Sủng Thê Như Lệnh

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Editor: ABSOlut

Giữa tháng hai, đại hôn của Ngũ Hoàng tử.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước mấy ngày đại hôn, Ngũ Hoàng tử được phép rời khỏi cung điện giam cầm hắn.

Thật ra cũng phải nói đến, Ngũ Hoàng tử bị phạt đóng cửa ăn năn một năm cũng rất oan, từ xưa đến nay phần lớn con cháu thế gia đều có chút tật xấu, nuôi dưỡng luyến đồng, dùng gã sai vặt xinh đẹp trợ hứng đều là chuyện bình thường, chỉ cần có tiền, có thời gian, có cách biến thái nào mà không nghĩ ra? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ việc này nhưng không nói ra, cũng không vì vậy mà quá kinh ngạc. Chỉ là lúc Văn Đức Đế còn là thiếu niên, từng chịu khổ vì sở thích nuôi dưỡng luyến đồng của tiên đế, rất chán ghét chuyện này, càng không cho phép con cái của mình có ham mê như vậy, vì thế Ngũ Hoàng tử còn không phải là sinh không gặp thời, xui xẻo hay sao?

Tuy có vài người ngầm để bụng, cho rằng Văn Đức Đế chuyện bé xé ra to, phạt quá độc ác, đáng tiếc trời đất bao la Hoàng đế là lớn nhất, mọi người đều phải nhìn ánh mắt của Hoàng đế mà làm việc, cũng không ai dám cầu tình cho Ngũ Hoàng tử, đây là phụ thân đang trừng phạt con trai yêu thương đang đi sai đường, mọi người cũng không dám nói gì không phải sao?

Cho nên, chuyện Ngũ Hoàng tử bị phạt đóng cửa ăn năn, rất nhiều người cũng không để ý lắm, sau khi Ngũ Hoàng tử ra ngoài, người của phái Tam Hoàng tử và các đại thần có giao tình tốt đều sôi nổi chuẩn bị lễ đến an ủi chúc mừng Ngũ Hoàng tử.

Thái tử cũng chuẩn bị yến tiệc ở Đông Cung, mở tiệc chiêu đãi chư vị huynh đệ, chúc mừng Ngũ Hoàng tử.

Vệ Huyên cũng ở trong danh sách ở tiệc chiêu đãi của Thái tử , tuy hắn không phải là Hoàng tử, nhưng Văn Đức Đế từng nói tuy Vệ Huyên không phải là Hoàng tử nhưng có thể tương xứng với các huynh đệ Hoàng tử, đây là điều hiếm thấy trong hoàng thất triều Đại Hạ, cũng chỉ có một mình Vệ Huyên có thể lấy thân phận Thế tử Vương gia nhưng có thể tương xứng với các huynh đệ Hoàng tử, nhận được sự sủng ái của Hoàng đế.

Vì có Văn Đức Đế nhìn chằm chằm ở phía trên, hơn nữa Thái tử còn rất săn sóc lấy danh nghĩa con trai mời Văn Đức Đế đến uống vài ly cùng mấy đứa con trai, tuy cuối cùng Văn Đức Đế vẫn từ chối, nhưng sau khi các Hoàng tử nghe tới việc này, tất cả đều sôi nổi đến, mặc dù khi biết Thái tử mở tiệc chiêu đãi cả Vệ Huyên, trong lòng mấy Hoàng tử đều hơi muốn rút lui, nhưng vẫn căng da đầu mà tới.

Văn Đức Đế thấy thế, trong lòng cũng yên tâm, đương nhiên là vui khi thấy huynh đệ bọn họ hòa thuận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thái tử phi cũng đưa thiếp mời cho các chị em dâu hiện có là Tam Hoàng tử phi, Tứ Hoàng tử phi và A Uyển, mời các nàng đến Đông Cung gặp mặt.

Hôm đó, khách và chủ Đông Cung đều vui vẻ.

Thái tử nâng ly lên, nhìn gương mặt đã gầy ốm đi rất nhiều so với năm ngoái, cảm xúc lại càng nội tâm của Ngũ Hoàng tử, nói: “Ngũ đệ, mấy ngày nữa là ngày đại hỉ của đệ, thân thể Đại ca không tốt, liền lấy trà thay rượu chúc mừng đệ.”

