Edit: An Bi Nhi
Trong lòng Mộc Phỉ rất buồn bực, nghe giọng của Viêm Dục, dường như hắn đã biết hôm qua mình giở trò gì, nhưng từ hôm qua đến giờ hắn không vào trong thôn, sao hắn biết được, chẳng nhẽ Tưởng Nhứ Nhi thừa dịp nàng không ở đây nên lén nói cho hắn biết? Nhưng hành động của mình rất bí mật, chắc Tưởng Nhứ Nhi cũng không biết rõ đâu.
"Còn không mau nói thật? Xảo Nương nghỉ ngơi trong nhà, sao đột nhiên lại tới khe suối nhỏ, đừng nói chuyện này không liên quan đến con." Viêm Dục tức giận liếc Mộc Phỉ một cái, tiểu gia hỏa nghịch ngợm, ngang bướng này, không chỉ dẫn Xảo Nương tới khe suối nhỏ đánh một trận với Liễu nương, mà còn khiến cho người ta đau đến mức không xuống được giường, mà không tìm ra nguyên nhân bị bệnh.
Có thể thấy Mộc Phỉ đã ra tay rất nặng.
Nghĩ đến nữ nhi có thuật điểm huyệt huyệt xuất thần nhập hóa, đột nhiên Viêm Dục cảm thấy đau đầu, không thể bớt lo lắng cho nữ nhi, nếu không phải Liễu Thiên Sở để lại người ở đây cho hắn sai khiến, nhất định hắn vẫn bị lừa gạt.
Trời ơi, chuyện dụ dỗ Xảo Nương đến khe suối nhỏ hắn cũng biết, nghi ngờ Tưởng Nhứ Nhi có thể loại bỏ rồi, lúc ấy nàng ta không hề có mặt tại hiện trường. Mộc Phỉ nghe câu hỏi của Viêm Dục càng thêm ảo não, lại không có cách nào để giải thích, chỉ cúi đầu nắm tay không nhìn hắn.
Cuối cùng thì sao hắn lại biết được? Buồn bực quá, buồn bực quá đi, không nghĩ ra được!
Hai cha con mỗi người có một tâm tình riêng, Viêm Dục thấy bộ dạng buồn bực, uất ức của Mộc Phỉ, [email protected]dyan(lee^qu.donnn) rất muốn bật cười, trong lòng tiểu gia hỏa này nhất định đang đoán xem tại sao mình lại biết được. A, theo tính cách của nàng, chắc chắn là vừa ảo não lại hiếu kỳ.
Lúc đầu nghe người nọ báo cáo chuyện đã xảy ra, hắn dễ dàng đoán ra chỉ có nữ nhi hắn mới làm như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm truyền xuống lòng bàn tay, chỉ cảm thấy chỗ lòng bàn tay tiếp xúc với cánh tay Mộc Phỉ nóng như bị bỏng vậy.
Hắn bận rụt tay, che giấu ánh mắt kinh hoảng của mình, xụ mặt khiển trách: "Sau này không cho phép làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, lần này con để Hòa Tử dẫn Xảo Nương tới, dù không ai phát hiện ra, khó đảm bảo tiểu hài tử sẽ không nói ra, nếu truyền tới tai Xảo Nương, sao nàng ta chịu để yên!"
Mộc Phỉ liền ảo não không ngừng, kinh ngạc mở miệng kêu lên: "Trời ạ, nếu là trước đây, con còn nghĩ rằng người lắp camera lỗ kim trên người con! Làm sao người biết được?"
"Camera lỗ kim? Từ này thật lạ, nương con có thể để đồ vật gì khác trên lỗ kim sao? Hay chỉ là thứ đồ chơi chỉ nhỏ như lỗ kim nên gọi là camera." Mỹ nam lấy vẻ giận giữ để che giấu vẻ ngượng ngùng vừa nãy trong nháy mắt lại biến thành hiếu kỳ, bị lời nói phản đối của Mộc Phỉ dời đi sự chú ý.
Không có gì hơn lòng hiếu kỳ của Viêm Dục, trí nhớ của hắn đã khôi phục bảy tám phần, dù hắn từng theo cha vào Nam ra Bắc nhiều lần, nhìn thấy vô số đồ chơi quý hiếm, kỳ lạ, nhưng thật sự chưa từng thấy Camera như Mộc Phỉ nói, còn chưa kể, hai từ "lỗ kim" khiến người ta phải tưởng tượng kia. Nếu ý nữ nhi là đồ vật nhỏ như lỗ kim nên đặt tên là camera, không cần nói đến chuyện Hoàng đế quốc có hay không, có tìm cả Bắc Cương cũng không tìm thấy.
Huống chi bản thân nữ nhi có rất nhiều bí mật, thỉnh thoảng như bao phủ một đám sương mờ ảo, hư ảo đến mức không thấy được.
Khi hắn và nàng ở chung, hiểu được rất nhiều thứ, kể cả những từ hắn chưa bao giờ nghe thấy trên đời, trước mắt Viêm Dục sẽ vẽ ra một bức tranh phồn hoa tuyệt đẹp, đó là cảnh Mộc Phỉ nói chuyện phiếm với hắn ở thế giới tương lai, nàng nói từ "mẹ" dùng ở nơi đó. Viêm Dục cố ý xem đó là ước mơ và hoài niệm của nữ nhi, lựa chọn tin tưởng tất cả những lời Mộc Phỉ nói. dinendian.lơqid]on
Ách, Mộc Phỉ tiếp tục rối rắm, trong lúc vô tình, để giải thích, nàng lại cảm khái ra miệng rồi, nhưng vấn đề là nàng nên trả lời Viêm Dục thế nào đây.
