Chương
Editor: ABSolut
Mặc dù Vệ Huyên cũng muốn dính lấy A Uyển cả ngày, nhưng chỉ tiếc thân thể A Uyển không khỏe lắm, thời gian cần để nghỉ ngơi một ngày còn nhiều hơn so với bệnh nhân như hắn, hắn có không nỡ rời đi như thế nào cũng phải cho A Uyển nghỉ ngơi.
Ừ, nhẫn một lát trời yên biển lặng!
"A Uyển, ta đi trước đây, ngày mai trở lại thăm ngươi." Vệ Huyên vừa kéo bàn tay đầy đặn của nàng vừa nói.
A Uyển thật sự rất nhức đầu với đối với dáng vẻ nhõng nhẽo này của hắn, nàng không biết thì ra bản thân mình thu hút trẻ con như vậy đấy. Hơn nữa bởi vì thân thể nàng không tốt, cả ngày cũng chỉ ngồi im lặng, hắn ngồi cùng nàng thú vị lắm sao? Cũng mệt cho hắn, một đứa bé mới sáu tuổi mà có thể ngồi yên.
“Ừ, ngươi đi về nghỉ trước đi." Tốt nhất không nên tới nữa!
Nghe giọng điệu mềm nhũn trẻ con của nàng, rõ ràng là một bé gái thật đáng yêu, nhưng vẻ mặt lại như một bà lão điềm tĩnh bất động, trong mắt Vệ Huyên lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền che dấu tất cả dưới vẻ mặt ngây thơ đáng yêu. Hắn thật lòng mong đợi bọn họ lớn lên nhanh mốt chút, mong đợi dáng vẻ khi lớn lên của nàng, sau đó liền có thể lấy nàng về giam lại nhà, không cho ai nhìn cả!
Chờ đến khi rời khỏi sân viện của Khang Nghi Trưởng công chúa, thần sắc vốn dĩ hân hoan vui vẻ của Vệ Huyên liền trở nên bình thản, thậm chí có thể nói là lãnh đạm.
Thụy Vương phi kỳ quái nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy lần này bệnh nặng, Vệ Huyên thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt hắn rất giống với Trịnh thị, đích phi của Thụy vương, má đỏ hồng như đánh phấn, môi như tô son, khiến cho dung mạo của hắn ở trong giới Hoàng công quý tộc cũng hết sức xuất chúng. Dáng vẻ lúc hắn đoan chính mỉm cười cũng rất có khí độ của dòng dõi Hoàng thất quý tộc, vô cùng lừa người, căn bản không ai tưởng tượng được lúc hắn tức giận bộc phát tính tình thì tàn bạo hung ác đến mức nào, người chọc phải hắn nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.
Mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi thôi đã tàn bạo như vậy như vậy rồi, cho dù có thân phận Thụy vương thế tử tôn quý đi nữa thì sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
Thụy Vương phi không biết hai vị trong cung kia nghĩ như thế nào, nhưng nàng cũng biết một phần suy nghĩ của Thụy vương, nếu ngay cả Vương gia cũng không thèm để ý, một kế phi không phải mẹ ruột như nàng cần gì phải nhúng tay vào?
"Mẫu phi cảm thấy Thọ An Quận chúa như thế nào?"
Đột nhiên nghe được giọng điệu mềm mại thuộc về trẻ con, Thụy Vương phi bỗng cả kinh, thấy Vệ Huyên ở phía trước đã dừng lại, đứa trẻ nho nhỏ đứng ở hành lang, cứ như vậy ngẩng đầu lên nhìn nàng, đột nhiên phát hiện cặp mắt vốn thuộc về trẻ con kia khiến cho người ta nhìn một cái liền có thể thấy được đáy mắt trong suốt đen láy của hắn, thậm chí không cảm giác được khí chất ngây thơ nên có ở trẻ con.
Ánh mắt Thụy Vương phi khẽ động, mỉm cười nói: "Thọ An Quận chúa được Hoàng thượng sắc phong làm Quận chúa, trong tông thất cũng ít thấy người nào được như nàng, dĩ nhiên là cực tốt."
Vệ Huyên không nhịn được cười lên, một khắc kia, tựa như ma chướng bị phá vỡ, trong con ngươi của hắn như chứa đựng ánh sáng rực rỡ, mi mắt tung bay, ý cười khả ái. Nhưng nụ cười kia trong mắt nàng rất quái dị, chính là mặt mũi hắn lại có thể duy trì loại thần sắc ngây thơ này, khiến cho Thụy Vương phi thấy vô cùng không được tự nhiên, trong lòng có mấy phần hoảng sợ.
"Mẫu phi cảm thấy thế thật sao? Ta cũng cảm thấy A Uyển rất tốt."
Thụy Vương phi nhìn hắn cười híp mắt, trong lúc nhất thời hơi không hiểu được ý tứ của Vệ Huyên.
"Mẫu phi phải nhớ lời của mình đấy, ta có chuyện đi tìm Phụ vương, Mẫu phi về nghỉ ngơi trước đi." Vệ Huyên nói xong liền dẫn Lộ Bình đi.
Thụy Vương phi nắm tay của nha hoàn, sau khi nhìn kế tử vào sân rồi liền đi đến thư phòng tạm thời của Thụy vương, nàng thấy An ma ma đuổi theo lên, nhỏ giọng khuyên Vệ Huyên đi nghỉ ngơi nhiều chút, lại bị bé trai cự tuyệt thẳng thừng, mấy người chủ tớ đi càng lúc càng xa. Trong lúc nhất thời, Thụy Vương phi nghĩ không ra rốt cuộc kế tử này muốn làm gì, thậm chí cảm giác có cái gì đó đã thay đổi rồi.
Thụy Vương phi rất nhanh liền biết Vệ Huyên muốn làm gì.
Lúc nghỉ ngơi buổi tối, Thụy Vương phi hầu hạ Thụy vương thay quần áo rửa mặt, chờ khi tất cả hạ nhân lui ra rồi, Thụy vương đột nhiên hỏi: "Vương phi, ngươi cảm thấy Thọ An như thế nào?"
Đây là người thứ hai hỏi nàng những lời này trong hôm nay rồi, hơn nữa còn là hai cha con, Thụy Vương phi không thể không thận trọng suy tính một chút. Nếu như hôm nay Vệ Huyên không có dùng giọng điệu và thần thái như thế hỏi nàng thì lúc này Thụy Vương phi cũng chỉ cho là Thụy vương hỏi lời này không có ý gì. Cùng lắm là muốn nàng bình phẩm chút về một quý nữ trong tông thất mà thôi, lại là một tiểu cô nương mới sáu tuổi, không hề tạo thành uy hiếp hoặc điều gì tương tự, tất nhiên không cần quá để ý.
Trong lòng đã suy tính bao nhiêu vòng, Thụy Vương phi ngoan ngoãn tháo phát quan cho Thụy vương, hiền từ nói: "Thần thiếp không gặp Thọ An Quận chúa nhiều, hôm nay ngồi ở đấy một lát liền phát hiện Thọ An là một đứa bé rất lanh lợi lại hiểu chuyện, làm cho người ta rất yêu thích đây."
Thụy vương hơi híp mắt, nghe lời của Vương phi, trong lòng hơi lơ đễnh. Vị kế phi này của hắn, làm việc gì cũng quá cẩn thận, tuân thủ hai chữ thận trọng, chẳng qua là người này cũng quá thận trọng rồi, liền có vẻ quá không thú vị. So với phong tư như hoa của đích phi Trịnh thị, kế phi Lý thị này có vẻ quá mức bình thường.
"Tiểu cô nương có tốt hơn nữa cũng có một chút không ổn, nhìn quá yếu đuối, cũng không biết có thể..."
Thụy Vương phi nghe hiểu lời chưa xong của trượng phu nhà mình, chẳng qua là lo lắng thân thể Thọ An Quận chúa quá yếu đuối, không thể sống tới khi trưởng thành thôi. Nàng nhớ tới thần thái đặc biệt giữa hai đầu mày của kế tử lúc ban ngày, suy nghĩ một chút lại nói: "Hôm nay khi thần thiếp nói chuyện với Khang Nghi, nghe nàng nói bởi vì khó sinh, Thọ An trời sinh người đã yếu, bất quá lúc bọn họ ở Giang Nam cũng đã đi thăm khám mấy đại phu nổi tiếng của Giang Nam, những đại phu đó nói, chỉ cần dưỡng sinh thật tốt, đợi Thọ An lớn một chút liền có thể không khác gì với người thường."
Thụy vương nghe nhưng không lên tiếng đáp lại, chẳng qua là híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, cho đến khi Thụy Vương phi xử lý tóc hắn tốt rồi thì liền bế Vương phi lên giường ngủ.
Đợi trời tờ mờ sáng, lúc Thụy vương tỉnh dậy thì lại nghe thấy có người bẩm báo, thế tử lại đi đến sân viện cách vách rồi.
Thụy vương nghe xong cười mắng một tiếng "Tiểu tử thúi" liền không để ý tới nữa. Đợi cùng Thụy Vương phi dùng xong đồ ăn sáng xong, Thụy Vương phi liền chủ động mang lễ vật đi sân viện cách vách, tiếp tục tìm Khang Nghi Trưởng công chúa nói chuyện phiếm, thuận tiện đón về Vệ Huyên.
Hôm nay Vệ Huyên vẫn giống như hôm qua, lẳng lặng tiến vào thần không biết quỷ không hay.
Hắn thấy vẻ mặt đầy buồn bực của A Uyển, cặp mắt đong đầy nụ cười, đôi mắt đẹp như bầu trời đem đầy sao vậy.
Dung mạo và dáng dấp của Vệ Huyên rất tốt, cho dù A Uyển cảm thấy hắn có hơi kỳ lạ, nhưng dưới tình trạng hắn bên trái kêu một tiếng biểu tỷ, bên phải gọi một câu A Uyển, dáng vẻ mềm mại ỷ lại này khiến nàng chỉ có thể xấu hổ mà mềm lòng.
Tên tiểu chính thái đơn giản là am hiểu đạo bán manh, cái miệng thật ngọt, thậm chí rất biết cách ra tay đánh thẳng vào nhược điểm của người khác, khiến người ta căn bản là không phòng bị chút nào liền không tự chủ được mà thích hắn nhiều hơn.
Ví dụ như lúc đối mặt với La Diệp, hắn chỉ cần khéo léo thể hiện bộ dạng đứa trẻ vừa ngây thơ hiểu chuyện vừa đáng yêu, La Diệp liền nghe theo hắn. Khi đối mặt với Khang Nghi Trưởng công chúa, hắn sẽ đặc biệt nói đến bệnh của A Uyển, mọi chuyện đều nghĩ cho A Uyển, quan tâm A Uyển, khiến cho Khang Nghi Trưởng công chúa dù trong lòng không thích hắn lắm, nhưng cũng không có lý do xua đuổi hắn. Còn đối với A Uyển, chỉ cần nắm tay nàng thật chặt, gọi biểu tỷ dài biểu tỷ ngắn là được.
Mà tiểu chính thái cũng đã giải thích chuyện lúc trước hắn làm hại A Uyển té bị thương, cùng với chuyện sáng sớm liền chạy tới dọa A Uyển sợ. Lúc ấy hắn còn chưa hết bệnh, đầu óc hồ đồ. A Uyển nhìn kỹ hắn, phát hiện căn bản không tìm ra sơ hở, chỉ có thể bán tín bán nghi tiếp nhận lời giải thích của hắn.
Chẳng qua là, câu nói "Ta leo từ địa ngục về " đáng sợ đó, thật sự là lời nói lúc hắn bị bệnh hồ đồ thôi sao?
Thật may, trừ việc mỗi lần gặp mặt Vệ Huyên đều gặm gương mặt của nàng một chút, thích bám lấy nàng không thả ra thì cũng không có những hành động kỳ lạ nào khác, A Uyển cũng tạm yên tâm, nghĩ là chỉ cần trở lại kinh thành thì có thể thoát khỏi hắn rồi.
Sự thật chứng minh, nàng yên tâm quá sớm!
Có vài người, nếu không biết thì thôi, một khi biết liền bỗng dưng nổi tiếng. Tạm thời an phận chẳng qua là ẩn núp tạm thời trước để đạt được mục đích mà thôi.
Vệ Huyên như vậy không chỉ khiến A Uyển cực kỳ khó hiểu, mà ngay cả Thụy vương và đám người hầu đều cảm thấy không biết có phải lần này hắn bệnh nặng lắm hay không, cho nên mới không có khí lực mà quậy phá nữa, hay là hắn tìm được cái gì đó thú vụ để chơi rồi… ví dụ như Thọ An Quận chúa cách vách, cho nên mới ngày ngày chạy đến đó chơi, nghĩ xem nên quậy phá như thế nào?
Ở lại dịch quán mấy ngày, chờ đến ngày bọn họ lên đường, sắc trời vừa đẹp, hiếm khi thấy mặt trời ló dạng, trừ lúc sáng sớm thì bên ngoài hơi lạnh, còn nhiệt độ những lúc khác thì không lạnh không nóng, rất thích hợp xuất hành.
Người làm đã sớm sắp xếp xong bọc hành lý, dưới sự cung tiễn của dịch thừa, đoàn người lên xe rời đi.
Bởi vì không cần chạy về kinh gấp, trong xe lại còn có phụ nữ và trẻ con cho nên cũng không đi nhanh. Chẳng qua là có đi chậm như thế nào đi nữa thì xe ngựa thời cổ đại bây giờ vẫn chưa có kỹ thuật chống xóc, xe có tinh xảo tốt đẹp thế nào thì đối với A Uyển mà nói, cảm giác xóc nảy này cũng đủ khiến cho nàng sinh ra cảm giác khá khó chịu, ở trên xe ngựa rất khó ngủ được.
Đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Vệ Huyên vừa xuống xe nàng vội vã đi về chỗ Khang Nghi Trưởng công chúa, Lộ Bình và An ma ma bận bịu theo sau.
Vệ Huyên liếc nhìn gương mặt không có tinh thần gì của A Uyển, con ngươi đảo một vòng liền nói với Khang Nghi Trưởng công chúa: "Khang Nghi cô cô, để biểu tỷ đến ngồi xe ngựa của ta đi, xe ngựa của ta rộng hơn, ngồi thoải mái hơn."
Xe ngựa của Vệ Huyên dĩ nhiên là rộng rãi thoải mái, bởi vì xe này là do Kiến tạo ty trong kinh hao tốn thời gian chú tâm chế tạo, coi như là vật được ngự ban. Do lúc này bởi vì Vệ Huyên phải đến Trấn Nam Hầu phủ chúc thọ cho Khánh An Đại Trưởng công, Thái hậu sợ hắn chịu khổ ở trên đường, đặc biệt ban thưởng cho hắn xe này.