Ngũ Hoàng tử dương đôi mắt âm trầm nhìn hắn, đột nhiên cười, nâng ly lên, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn Thái tử ca ca, thần đệ xin nhận.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Còn những Hoàng tử khác, trừ mấy đứa còn bé ra thì đều sôi nổi tiến lên kính rượu hắn.

Khi đến phiên Vệ Huyên, hắn cầm một chén rượu trong tay, lười biếng híp mắt nhìn.

Sắc mặt Ngũ Hoàng tử có hơi cứng lại, ánh mắt đó của Vệ Huyên, khiến hắn vô cớ cảm thấy như một con rắn độc đang lè lưỡi nhìn mình, lông tơ đều dựng lên.

Nếu nói đời này người Ngũ Hoàng tử hận nhất là ai, không thể nghi ngờ chính là Vệ Huyên. Hắn cũng không biết mình đã kết thù với Vệ Huyên từ lúc nào, chỉ biết trong trí nhớ của hắn ta, cảm xúc khi đối diện với hắn đều là hâm mộ, ghen tị, hận thù, hâm mộ hắn rõ ràng không phải là Hoàng tử mà lại dễ dàng nhận được sự sủng ái của Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng, ghen ghét hắn vì được nuôi đến mức không biết trời cao đất dày là, hận hắn chẳng làm nên trò trống gì, lại có thể có được sự sủng ái trân quý nhất trên đời này.

Mà không biết bắt đầu từ khi nào, Vệ Huyên không còn giống đứa trẻ bị chiều hư như trước kia nữa, không dễ lừa, thậm chí bất tri bất giác nhằm vào đám người bọn họ, khi học ở cung Chiêu Dương thì càng hình thành nên quan hệ như nước với lửa.

Bây giờ, hắn rơi vào tình cảnh này, dù chưa có chứng cứ, nhưng theo trực giác lại mách bảo rằng có liên quan đến Vệ Huyên.

Trong lòng Ngũ Hoàng tử suy nghĩ trăm điều, nhưng trên mặt lại không có biến hóa gì, cười khanh khách nâng chén cùng hắn, sau đó hai bên đều cười tủm tỉm uống cạn chén rượu rồi nghiêng chén về phía nhau.

Thấy hai người cũng không cãi nhau, mọi người ở đây đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Thái tử và Tam Hoàng tử vốn đã chuẩn bị phải can ngăn cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cực ăn ý rời mắt. Hành động này trong mắt người khác, đều khiến người ta cảm thấy họ vô cùng ăn ý, làm người ta không thể không hoài nghi, trong chuyện của Vệ Huyên và Ngũ Hoàng tử, thật ra bọn họ có chung suy nghĩa.

Bàn tiệc bên ngoài của nam giới vì có đông đảo Hoàng tử nên vô cùng náo nhiệt, mà bàn tiệc bên trong, nữ nhân đã kết hôn chỉ có bốn người, lại không biết nên nói gì mới được, nhất thời không khí có vẻ hơi lạnh nhạt.

Mạnh Vân vốn là một người không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng thì sẽ khắc chết người khác, đâm thẳng vào lòng, phàm là nữ quyến hoàng thất thì suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, không thích nghe nàng mở miệng, cứ để nàng ngồi ở đó làm một linh vật tôn quý là được rồi. Mà trong lòng Mạc Như lại lo lắng cho con trai độc nhất hôm kia mới trúng gió mạnh còn chưa khỏi hẳn, chỉ vì Thái tử phi đưa thiếp mời nên không thể không nể mặt nàng, đành buông con trai ra, tiến cung dự yến, đương nhiên lúc này không tập trung. Còn Tứ Hoàng tử phi là vì trước khi ra ngoài đã bị trượng phu cảnh cáo, cũng không dám nói nhiều. Cuối cùng là A Uyển, nàng tiến cung đơn thuần là để làm nền, hoàn toàn không cần nàng làm gì hết, vì thế nàng rất yên tâm thoải mái ngồi một bên vừa ăn điểm tâm vừa chơi với Hoàng trưởng tôn.

Hoàng trưởng tôn điện hạ vừa mới một tuổi, tuy rằng bây giờ còn chưa thể đi vững, nhưng lại rất thích hướng ra thế giới bên ngoài, luôn thích nắm lấy tay người khác, muốn để người ta dẫn thằng bé ra ngoài điện chơi. Bây giờ, đôi tay béo trắng của thằng bé bắt lấy tay A Uyển, ngẩng gương mặt bánh bao lên, chớp mắt nhìn nàng.

A Uyển bị thu phục bởi vẻ dễ thương của thằng bé, sau đó tung ta tung tăng dẫn Hoàng trưởng tôn chơi trong điện, không hề câu nệ giống như hai vị Hoàng tử phi khác.

Đối với A Uyển và Mạnh Hân mà nói, ở dưới mí mắt của Mạnh Vân là an toàn nhất, các nàng không cần căng thẳng ứng phó chuyện gì, đã có vị tỷ tỷ Mạnh Vân này để ý, sắp xếp thỏa đáng cho các nàng.

Cuối cùng Mạc Như và Tứ Hoàng tử phi không nhịn được nữa nhìn về phía vị Thế tử phi Thụy vương không chịu ảnh hưởng gì, trong lòng hai nữ nhân này đều cảm thấy người này đúng là một người tự tại, thật khiến người ta hâm mộ lại ghen ghét.

Mạc Như là người thông tuệ, từ vẻ nhẹ nhàng tự nhiên của A Uyển nàng đã hiểu được quan hệ của A Uyển và Thái tử phi không chỉ là gần gũi bình thường, mà là vô cùng tốt. Trừ điều này ra, cuộc sống sau khi xuất giá của vị này, chắc hẳn là được trượng phu sủng ái, cha mẹ chồng hiền lành, chị dâu em chồng hòa thuận, mới có thể có khí sắc vui vẻ nhẹ nhàng như vậy.

Lại liên tưởng đến chuyện lần trước nàng dẫn người kiêu ngạo đến Lưu phủ của Phó Chỉ huy sứ thành Đông, cường ngạnh đón đường tỷ về phủ Công chúa, khiến cho người cùng là nữ nhân đều hâm mộ không thôi. Mà Lưu gia, sau khi đắc tội vị này đã có thể đoán được kết cục này. Cuối cùng phải xem vị La Tam cô nương kia có mềm lòng hay không.

Phủ Hoài Ân Bá vốn đã bị loại ra khỏi giới quý tộc trong kinh thành, nhắc tới cũng không còn ai nhớ tới gia tộc này nữa. Nhưng không hiểu sao lại may mắn có một con trai cưới được Công chúa, lại có một cháu gái gả vào phủ Thụy vương, vị Thế tử phi này còn là người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ còn có ai dám khinh thường cô nương phủ Hoài Ân Bá? Nghe nói cuộc sống hiện tại ở nhà chồng của mấy cô nương đã xuất giá phủ Hoài Ân Bá cũng tốt hơn.

Tứ Hoàng tử phi cũng hâm mộ không thôi, tuy nàng không thông tuệ nhìn thấu như Mạc Như, thậm chí đôi khi rất nhiều chuyện còn phải để trượng phu mình thầm chỉ điểm trước mới hiểu được, nhưng khi nhìn vẻ dương dương tự đắc của A Uyển, cũng không biết là vì tính tình nàng vô tư, hay là do có người chống lưng.

Mang theo loại tâm tình hâm mộ này, nàng mở miệng nói với vẻ thân thiết: “Nhìn tinh thần Thế tử phi đã tốt hơn rất nhiều, khí sắc cũng khá hơn nhiều so với năm trước.”

A Uyển nắm tay Hoàng trưởng tôn đi tới, cười với nàng: “Cảm ơn Tứ Hoàng tử phi đã khích lệ, chắc là vì gần đây thời tiết tốt.”

Hoàng trưởng tôn được A Uyển dẫn về, khi nhìn thấy mẫu thân thì liền bám vào ghế bên cạnh, lảo đảo đi tới, nhào vào trong lòng mẫu thân, Mạnh Vân thuận thế ôm thằng bé lên, sai cung nhân đưa nước tới đút cho bé.

Nhìn bộ dạng khỏe mạnh đáng yêu của Hoàng trưởng tôn, Mạc Như và Tứ Hoàng tử phi không khỏi lại hâm mộ, tiện thể bàn luận với Thái tử phi về chuyện dưỡng dục con cái. Trong bốn nữ nhân ở đây, đúng lúc có ba người đã từng sinh con, đương nhiên là có đề tài để nói, một khi đã bắt đầu bàn thì không khí khá hơn nhiều so với vừa rồi.

Người không có kinh nghiệm nuôi con là A Uyển chỉ có thể im lặng ngồi nghe ở bên cạnh.

Lúc này, Tứ Hoàng tử phi cười với A Uyển: “Không biết khi nào mới có thể nghe được chuyện tốt của Thế tử phi, đến lúc đó chúng ta cũng phải tới giao lưu kinh nghiệm một chút.”

A Uyển rất tự nhiên đáp: “Được.”

Mạc Như và Tứ Hoàng tử phi nhìn nàng, trong lòng hai người không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không tiện nói thêm nữa, lại quay đầu bàn kinh nghiệm với Mạnh Vân.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, chư vị Hoàng tử sôi nổi cáo từ rời đi.

A Uyển cũng cùng Vệ Huyên rời khỏi hoàng cung, ngồi xe hồi phủ Thụy Vương.

Trên đường, A Uyển lấy khăn nhúng nước lau mặt cho Vệ Huyên, sờ sờ mặt đỏ hồng của hắn, hãm cho hắn một ly trà để phai đi mùi rượu, mắng: “Say rượu hại thân, đã bảo chàng không được uống rượu, không chừng uống say lại phát điên.”

Vệ Huyên như một con rắn không xương, thân thể mềm như bông quấn lên người nàng, ôm eo mềm mại của nàng, đẩy hết trách nhiệm cho Ngũ Hoàng tử: “Đương nhiên hắn bụng dạ khó lường, cho nên mới liều mạng rót rượu cho ta, muốn chuốc say ta, làm cho ta xấu mặt!”

A Uyển: “…”

“Lúc trước các nàng ở trong điện hàn huyên gì vậy? Vừa rồi khi uống rượu, ta nghe cung nhân đến báo, mấy phụ nhân các nàng nói chuyện rất vui vẻ, như không muốn rời đi vậy.”

“Đừng nói bậy!” A Uyển vỗ đầu hắn, bảo hắn ngẩng đầu rồi lau mồ hôi trên cổ hắn: “Chẳng qua là bàn một chút kinh nghiệm về dưỡng dục con cái mà thôi.”

“Sinh con à…” Vệ Huyên nói thầm: “Chờ mười năm nữa đi…” Đến lúc đó thằng nhóc ngốc bạch ngọt Vệ Trác kia cũng nên cưới vợ sinh con rồi, A Uyển cũng có thể nuôi một đứa con dưỡng lão.

Nhưng mà trước đó, Vệ Huyên lại nghĩ tới một chuyện, nói với A Uyển: “Đúng rồi, ta đã phái Úc đại phu đi kiểm tra sức khỏe cho nhạc phụ, nhạc mẫu.”

A Uyển kỳ quái nói: “Thái y viện sẽ có Thái y đến phủ Công chúa thỉnh mạch định kỳ, cũng không nghe bọn họ nói sức khỏe vấn đề gì, chàng cho Úc đại phu đến làm gì?”

“À, cũng không có gì, nghe nói Úc đại phu biết trị chứng vô sinh, cho nên để hắn đi khám một lần, làm chút chuyện cho nhạc phụ, nhạc mẫu, đỡ khiến bọn họ cô đơn vì không có nàng bên cạnh.”

A Uyển: “…”

Sau khi Tam Hoàng tử dẫn đệ đệ rời khỏi Đông Cung thì tự mình đưa hắn đến tẩm cung, còn đặc biệt dặn dò một lần.

“Tam ca.” Ngũ Hoàng tử đột nhiên mở miệng nói: “Lần trước là đệ sơ ý, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Tam Hoàng tử vỗ vai hắn, thở dài: “Xưa nay phụ hoàng luôn chán ghét chuyện kia, sau này đệ đừng tái phạm, chung sống với Ngũ đệ muội thật tốt là được.”

Ngũ Hoàng tử ậm ừ đáp, ánh mắt trống rỗng.

Sau khi Tam Hoàng tử rời đi, Ngũ Hoàng tử đứng trước cung điện lúc mặt trời chiều ngã về phía Tây, ngắm nhìn hoàng cung chìm vào ánh hoàng hôn, mặt lộ ra vẻ cười dữ tợn.

Lần này đúng thật là hắn bất cẩn, nhưng lần sau đừng nghĩ sẽ dễ dàng như vậy.

Khi màn đêm buông xuống, hắn ngồi trước án thư, nhìn một tờ giấy được lấy ra từ lễ vật của một người đưa cho hắn, nhìn thấy nội dung trên đó, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm.

Thế mà tên Vệ Huyên kia lại dám cướp người hắn giấu ở biệt trang, chuẩn bị hiến cho Thái hậu đi!

Ngũ Hoàng tử tức giận đến xanh mặt, hơn nữa việc này còn xảy ra vào năm ngoái khi hắn bị phạt ở cung điện đóng cửa ăn năn, chọn đúng lúc hắn không có cách nào để liên lạc với bên ngoài, thế nên không biết việc này, cho tới bây giờ mới biết.

Vậy thì, hắn càng xác định thật ra chính Vệ Huyên cũng biết trong lòng Hoàng tổ mẫu chẳng qua hắn ta cũng chỉ là một thế thân thấp kém mà thôi. Nghĩ đến chuyện có lẽ vì Vệ Huyên biết chân tướng, không biết sẽ khó chịu đến mức nào, trong lòng Ngũ Hoàng tử nổi lên một cảm giác sung sướng biến thái.

Mà suy đoán này cũng làm vơi đi nỗi tức giận của hắn vì bị Vệ Huyên cướp người, Ngũ Hoàng tử ném tờ giấy trong tay vào chậu than.

Nếu hắn có thể tìm ra một người, nhất định có thể tìm ra người thứ hai.

Đảo mắt liền tới ngày đại hôn của Ngũ Hoàng tử rồi.

Tuy Ngũ Hoàng tử bị Văn Đức Đế phạt đóng cửa ăn năn trong cung một năm, nhưng dù sao Ngũ Hoàng tử vẫn là con trai của Hoàng đế, lại có Trịnh Quý phi và Tam Hoàng tử giám sát, Bộ Hộ, Lễ Bộ, Công Bộ cũng không dám chậm trễ việc xây phủ cho Hoàng tử, phủ Ngũ Hoàng tử vẫn xây xong đúng hạn, nhưng vẫn kém hơn phủ của Tam Hoàng tử và phủ của Tứ Hoàng tử mà thôi.

Mà hôn lễ được cử hành ở phủ Ngũ Hoàng tử mới được xây xong.

Ngũ Hoàng tử phi Hà thị là cháu gái của Công Bộ Thượng thư - Hà Thượng thư, tuy vì chuyện năm trước, Hà phủ có chút phê bình kín đáo với hôn sự này, nhưng dù sao cũng vì hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại có Văn Đức hoàng thân tự mình an ủi, đành phải tiếp nhận mối hôn sự này.

Sau khi bái đường xong, A Uyển liền theo các phu nhân hoàng tông và thất tông đã kết hôn đi thăm tân nương tử, cũng coi như là để tân nương tử nhận mặt thân thích trước, tiện thể thả lỏng một chút.

Bởi vì trang điểm quá đậm, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ và diện mạo của Ngũ Hoàng tử phi mới nhậm chức không tồi, mà tính tình nàng thế nào, đương nhiên lúc này không thể nhìn ra vào. Nhưng khi có một vị phụ nhân tôn thất ngầm mỉa mai một câu, bị nàng không mềm không cứng đáp lại, thấy sắc mặt người chung quanh cũng thay đổi vài phần, khiến A Uyển cảm thấy, vị Ngũ Hoàng tử phi này cũng không phải người dễ đối phó.

Hôn lễ của Ngũ Hoàng tử nhẹ nhàng trôi qua, sau khi uống rượu mừng xong, A Uyển liền cùng Vệ Huyên về phủ Thụy Vương.

Sau khi về phủ Thụy vương, A Uyển vừa chăm sóc con ma men vừa nói với hắn về từng người ở hôn lễ Ngũ Hoàng tử.

A Uyển nói với hắn về tính tình của Ngũ Hoàng tử phi, mà Vệ Huyên nói với A Uyển quá trình hắn náo loạn hôn lễ ra sao, chắc là đêm nay Ngũ Hoàng tử không có cách nào để vào động phòng.

“Nếu hắn đã thích chơi nam nhân như vậy, vậy thì không bằng thành toàn cho hắn… Hì hic!” Gương mặt ửng hồng của người nào đó lộ ra nụ cười âm ngoan.

A Uyển: “…”

A Uyển đang chuẩn bị hỏi, đột nhiên phát hiện con ma men vừa mới ba hoa kia đã ngả đầu sang một bên, say chết ở trên giường, làm A Uyển vò đầu bứt tai muốn biết rốt cuộc hắn đã làm chuyện âm hiểm gì, rất muốn hắt nước lạnh đánh thức hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio