chua, nhìn lông mày nhỏ nhắn trợn trừng mắt lên, miệng thì giống như hạt châu, nói nhiều mà không thấy mệt, môi mỏng cứ cọ sát với nhau mãi thế?
Nhưng nghe mãi thì sắc mặt cũng không tốt, mặt Mộc Phỉ dần dần trầm xuống.
Lúc Viêm Dục nghe thấy ba chữ “tiểu đề tử” thì mặt hơi biến sắc, cuối cùng nhìn về phía Xảo Nương, ánh sáng sắc bén lóe lên từ đáy mắt một cái rồi biến mất, chỗ sâu nhất trong con ngươi có một tia lửa đang quẫy loạn, khí tức toàn thân rối loạn xuất hiện trong chốc lát, dường như gió lạnh trong ngày mùa đông lạnh lẽo đều vù vù kéo về phía Xảo Nương.
Lúc Xảo Nương đang nói hăng say, trực giác thấy có khí lạnh thì đột nhiên ngậm miệng, nàng chỉ tay về phía Viêm Dục, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt hắn, thu toàn bộ lửa giận đang chạy tán loạn của hắn vào trong đáy mắt, nhịn không được rùng mình một cái, lời mắng chửi nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
Lại nhìn kỹ lại, phát hiện đôi mắt thâm thúy của Viêm Dục bình tĩnh như một hồ nước, không một chút gợn sóng, nàng theo bản năng vuốt ngực tự an ủi mình, nhất định là nàng nhìn lầm rồi.
Mộc Phỉ hít sâu một hơi thả ngân châm [email protected]dyan(lee^qu.donnn) giấu ở đầu ngón tay xuống dưới khăn trải một lần nữa, đây là lúc tức giận nàng lấy từ ngăn kéo ở góc bàn ra, chuẩn bị cho Xảo Nương một bài học thuận tiện khiến nàng im miệng.
Bàn ăn mới tinh, kiểu dáng là Viêm Dục dựa theo hình vẽ mà Mộc Phỉ đưa cho, không biết là kiếm ở đâu, bốn phía của cái bàn đều có ngăn kéo, một cái lớn hai cái nhỏ ở hai bên, bên trong có thể cất giữ một số đồ quan trọng, bởi vì là khóa chìm, cho nên bên ngoài sẽ không thấy có gì khác biệt, người không biết nội tình càng không nghĩ ra một cái bàn ăn tầm thường lại đặc biệt như vậy.
Viêm Dục như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt, chuyển đến trên người Mộc Phỉ, vừa buồn rầu lại dịu dàng nói: “Ăn nhanh đi, nếu không canh lại lạnh bây giờ.”
Mộc Phỉ “A” một tiếng, lập tức vùi đầu cầm đũa cho sợi mì vào trong miệng, tiếng húp sột soạt rất lớn, tóc mái gọn gàng rủ xuống, nàng lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt xanh lét của Xảo Nương, dinendian.lơqid]on nhiều lần chuẩn bị bùng nổ.
Còn kém ngòi nổ một chút, nàng lại cho thêm một chút dầu.
“Xảo đại nương muốn ăn mì.” Cho nên, ngươi làm cho nàng ta một chén đi.
Xảo Nương đang muốn phát tác sau khi nghe thấy Mộc Phỉ nói như vậy, những lời xấu xa sắp phun ra lại ngừng lại, hơi nghiêng người về phía sau, hất hất tóc mái vẻ: Hừ, coi như là biết lão nương lợi hại, dám không nấu mì cho lão nương, lão nương mắng chết các ngươi!
Rõ ràng nàng đã quên đi mục đích lúc đầu tới đây, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ làm cách nào để ăn được mùi thơm này vào trong bụng.
“Ta chỉ làm cho nữ nhi.” Viêm Dục nhàn nhạt dùng khóe mắt liếc Xảo Nương, sau đó đột nhiên quay đầu sững sờ nhìn chằm chằm Xảo Nương, thật lâu mới thì thào một câu: “Chẳng lẽ, nàng mới là nữ nhi của ta.”
Khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nghi ngờ cùng suy nghĩ sâu xa, lông mày đen nhíu chặt lại, khóe môi mím chặt lại, muốn tiến lên hỏi thăm lại do dự.
Mộc Phỉ không nhịn được "phụt" một cái, thức ăn trong miệng phun ra ngoài, vừa đúng lúc rơi trên tay áo Xảo Nương, còn có một chút hành lá dính trên cánh tay trắng nõn của nàng.
Nàng giật mình há to mồm nhìn Viêm Dục, không thể nào, không phải trí nhớ của hắn đã khôi phục rồi à, tại sao đột nhiên lại hồ đồ như vậy?
So với sự giật mình khác người của nàng, Xảo Nương nghẹn một hơi ở họng, khuôn mặt đỏ lên, nàng làm mẹ của cái tên mặt trắng nhỏ này cũng thừa sức, bị hắn gọi là nữ nhi? Quá đáng rồi, quả thực là đánh vào mặt của nàng, cố ý làm nhục nàng!
“Nữ nhi.” Viêm Dục lại không hiểu, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Xảo Nương, hai mắt hắn đẫm lệ, hận không thể nhào lên kéo nàng vào trong ngực: “Nữ nhi, vì sao bây giờ con mới xuất hiện? Để ta nhận sai nữ nhi lâu như vậy, vì sao, vì sao con không nhận người cha này sớm hơn?”
“A! Đồ điên này, ngươi thả ta ra, không được đụng vào ta! Nữ nhi của ngươi đây này, đây này! Mộc Phỉ, còn không mau lôi cha ngươi ra!” Xảo Nương sợ hãi trước bộ dáng đột nhiên thần kinh của Viêm Dục, cái tay kéo ống tay áo nàng lại tản ra một tia hàn ý, khí lạnh quấn lấy da thịt của nàng, khiến cho nàng rợn cả tóc gáy, giống như sau một khắc cổ tay phía dưới ống tay áo sẽ gãy mất.
“A?” Quả nhiên Viêm Dục ngừng tay, quay đầu nhìn về phía Mộc Phỉ, lại nháy mắt nhìn về phía Xảo Nương, cười rất dịu dàng: “Nữ nhi, sao con còn mê sảng như vậy, nàng là nương tử của phụ thân, mẹ ruột của ngươi.”