"Cái đó là một trong những phát minh khoa học kỹ thuật hiện đại nhất, là vật nhỏ như lỗ kim có thể cài vào bút hoặc cúc áo mang bên người, nó có thể ghi lại những chuyện xảy ra xung quanh, muốn xem lại thời điểm đó chỉ cần lấy chip ra cắm vào máy tính là được." Mộc Phỉ cười rất hiền hòa, kiên nhẫn, giống như quay lại ngày đầu tiên ở chung, lúc Viêm Dục hỏi nàng ăn cơm là gì: "Giải thích như vậy có hiểu không?"
Viêm Dục cười thật tươi, gật đầu.
Mộc Phỉ cũng gật đầu một cái, cười lên, không tệ lắm, vấn đề khó hiểu như vậy mà có thể hiểu được, cấu tạo đại não của cổ nhân đúng là kỳ lạ.
Viêm Dục vẫn giữ nguyên bộ dáng ôn hòa đó, giọng nói kiên nhẫn tràn đầy từ tính vang lên: "Nghe không hiểu, nhưng ta đoán là hiểu rồi."
Khóe miệng Mộc Phỉ đang cười đột nhiên cứng đờ, rất muốn hỏi sao có thể đoán được, nhưng đối diện với Viêm Dục lúc nào cũng như ẩn như hiện nụ cười tà khí bên môi thì nàng lại không có khí phách mà mềm lòng. Mỗi khi phụ thân cười xinh đẹp, mê người như thế, chứng minh hắn muốn lấy lại danh dự, chứng minh hắn không dễ bị lừa.
Quả nhiên, cánh tay Viêm Dục lại bắt lấy Mộc Phỉ cố định trong ngực, dụ dỗ nói: "Bây giờ con có thể thẳng thắn rồi đó."
Mộc Phỉ cảm nhận sự ấm áp của phụ thân, cằm chống vào lồng ngực rộng rãi của Viêm Dục, bên tai có tiếng tim đập thình thịch, trên đầu là hơi thở nóng rực. Đột nhiên hơi giật mình, đại não điều khiển cái miệng lại thổ lộ toàn bộ câu chuyện ra.
"Con chỉ để Hòa Tử đi dạo một vòng trước cửa nhà Xảo Nương, thuận tiện nói thầm vài câu trẻ con là Liễu nương nói xấu nàng, sau đó lúc khuyên can, con dùng ngân châm đâm vào yếu huyệt bên hông Xảo Nương, nhưng vì cách quần áo, con cũng chỉ muốn nàng co quắp một thời gian ngắn, nên xuống tay rất nhẹ, không trí mạng." Mộc Phỉ nói xong câu cuối cùng, sợ hãi nhìn thoáng qua Viêm Dục, sau đó cúi đầu xuống, chờ hắn khiển trách.
Viêm Dục nghe xong, trong lòng run sợ, nàng biết huyệt vị trên cơ thể, nếu ra tay không chuẩn xác sẽ trí mạng, không ngờ nữ nhi còn cả gan làm loạn hơn trong tưởng tượng của hắn, nhưng chuyện này nếu xét đến cùng thì cũng là vì hắn, trong lòng hắn vừa tức giận lại ấm áp, cảm nhận thân thể mềm mại trong ngực, ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, lại không đành lòng mắng nàng.
Ánh mắt của hắn liếc về phía ánh mắt rối rắm của nữ nhi, ánh mắt kia như e sợ, lại ẩn chứa ngượng ngừng như nai con ngây thơ khiến tâm hắn bỗng nhảy lên một cái, một dòng điện xa lạ bỗng truyền đến, sắc mặt hắn hơi biến, nhớ tới đêm xấu hổ đó, đôi má đỏ lên, đầu hắn hơi lệch đi, nhẹ nhàng tạo ra khoảng cách với Mộc Phỉ, thân thể cứng ngắc, giọng khàn khàn trách cứ: "Lần sau không được làm như thế nữa, không được để phụ thân phải ra giải quyết hậu quả của con, nếu không thì, phụ thân phải đánh cái mông của con!"
Mộc Phỉ như bị điện giật, nhảy ra khỏi lồng ngực Viêm Dục, đỏ mặt, chu môi, trừng mắt, chỉ vào Viêm Dục, không nói ra nổi một câu đầy đủ: "Cha cha cha...... Hừ!"
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên, trong không khí hình như tràn ngập cảm giác gọi là mập mờ.
Đúng lúc này, gã sai vặt trẻ tuổi mặc áo đen từ bên ngoài đi vào, đối diện với không khí trong phòng hơi quỷ dị chỉ chớp mắt một cái, liền móc một cuộn giấy trong ngực ra đưa tới trước mặt Mộc Phỉ: "Mộc tiểu thư, bảo chủ sai nô tài đưa thứ này cho ngài, nói rằng nếu ngài không có ý kiến thì ký tên, ngày mai nô tài đón ngài đi xem cửa hàng một chút."
Viêm Dục lặng lẽ thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn gã sai vặt này, không biết là nên cảm tạ hắn giải vây hay là nên giận hắn phá hư.