Sủng Thê Như Lệnh

chương 230

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, A Uyển ngồi xe ngựa quay về phủ Công chúa.

Vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy mẹ Công chúa ngồi ở kia mỉm cười với nàng, làm cho nàng kinh ngạc chính là ngay cả cha Phò mã cũng ở đây.

La Diệp nhìn thấy con gái trở về, vô cùng kinh ngạc, sau đó vui vẻ kéo tay nàng nói: “Sao hôm nay lại đột nhiên quay về? Cũng không sai người báo tin gì cả? Nếu đã về thì ở lại lâu hơn chút, dùng bữa tối xong rồi đi. Buổi tối muốn ăn cái gì, để cha làm cho con.”

Tấm lòng của một người cha nhân từ.

A Uyển bị cha Phò mã nói dong dài làm cho rất cảm động, giống hồi nhỏ tay ông lắc qua lắc lại, miệng ngọt nói: “Đều được cả, chỉ cần ở bên cha mẹ, ăn cái gì cũng thơm.”

La Diệp nhất thời lộ ra một vẻ mặt sảng khoái giống trời tháng sáu uống nước ô mai ướp lạnh.

Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi ở một bên hé miệng cười nhìn con gái nịnh chồng mình đến mức mặt mày hớn hở, ánh mắt đảo qua, phát hiện con gái từ khi lập gia đình, mặt mày càng dễ chịu hơn, cả người đều để lộ ra vẻ hoạt bát sinh động trước kia không có, trong lòng không khỏi vui mừng mà cũng chua xót. Vui mừng vì bà quả nhiên không nhìn lầm Vệ Huyên, Vệ Huyên đối với sủng ái A Uyển là loại nâng niu trong lòng bàn tay; chua xót vì con gái đã là người của nhà khác, không thể tiếp tục chăm sóc nàng.

Khi hai cha con kia thân thiết bắt đầu thảo luận bức tranh cuốn tròn của triều trước hôm nọ La Diệp có được, Trưởng Công chúa Khang Nghi cuối cùng đã lên tiếng, nếu không lên tiếng, không chừng con gái sẽ bị chồng kéo đến thư phòng cùng nhau thưởng thức.

“Được rồi, Tử Sách, vừa nãy không phải chàng nói đem bức tranh kia đi cùng bằng hữu thưởng thức sao? Nếu không ra ngoài thì trời sắp tối rồi đó.”

La Diệp giương mày với vợ, cười nói: “A Uyển đã về đây, ta cùng thưởng thức với A Uyển cũng là được, có phải không, con gái ngoan?”

A Uyển rất muốn đồng ý với cha Phò mã, nhưng mẹ Công chúa hôm nay kêu mình trở về sợ là vì hôn sự của Mạnh Hân, cũng không thể thật sự cùng Cha Phò mã ở trong thư phòng giám định và thưởng thức cổ họa tiền triều. Hơn nữa nghe hắn nói, liền biết cha Phò mã không hiểu rõ tình hình việc mình phải quay về, A Uyển đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời vạch trần.

“Sao có thể như vậy?” Trưởng Công chúa Khang Nghi sẵng giọng: “A Uyển khó khăn lắm mới trở về, thiếp cũng có chút chuyện riêng muốn nói với con, chờ thiếp nói xong, một nhà chúng ta cùng nhau thưởng thức cũng không muộn.”

La Diệp nghe xong càng vui mừng, hắn cuộc đời thật tốt khi có mấy bức thư họa cổ này, nếu thê tử có thể cùng mình xem vậy thì thật sự là vợ chồng tình đầu ý hợp, tôn trọng lẫn nhau, hơn nữa năng lực giám định và thưởng thức của thê tử cũng là không tồi, đáng tiếc bình thường thê tử không rảnh cùng ông thưởng thức, hiện giờ nhận được lời của bà, rất vui vẻ cho phép, bản thân liền đi đến thư phòng trước.

A Uyển nhìn thấy cha Phò mã được một câu nói của mẹ Công chúa thì vui vẻ rời đi, không khỏi sùng bái nhìn mẹ Công chúa nhà mình, thật sự là nhào nặn tâm tư của cha Phò mã rất chuẩn, cha Phò mã tựa như Tôn Đại Thánh, đời này đừng hỏng nhảy ra khỏi lòng bàn tay của mẹ Công chúa.

Trưởng Công chúa Khang Nghi tiến lên nắm tay con gái, cười nói với nàng: “Đi thôi, trước tiên chúng ta đi đến nhà dì Khang Bình, nói vài câu sẽ quay về cùng cha con thưởng thức tranh.”

A Uyển cười cười với bà, nói thẳng: “Mẹ muốn để con đi dò xét ý tứ của A Hân giúp dì sao?”

Trưởng Công chúa Khang Nghi ngơ ngác một chút, sau đó cười gật đầu, sờ sờ mặt nàng, yêu thương nói: “Tất nhiên là vậy, chỉ sợ con cũng đoán được mà, dì con cảm thấy Tam công tử của phủ Định Quốc Công không tồi, muốn để hắn làm con rể.”

“Nhưng...... Nếu A Hân đó sau khi gả qua đó sẽ định cư ở thành Dương Tây Bắc, dì sẽ không luyến tiếc sao?” A Uyển nghi hoặc hỏi, Trưởng Công chúa Khang Bình yêu thương nhất con gái nhỏ, thật sự cam lòng để nàng gả xa? Hơn nữa nếu gả xa, về sau A Hân nếu bị ức hiếp, ngoài tầm tay của họ, cũng không làm chỗ dựa được cho nàng, đến lúc đó chẳng phải là càng khó ư?

Trưởng Công chúa Khang Bình sau khi nghe xong, thở dài, “Việc này cũng là không còn cách nào khác, con bé A Hân nhìn không vừa mắt với các công tử cậu ấm trong kinh thành, cũng không thể để nàng cả đời ở trong nhà? Dì con tuy rằng luyến tiếc, nhưng hôm đó xem biểu hiện của Tam công tử, là người ưu tú, tướng mạo cũng xuất sắc, dì con cũng muốn để A Hân gả cho một người vừa ý với bản thân. Huống hồ, với tình hình của Mạnh gia hiện tại, chỉ cần Thái tử phi ở đây, A Hân cho dù ở nơi nào, cũng sẽ không chịu oan ức.”

A Uyển nghe thì gật đầu, quả thật hiện tại Mạnh gia có vị Thái tử phi, còn có một vợ trưởng tôn phủ Quốc Công, đã không cần cùng liên hôn với ai, hôn sự của Mạnh Hân liền có rất nhiều lựa chọn, cho dù gả xa cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa rời xa kinh thành không chừng còn bớt chút thị phi.

Chỉ cần Trưởng Công chúa Khang Bình có thể cam lòng thì tốt rồi.

“Huống hồ cũng không phải cả đời đều ở thành Dương, chờ sau khi đời sau của phủ Định Quốc Công lớn lên, chọn ra người có đức hạnh tài năng sẽ đổi quay về bọn họ, cũng không cần rất lo lắng.”

A Uyển nhớ tới quy tắc kỳ quái của phủ Định Quốc Công, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả thật nàng cũng luyến tiếc Mạnh Hân cả đời ở Tây Bắc, như thế cũng tốt.

Khi tới rồi phủ của Trưởng Công chúa Khang Bình, Trưởng Công chúa Khang Bình mang theo Liễu Thanh Đồng đích thân ra đón.

Liễu Thanh Đồng có thể là đã nhận được chút đề cập của chồng và mẹ chồng, cũng biết A Uyển là tới làm gì, vô cùng vui mừng cười với nàng, sau khi nói mấy câu liền đích thân đưa A Uyển đến viện của Mạnh Hân.

Sau khi hai người rời đi, Trưởng Công chúa Khang Bình nắm tay muội muội ngồi vào trong phòng khách, đột nhiên thở dài nói: “Gần đây ta phải quan tâm nhiều chuyện, ngoại trừ A Hân, còn có bọn Phong nhi. Vợ chồng Phong nhi và Thanh Đồng cảm giác tốt, trong lòng ta cũng vui mừng, nhưng cưới đã sắp nửa năm rồi còn không có tin tức, lòng ta thật sự là......”

Trưởng Công chúa Khang Nghi uống trà quả nha hoàn bưng lên, cười nói: “Tỷ tỷ nói lời này không có ý nghĩa lắm, mới nửa năm, tốt xấu gì cũng phải một năm rưỡi mà. Hơn nữa tỷ cũng biết, bé gái tuổi lớn hơn chút, cơ thể xương cốt cũng đã trưởng thành, đến lúc đó khi sinh sản cũng dễ dàng một chút.”

Trưởng Công chúa Khang Bình quả thật cũng chỉ là muốn một người có thể an ủi chút, nghe thấy lời của muội muội, cuối cùng đã thoải mái vài phần, nói: “Muội nói đúng, ta phải kiên nhẫn nhiều hơn mới được, đứa nhỏ kia nếu đã gả đến nhà của ta, ta cũng phải cố gắng đối xử tốt với nàng mới được.”

“Tỷ tỷ là người khoan dung, muội bội phục tỷ tỷ nhất điểm này.” Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nàng ôn nhu cười, năm đó nếu không phải vị tỷ tỷ này ở trong hậu cung ra tay che chở, cũng không có mình ngày hôm nay.

Trưởng Công chúa Khang Bình cười sang sảng, “Nói chi vậy, bản thân ta cũng có con gái, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, cũng hy vọng những người đó cũng có suy nghĩ đối đãi con gái ta như vậy, ta đây liền yên tâm.”

“Yên tâm, sẽ vậy! Nhược nhi, Vân nhi, Hân nhi đều có phúc.”

****

Sau khi đưa A Uyển đến chỗ Mạnh Hân, Liễu Thanh Đồng liền lấy cớ có việc rời đi.

Mạnh Hân đang ở trong thư phòng cúi đầu viết gì đó, nhìn thấy A Uyển, cao hứng không thôi, tiến lên kéo nàng, phát hiện trên tay mình còn có mực nước, nhất thời nở nụ cười hehe với nàng, ngay sau đó có nha hoàn bưng nước rửa tay.

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Cùng mẹ ta qua đây thăm dì, tiện thể cũng tìm ngươi nói chuyện chút.” A Uyển vô cùng tự nhiên nói.

Mạnh Hân quả nhiên rất vui vẻ, lại nhìn nàng cười rộ lên.

“Viết cái gì đó?” A Uyển đi qua nhìn xuống, phát hiện Mạnh Hân lại như đang viết tản văn mang tính ghi chép lại sự việc, miêu tả cảnh mình chứng kiến khi ở bãi săn thú, dùng câu chữ đẹp đẽ sinh động, khiến người đọc như thấy cảnh trước mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi từ khi nào thích viết thể loại này?”

Mạnh Hân đã rửa tay xong, dắt nàng đến ngồi ở sạp giường dựa vào cửa sổ trong thư phòng, nhận nước trái cây nha hoàn dâng lên uống một ngụm, nói: “Cũng vừa mới bắt đầu từ mùa hè. Khi đó không phải chúng ta đi đến Nguyệt Bán Cốc chơi sao? Phong cảnh Nguyệt Bán Cốc thật sự rất đẹp, sau khi trở về ta vẫn nhớ mãi không quên, liền nảy ra ý niệm trong đầu tự thuật lại, sau đó đem chúng đóng thành sách, rảnh rỗi liền lấy ra đọc một hai lần, nhìn thấy cũng vui vẻ, có thể có một dư vị lâu dài.”

Nghe được lời của nàng, đột nhiên trong lòng A Uyển có chút buồn, buồn vì xã hội này trói buộc nữ tử, khiến các nàng mặc dù có một trái tim tự do, cũng không có cách nào tùy ý ra ngoài. Không nói vấn đề thanh danh của cô nương, thế đạo này cũng không thái bình, nếu không có người ở tùy tùng đi theo, căn bản không thể rời khỏi cửa nhà mấy dặm.

Trong lòng thở dài, nhưng thấy giữa đôi lông mày của nàng tràn đầy vui sướng, sắc mặt A Uyển cũng dịu xuống.

Sau khi hai người nói một chút về văn chương Mạnh Hân viết, A Uyển liền dẫn đề tài về Thẩm Tam thiếu nổi danh lúc đến săn thú mùa thu.

“...... Ta lúc ấy không nhìn kỹ đâu, xa xa nhìn thấy cũng không tồi, hơn nữa có thể nhận được khen ngợi của cậu Hoàng thượng, tương lai tất nhiên sẽ tiền đồ vô lượng.”

A Uyển thấy nàng giống như đang bình luận về một người không liên quan gì đến mình, liền biết cô nương này cũng không thông suốt, thậm chí còn không coi trọng bên kia, cho nên mới có thể thản nhiên như thế.

“Tối hôm qua A Huyên trở về, còn cùng ta nói chuyện ban ngày chàng hầu ở điện Thái Cực, nghe được Hoàng thượng hỏi chuyện vị Thẩm Tam thiếu.” A Uyển chậm rãi dẫn lời, “Vị Thẩm Tam thiếu này thuở nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, là tướng quân Chấn Uy chỉ bảo nâng đỡ hắn, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng là nhân tài hiếm có, văn thao vũ lược đều xuất chúng. Hơn nữa, đáng quý nhất là hắn là người có trách nhiệm, trong phòng cũng không có người náo loạn gì, nghe nói là người giữ mình cực trong sạch, hơn nữa thuở nhỏ lớn lên ở trong quân doanh, không giống con cháu thế gia ở kinh thành này lớn lên trong nhung lụa, là người vô cùng quy tắc biết kiềm chế......”

Mạnh Hân ánh mắt hơi lóe sáng, trừng cặp mắt to đẹp kia, sáng long lanh nhìn nàng, “Ngươi làm sao mà biết được? Cữu cữu Hoàng thượng sẽ không hỏi chuyện một hậu bối trong nhà của hạ thần đâu.” Vô cùng sắc bén vạch ra mấu chốt.

“A Huyên nói cho ta biết.” A Uyển rất thản nhiên nói.

“Huyên biểu ca sao biết vậy để kể lại?” Mạnh Hân buồn bực nói.

“Lúc săn thú mùa thu, biểu hiện của Thẩm Tam thiếu xuất sắc như thế, căn bản không cần A Huyên đặc biệt đi thăm dò, tự có người tìm hiểu rõ ràng rành mạch chuyện của Thẩm Tam thiếu, chàng ấy chẳng qua nghe một chút thôi.”

Sau khi nghe xong, Mạnh Hân rốt cục có chút tán thưởng, “Nói như vậy, vị Thẩm Tam thiếu này cũng là công tử tuấn kiệt hiếm có, chẳng trách cữu cữu Hoàng Thượng coi trọng như vậy.”

Không chỉ có coi trọng, thậm chí còn muốn tuyển làm con rể.

A Uyển trong lòng oán thầm, quyết định chút nữa sẽ nhắc nhở mẫu thân một tiếng, để bà đi nhắc nhở Trưởng Công chúa Khang Bình một tiếng, con rể tốt phải mau chóng xuống tay càng sớm càng tốt, tránh khỏi bị Hoàng thượng đoạt đi. Về phần cùng đoạt con rể gì đó của Hoàng thượng, A Uyển cảm thấy không trách móc, dù sao cũng không ai biết ý tứ muốn chọn làm con rể của Hoàng đế, chờ sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình tranh giành được, ông có thể bởi vậy mà tức giận với tỷ muội ruột thịt của mình hay sao? Cũng không phải là tên hôn quân, e rằng đến lúc đó chỉ buồn bực một chút, cũng không có thể làm cái gì.

A Uyển có chút ý nghĩ xấu với chuyện này, trong lòng biết nếu Hoàng đế muốn chọn Thẩm Khánh làm con rể, người được chọn khả năng nhất đó là Tam Công chúa. Nàng xưa nay không có thiện cảm gì với Tam Công chúa, thà chiếm tiện nghi của Tam Công chúa còn hơn chiếm tiện nghi tỷ muội tốt nhà mình.

A Uyển lại cùng Mạnh Hân hàn huyên một chút, chậm rãi dẫn dắt, cuối cùng từ trong lời nói của nàng biết được nàng đối với Thẩm Khánh đơn giản có vài phần tán thưởng, cảm thấy cuối cùng đã hoàn thành việc Trưởng Công chúa Khang Bình giao cho, muốn đứng dậy rời đi.

“Không ở lâu hơn chút sao?” Mạnh Hân thấy nàng hiếm khi tới đây, muốn để nàng ngồi thêm chút cùng mình nói chuyện.

“Như vậy không thể được.” A Uyển cười nói: “Cha ta còn ở nhà chờ mẹ con ta trở về cùng ông ấy thưởng tranh, hôm khác ngươi đến phủ Thụy vương làm khách, chúng ta cùng nói chuyện.”

Mạnh Hân sau khi nghe xong, chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn nàng ra ngoài.

Hai người cùng đi vào phòng khách, liền thấy hai vị mẫu thân đã ở nói chuyện riêng xong, dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Nhìn thấy các nàng A Uyển lại đây, Trưởng Công chúa Khang Bình thấy A Uyển nhìn mình cười lanh lợi, liền biết chuyện đã thành, cười híp mắt, khi thấy hai mẹ con các nàng phải đứng dậy rời đi liền giữ các nàng lại cùng ăn cơm chiều.

Trưởng Công chúa Khang Nghi cười từ chối, nói giống với A Uyển, trong nhà có một người chờ các nàng trở về cùng nhau thưởng tranh, cũng không thể thất hứa.

“Tử Sách này, tính vẫn vậy!” Trưởng Công chúa Khang Bình chỉ có thể bất đắc dĩ cho đi.

Sau khi tiễn hai mẹ con A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Bình liền nắm tay con gái đến phòng mình, “Mẹ đã lâu không nói chuyện với con, A Hân và mẹ cùng nhau trò chuyện đi.”

Mạnh Hân vốn là muốn trở về phòng tiếp tục chuyện ban nãy, sau khi nghe xong liền nhìn bà cười nói: “Vậy được rồi.”

Ngoan ngoãn cùng mẫu thân đi đến phòng khách chính viện.

Nhưng khi Mạnh Hân phát hiện mẫu thân sai người hầu hạ lui đi, không khỏi có chút kỳ quái, khi nghe tới mẫu thân hỏi nàng cảm thấy Tam thiếu gia phủ Định Quốc Công thế nào, Mạnh Hân rốt cục hiểu được hôm nay vì sao A Uyển đột nhiên tới cửa, hơn nữa còn nhắc đến vị Thẩm Tam thiếu kia với nàng, nhất thời mặt đỏ lên.

****

Đúng như A Uyển dự đoán, từ khi săn thú mùa thu kết thúc, trở lại kinh thành, cánh cửa phủ Định Quốc Công thiếu chút nữa bị bà mối đạp đổ.

Ngày đầu tiên, có tới chục bà mối đến làm mai, khiến phu nhân Định Quốc Công vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, sai con dâu cả khách sáo tiễn mấy bà mối đi.

Ngày hôm sau như cũ.

Cho đến ngày thứ ba, có thể mọi người đã hiểu được thái độ của phủ Định Quốc Công, không có ai khác qua đây. Nhưng Tam công cửu khanh có quan hệ thông gia với phủ Định Quốc Công lại bắt đầu liên tiếp tới cửa để thăm hỏi, vô cùng náo nhiệt.

Khi Đại phu nhân phủ Định Quốc Công tiễn một vị thân thích trong số đó rời đi, rốt cục thở phào, liền đi bẩm lão phu nhân Định Quốc Công, lại gần vui vẻ cười nói với bà: “Mẹ, thế này Nhị đệ và đệ muội cũng không cần lo hôn sự của Khánh nhi. Mẹ xem, hiện tại ai chẳng biết tên Tam thiếu gia trong phủ chúng ta? Cho nên, hiện tại không phải người khác chọn Khánh nhi, mà là Khánh nhi chúng ta đến chọn người ta.”

Lão phu nhân Định Quốc Công trong lòng cũng vô cùng cao hứng, từ lúc nghe nói ở săn thú mùa thu đoạt được hạng nhất cưỡi ngựa bắn cung không nói, còn nhận khen ngợi Hoàng thượng, bà liền đoán có được ngày hôm nay, trong lòng cũng sảng khoái, nghĩ tất nhiên phải chọn một vị quý nữ hiền lương thục đức làm vợ của Tam tôn tử, vậy mới không bẽ mặt hắn.

Quả thật lão phu nhân Định Quốc Công trong lòng mang áy náy chuyện con trai thứ hai năm đó bị bắt đi Tây Bắc, nhưng đây là phép tắc của tổ tông, bà cũng không thể làm trái. Cho nên khi con trai gửi thư về, nhờ họ giúp Tam tôn tử tìm vợ, lão phu nhân Định Quốc Công liền quyết định chọn lựa thật tốt, nhất định không thể để Tam tôn tử chịu tủi thân.

“Phải cố gắng chọn mới được.” Lão phu nhân Định Quốc Công thư thái nói: “Nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng thân thích tới cửa hỗ trợ làm mối, về sau loại chuyện này còn nhiều nữa, mặc kệ có đồng ý hay không đều đắc tội với người khác, cho nên con phải nhìn thật kĩ.” Phu nhân Định Quốc Công cẩn thận dặn dò con dâu cả.

Đại phu nhân đương nhiên hiểu được lý lẽ này, miệng đáp ứng.

Đang nói liền nghe thấy người hầu báo Thẩm Khánh qua đây thỉnh an lão phu nhân Định Quốc Công.

Ý cười trên mặt lão phu nhân Định Quốc Công càng tăng lên, vội để hắn tiến vào.

Thẩm Khánh vẻ mặt lạnh lùng đi vào, nha hoàn vén màn thấy hắn tiến vào, khi đang muốn hành lễ với hắn, phát hiện hắn thần sắc nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Tuy rằng vị Tam thiếu gia này vô cùng giỏi giang, còn có thể nhận khen thưởng của Hoàng thượng, nhưng dáng vẻ cũng quá nghiêm túc rồi, nhìn thấy khiến người ta trong lòng hốt hoảng, vẫn là loại trong tự cao lộ ra vẻ ôn nhã như Đại thiếu gia mới tốt.

Thẩm Khánh không biết vẻ mặt thay đổi của nha hoàn, sau khi tiến vào cung kính hành lễ lão phu nhân và Đại phu nhân Định Quốc Công.

Lão phu nhân Định Quốc Công vẻ mặt tươi cười, kéo hắn hỏi lạnh ấm thế nào, tất cả những câu hỏi đều về công việc hàng ngày, nghỉ ngơi, ăn uống,... Thẩm Khánh trả lời cực ngắn gọn, nhiều hơn một câu liền không nói, nhưng lão phu nhân Định Quốc Công vẫn rất cao hứng.

Đại phu nhân vốn cũng là vẻ mặt tươi cười, cuối cùng khuôn mặt tươi cười thiếu chút nữa cứng đơ, trong lòng thực tại buồn bực, cũng không biết đứa cháu này rốt cuộc giống ai, tại sao trầm mặc ít lời như vậy?

Sau khi lão phu nhân Định Quốc Công quan tâm xong chuyện hằng ngày của cháu, liền nói với hắn chuyện mấy hôm nay có người đến cửa làm mối, vỗ tay hắn nói: “Khánh nhi yên tâm, tổ mẫu sẽ cẩn thận chọn một vị quý nữ có đức cho con, tất nhiên sẽ không để con tủi thân.”

Thẩm Khánh đơn giản gật đầu, hiếm thấu hỏi lại: “Tổ mẫu chọn được người nào chưa?”

Nghe thấy hắn hiếm lắm nói một câu dài, lão phu nhân cùng Đại phu nhân Định Quốc Công trong lòng đều không nhịn được có chút buồn cười, dù trầm mặc ít lời, liên quan đến chung thân đại sự của bản thân vẫn là không chịu được thôi.

“Còn đang xem, có lẽ mấy ngày nữa sẽ rõ ràng.”

Thẩm Khánh thản nhiên gật đầu, sau khi nói một chút cùng tổ mẫu thì cáo từ rời đi.

Rời khỏi viện của lão phu nhân Định Quốc Công, Thẩm Khánh về chỗ ở tạm thời của mình ở phủ Định Quốc Công, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy gã sai vặt A Kim theo hắn từ thành Dương quay về kinh vừa đi ra ngoài về.

“Thiếu gia, thuộc hạ vừa rồi đã đi tìm hiểu.” A Kim đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Lão phu nhân từng muốn làm mai cho Đại thiếu gia với quận chúa Phúc An phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, nhưng bị Trưởng Công chúa Khang Bình khéo léo từ chối.”

Ánh mắt Thẩm Khánh có chút ngưng lại, trầm giọng hỏi: “Có biết nguyên nhân gì không?”

A Kim lắc đầu, “Thuộc hạ không thăm dò được, bên ngoài chỉ nói Trưởng Công chúa Khang Bình không nỡ gả con gái đi sớm, muốn giữ đến mười bảy tuổi.”

Giữa đôi lông mày Thẩm Khánh thả xuống, nhẹ giọng nói: “Sang năm chính là mười bảy tuổi......”

A Kim nghe thấy lời hắn nói, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đôi mắt lạnh lẽo của hắn toát lên thần thái khác thường, không khỏi sợ hãi. Chẳng lẽ thiếu gia hắn không phải là quan tâm hôn sự của Đại thiếu gia trong kinh, mà là chính quan tâm quận chúa Phúc An?

Điều này......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio