Chương :
Editor: ABSolut
Nghe nói là ngỗng trắng của tiểu muội muội nuôi cắn người, Mạnh Nhược cũng cực kỳ lo lắng… Hôm nay mọi người tới phủ là để thêm trang cho nàng, khiến cho nàng cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, như thế nào cũng không yên tâm, không khỏi cảm thấy bản thân mình nên đi xem một chút.
"Ngày mai Đại tỷ tỷ sẽ phải thành thân, lúc này không thích hợp đi ra ngoài gặp khách, cũng không nên đi." Mạnh Vân đè nàng xuống: "Chúng ta đi xem một chút là được."
Mạnh Nhược hiểu hiện nay bản thân không thích hợp đi ra ngoài, thấy bộ dáng tiểu muội muội nước mắt lưng tròng, biết là nàng sợ bị mẫu thân trách phạt, rốt cuộc cũng không đành lòng, bèn nói với Mạnh Vân: "Nếu mẫu thân tức giận, muội che chở cho Hân nhi một chút."
Mạnh Vân như cười như không đáp lại, thấy tiểu muội muội nhút nhát nhìn mình, nhấn xuống trán của nàng: “Được rồi, đừng có bày ra bộ dáng này với tỷ, cùng đi đi."
Nói xong, nàng lại dắt mỗi tay một người, dắt Mạnh Hân và A Uyển đi ra ngoài.
Rất nhanh liền đến hoa viên, xa xa liền nghe được một trận ồn ào, còn có tiếng ngỗng trắng phách lối kêu cạc cạc.
Mạnh Hân hơi nóng nảy, nàng sợ những người đó vì muốn cứu người mà đả thương Tam Mao và Tứ Mao của nàng, trong lòng không nhịn được oán trách… Tam Mao và Tứ Mao của nàng ngoan như vậy, nàng nuôi lâu như vậy cũng không thấy bọn chúng cắn người nào, nhất định là có người đi chọc bọn chúng, bọn chúng mới có thể đuổi theo cắn người.
Chẳng qua khi các nàng đến, rất kỳ lạ là không thấy người lớn tới, mặc dù hiện trường rất loạn nhưng lại chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
A Uyển hơi suy nghĩ một chút liền hiểu nhất định là Mạnh Phong tạm thời đã đè xuống chuyện này.
A Uyển suy nghĩ không sai, Mạnh Phong cũng cực kỳ yêu mến tiểu muội muội Mạnh Hân này, biết ngỗng trắng tiểu muội muội nuôi cắn người, nếu để cho mẫu thân biết được tất nhiên sẽ tức giận phạt người, không bằng trấn an mọi người trước. Nếu như bọn họ cũng không truy cứu thì chắc mẫu thân phạt tiểu muội muội cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Dĩ nhiên, nếu như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì càng tốt hơn, ngược lại nam nhân da dầy thịt béo, bị cắn mấy cái cũng không có gì đáng ngại.
Rất nhanh các nàng liền thấy được tình cảnh tại hiện trường, chỉ thấy hai con ngỗng trắng lớn kia hết sức dũng mãnh đuổi theo hai thị vệ phủ Công chúa, mấy bé trai kia đã được bảo vệ ở trong đình bên hồ, chắc là muốn để cho hai thị vệ kia hấp dẫn lực chú ý của hai con ngỗng, để cho mấy nam hài có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng.
Mạnh Hân thấy vậy, vội vàng lấy ra chiếc còi đặc biệt từ hầu bao treo ở bên hông, thổi lên ba hồi ngắn.
Hai con ngỗng đang đuổi theo thị vệ nghe được tiếng còi, lập tức từ bỏ không đuổi theo hai thị vệ kia nữa, lắc đuôi chạy tới hướng ba vị cô nương đang đứng.
Những bé trai trong đình tất nhiên cũng nghe được tiếng còi, lúc thấy hai con ngỗng trắng hung thần ác sát phóng tới hướng ba nữ tử, tất cả không nhịn được mà kinh hô lên, thậm chí có mấy tiếng kêu bảo các nàng mau chạy đi.
Nhưng mà rất nhanh, khi thấy hai con ngỗng trắng khéo léo dừng ở trước mặt ba cô nương, cũng không thấy bọn chúng công kích người như lúc trước, bọn họ đều không nhịn được vô cùng kinh ngạc.
"Bọn chúng là do muội muội của ta nuôi, nghe được tiếng còi sẽ không cắn người." Mạnh Phong giải thích với bọn họ, sau đó thở dài: "Cho nên mới vừa rồi ta đã cảnh cáo các ngươi, không nên đi trêu chọc bọn chúng mà!"
Chờ hai con ngỗng trắng nhàn nhã nhảy vào trong hồ, bơi đến giữa hồ, Mạnh Vân mang theo A Uyển cùng Mạnh Hân tới nơi: "Các ngươi không sao chứ?"
Mạnh Vân nhìn lướt qua mấy nam hài một vòng, rất nhanh liền tìm ra hai đứa bé bị cắn đang khóc, là hai tiểu công tử của phủ Cảnh quốc công cùng Thừa ân công.
Lúc này hai tiểu công tử thấy ánh mắt của ba vị cô nương nhìn tới, chỉ cảm thấy trên mặt nóng đến lợi hại, lúc trước bị cắn khóc cũng không cảm thấy gì, hiện nay bị ba cô nương thấy, trong lòng xấu hổ muốn chết, hận không thể làm thịt hai con ngỗng trắng kia nấu canh uống.
Mạnh Phong thấy vậy, trong lòng cười gần chết, miệng lại nói: "Dĩ nhiên là không có chuyện gì, chẳng qua là lúc trước bị ngỗng trắng đuổi mà té ngã, chỉ đau một chút thôi."
Lời này đã cho mấy tiểu công tử này một ít mặt mũi, tránh mất thể diện quá lớn ở trước mặt cô nương gia, trong lòng càng bi phẫn.
Mạnh Hân thấy vậy, cảm thấy mình sẽ không bị phạt, lập tức lên tinh thần, hỏi: "Là người nào bị cắn?"
"Không có!"
"Cũng không bị thương à?"
"Đúng, chẳng qua là té lộn mèo một cái!"
Mấy công tử gia rối rít trả lời, có chết cũng không chịu thừa nhận trước mặt các cô nương rằng lúc trước bọn họ bị hai con cầm thú đáng làm thịt đuổi đến tè ra quần.
Mạnh Hân không nhịn được phồng má lên, cảm thấy đám nam tử này thật đáng ghét, lại còn nói láo, lập tức không vui nói: "Không phải các ngươi đã chọc Tam Mao và Tứ Mao của ta chứ? Bình thường bọn chúng rất ngoan, cũng không có cắn ai."
Nghe được nàng nói như vậy, lập tức có mấy bé trai hiện vẻ lúng túng lên trên mặt. Lúc trước bọn họ thấy hai con ngỗng trắng lớn nghênh ngang đi tới đi lui ở trong hoa viên, trong lúc nhất thời hết sức hiếu kỳ. Hoa viên xinh đẹp như vậy, tại sao lại nuôi hai con ngỗng ở chỗ này? Nơi này cũng không phải là một nông trang. Mà đám nam hài này mặc dù được giáo dục rất tốt, nhưng vẫn đang ở độ tuổi người ngại chó căm ghét, rất hoạt bát, bọn chúng thấy hai con ngỗng liền muốn tiến lên trêu chọc, ngay cả Mạnh Phong cũng không kịp ngăn cản.
Kết quả, liền biến thành như vậy.
Mạnh Phong vội vàng nói: "Muội muội ngoan, là ca ca chọc bọn chúng, muội đừng nóng giận, chút nữa ca ca sẽ bồi tội với muội. Được rồi, các muội đi chơi đi, ca ca muốn dẫn bọn họ đi tìm chút thuốc xoa một chút."
Cử chỉ nghĩa khí này của Mạnh Phong, lúc này đã giành được hảo cảm của đám nam hài, cảm thấy hắn thật đúng là huynh đệ tốt, một mình gánh chịu hết, không để cho bọn họ mất thể diện.
Sau khi Mạnh Vân nghe xong hỏi: "Có cần gọi đại phu không?"
Một đôi mắt lành lạnh của thiếu nữ nhìn sang, dung nhan thanh tú mỹ lệ, sóng mắt lưu chuyển, là một loại tao nhã không thể tả được, khiến cho đám nam hài trong lúc nhất thời cảm thấy sợ run, cho đến khi Mạnh Phong cất tiếng ho khan mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi mặt đỏ lên, liền cúi đầu.
Trong nhà cũng có các tỷ muội lớn tuổi, nhưng bọn họ cảm thấy vị Huệ An quận chúa này so với các tỷ muội càng xinh đẹp hơn, trong lúc nhất thời đã nhìn đến mê muội.
"Không cần, không nghiêm trọng lắm!"
Ánh mắt A Uyển cũng nhìn lướt qua đám nam hài ở đây một lượt, cuối cùng dừng ở trên người Vệ Quân, phát hiện trên vạt áo choàng của hắn dính chút bẩn, trong lòng nàng hiểu rõ, nhất định là hắn cũng bị dính xui xẻo. Với tính cách của Vệ Quân, đoán chừng hắn sẽ không đi làm cái việc trêu chọc ngỗng trắng, chẳng lẽ là bị liên lụy?
"Quân biểu ca có sao không?"
Nghe được âm thanh mềm mại của tiểu cô nương, ánh mắt những nam hài khác rốt cuộc từ trên người Mạnh Vân chuyển đến trên người A Uyển đang nhìn Vệ Quân.
Vệ Quân cười nói: "Ta không sao, chỉ là lúc nãy không cẩn thận bị ngỗng trắng cắn quần áo, cũng không có bị thương."
Sau khi nghe xong, A Uyển an tâm rất nhiều, nàng không muốn thấy con trai của dì Nghiên bị thương ở chỗ này, nếu không mẫu thân nàng cũng sẽ khó chịu.
Vệ Quân thấy mặt nàng chậm rãi giãn ra, trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng như có chút chút rung động thoảng qua, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cả người phảng phất như đã phá vỡ ma chướng, trong nháy mắt linh động hẳn lên, gương mặt tái nhợt kia cũng thêm mấy phần khả ái, khiến cho trong lòng hắn không khỏi đập lạc nhịp một cái.
Biết được ở đây không có vấn đề gì, đám công tử gia này cũng sĩ diện sẽ không đi tố cáo, Mạnh Vân rất yên lòng giao nơi này cho Mạnh Phong, mang theo A Uyển cùng Mạnh Hân rời đi.
Quả nhiên một màn này ở hoa viên cũng không làm kinh động đến người lớn ở trong thính đường tiền viện, không chỉ có bởi vì Mạnh Phong đã chặn miệng nô bộc cùng bà tử ở trong hoa viên trước, còn vì lòng sĩ diện của mấy công tử, sau khi về nhà bị trưởng bối phát hiện bị thương thì cũng chỉ nói là không cẩn thận té bị thương, không hề nói đến việc bọn họ bị hai con ngỗng đuổi theo cắn. Như vậy việc này cũng không gây nên sóng gió gì.
Mạnh Hân hết sức cao hứng, chẳng qua là còn chưa kịp khoe khoang một đã bị ca ca cùng các tỷ tỷ của nàng trấn áp.
"Đừng cao hứng quá sớm, sau này nếu lại xảy ra loại chuyện như thế này lần nữa thì cũng không có may mắn như vậy đâu." Mạnh Phong chọc cái trán của tiểu muội muội: "Sau này ngoan ngoãn một chút, nên học hỏi A Uyển đó!"
A Uyển đang ngồi cạnh Mạnh Nhược uống trà, thấy mình bị nhắc tên thì chỉ hơi nhíu mày.
Hai tay Mạnh Vân nâng cằm, miễn cưỡng nói: "Sự kiên nhẫn của A Uyển không phải ai cũng có thể học được, không thể trông cậy vào muội ấy, muội ấy chính là một chú khỉ con.”
"Tại sao?" Mạnh Hân có hơi không phục: "Hiện nay muội thường ở cùng A Uyển, mưa dầm thấm đất, sau này muội cũng có thể học được mấy phần yên tĩnh của A Uyển."
Nói xong, nàng lại nhào tới ôm cánh tay của A Uyển, áp sát A Uyển thân thiết hâm nóng một chút nói: "A Uyển, muội và tỷ đều rất tốt."
A Uyển không ngờ tỷ đệ Mạnh gia lại coi trọng mình như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, bản thân nàng là một người có tâm hồn hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể so với một đứa trẻ? Hơn nữa cả hai kiếp thân thể nàng đều không tốt, vì vậy đã mài dũa ra tính kiên nhẫn cho nàng, dĩ nhiên là một đứa trẻ không so bì được.
"Thôi bỏ đi, ngay cả một hỗn thế ma vương mà A Uyển cũng có thể thuần phục, muội có thể sao?" Mạnh Vân không chút khách khí đả kích Mạnh Hân.
Nghĩ đến đại ma vương Vệ Huyên đáng sợ, Mạnh Hân liền yên lặng, điểm này nàng xác thực kém xa A Uyển.
A Uyển: "..."
Mạnh Nhược mỉm cười nhìn các tỷ muội cười đùa, nghĩ đến ngày mai bản thân sẽ phải lấy chồng rời đi xa gia đình này, nhất thời sự ngượng ngùng cùng mong đợi trong lòng hóa thành buồn bã không thôi, bắt đầu cảm thấy thương cảm, sự bất an lại bao phủ lấy nàng.
Hôm sau, trưởng nữ của Trưởng công chúa Khang Bình xuất giá, toàn bộ kinh thành cũng náo nhiệt lên. Hôn lễ làm rất náo nhiệt, mười dặm đồ cưới dường như khiến cho bách tính ở kinh thành nhìn đến hoa mắt.
Việc Mạnh Nhược lấy chồng, ba tỷ đệ Mạnh gia vẫn buồn bã một trận.
Không nói đến Mạnh Hân phản ứng trực tiếp nhất, ngay cả Mạnh Vân cũng có lúc đột nhiên lộ ra vẻ mặt phiền muộn, hai tỷ muội chạy tới gặp A Uyển, lười biếng nằm ở trên tháp trong phòng A Uyển gặm mật mai, nhìn rất không có tinh thần.
Khi Vệ Huyên tới tìm A Uyển, thấy hai tỷ muội kia bá chiếm sạp mĩ nhân của A Uyển, ăn mật mai của A Uyển, trên mặt có chút không vui, nói với A Uyển: "Các nàng đang làm gì?"
A Uyển lo lắng tính tình bá đạo của hắn không thích tỷ muội Mạnh gia ăn vật hắn đưa tới, vội vàng kéo hắn tới bên người, xoa xoa mặt Shota, nói: "Đại biểu tỷ xuất giá, trong lúc nhất thời các nàng cảm thấy không quen, qua mấy ngày sẽ tốt hơn."
Điểm này A Uyển có thể hiểu được, dù sao tỷ muội cùng nhau sinh sống mười mấy năm, trong lúc bất chợt thì bị người khác giành mất, cảm xúc hụt hẫng trong lòng này cũng không thể thích ứng được trong lúc nhất thời, huống chi xưa nay tình cảm tỷ đệ Mạnh gia thân thiết, dĩ nhiên là càng khó đón nhận hơn.
Vệ Huyên ngồi xuống bên cạnh A Uyển, híp mắt hồi tưởng sự tình kiếp trước của Mạnh Nhược, phát hiện đối với nàng dường như hoàn toàn không có ấn tượng gì. Cũng không thể trách hắn, hắn chỉ chú ý sự tình của A Uyển, nếu không phải A Uyển chơi rất thân với tỷ đệ Mạnh gia, hắn cũng sẽ không đẻ ý đến bọn họ nhiều, hơn nữa Mạnh Nhược đã sớm gả đi, tính tình lại ôn nhu hiền lương, là nhân tuyển tốt nhất trong mắt các phu nhân trong kinh thành, gả như vậy cũng quá được rồi.
Nhưng mà, hình như trước khi A Uyển chết một năm, Mạnh Nhược bởi vì khó sinh mà qua đời...
Bốn tỷ đệ Mạnh gia, Mạnh Nhược khó sinh mà qua đời, Mạnh Vân bị Thái tử dính líu mà bệnh chết ở trong cung, năm thứ ba Mạnh Hân gả đến biên cảnh thì chết dưới đao của Thiết kỵ Man Tử vì thành bị công phá, duy chỉ còn lại một mình Mạnh Phong, bởi vì bị Tam công chúa dây dưa bách hại mà phải lẩn trốn vào trong giang hồ.
Như vậy xem ra, không trách được Trưởng công chúa Khang Bình tâm như tro tàn, mấy đứa con của mình không một đứa có kết quả tốt, làm một người mẫu thân sao có thể không khổ sở?
"Gần đây đệ đang bận cái gì?"
Đột nhiên nghe được câu hỏi của A Uyển, Vệ Huyên bưng trà lên nhấp một miếng, không trả lời vấn đề của nàng.
A Uyển lại hỏi thêm mấy vấn đề, phát hiện cái tiểu Shota này không phải cố ý né tránh nàng thì chính là không chịu mở miệng, nhất thời cảm thấy kỳ lạ. Điều khiến cho nàng càng thấy kỳ lạ hơn là, hôm nay lúc hắn tới không nhào tới gặm nàng giống như trước kia.
Nàng thật sự không tin hắn là bởi vì có tỷ muội Mạnh gia ở chỗ này mới khắc chế chính mình, tiểu Shota này căn bản không hiểu được cái gì gọi là xấu hổ, mỗi lần gặp mặt đều gặm nàng không tha.
Cho nên, hôm nay trừ lúc vừa mới gặp mặt Vệ Huyên có nói một câu, những lúc khác hắn đều im lặng khiến cho A Uyển sinh nghi: "Đệ làm sao vậy?" A Uyển xoay người hắn lại: "Người nào chọc đệ tức giận sao?"
Vệ Huyên mím môi, lắc đầu.
Còn nói không có, nếu không phải như thế thì hắn sẽ an tĩnh như vậy sao?
Chờ A Uyển hỏi đến sốt ruột, hắn trực tiếp nhảy xuống giường, đi ra bên ngoài.
A Uyển ngây người, cũng thực sự gấp gáp, nàng sợ tiểu Shota này thật sự có tâm sự gì đó bị dồn nén trong lòng, nếu không kịp thời giải tỏa thì sẽ dễ dàng lưu lại tâm lý bị tổn thương trong lòng đứa trẻ, sau này sẽ không tránh khỏi có tâm lý sai lệch.
Nếu nàng đã coi hắn như đệ đệ của mình, làm sao A Uyển chịu để cho hắn sau này sẽ phát triển sai lệch, nhưng thật ra thì hắn đã sớm có biểu hiện sai lệch.
Thấy A Uyển đuổi theo ra ngoài, tỷ muội Mạnh gia cũng tò mò ngẩng đầu nhìn một cái, tính bát quái của Mạnh Hân lập tức bốc cháy, lúc muốn chạy theo nhìn lén lại bị Mạnh Vân đè lại: "Cẩn thận hắn phát hiện muội nghe lén sẽ làm thịt muội!"
Khẩu khí của Mạnh Vân bình tĩnh đến quỷ dị: "Muội không sợ sao?"
Mạnh Hân run lập cập, chợt lắc đầu: "Muội không đi là được, giọng nói của Nhị tỷ tỷ có thể đừng quỷ dị như vậy được không?"
Mạnh Vân bình tĩnh nói: "Có sao?"
"...Không có, Nhị tỷ tỷ như vậy rất tốt."
Mạnh Vân hài lòng vỗ vỗ mặt của nàng, đưa một viên mật mai cho nàng như phần thưởng.
Bên này A Uyển đuổi theo Vệ Huyên ra ngoài, thấy hắn đứng ở trong sân, mặt đang nhìn về phía một bụi hoa Hải Đường cao lớn, bóng người có chút cô đơn. Lúc phát hiện A Uyển tới, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lại xoay trở về.
A Uyển khoát tay một cái để đám Thanh Yên không được lại đây, bản thân thì đi tới, từ phía sau thò đầu nhìn hắn: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, tỷ giúp đệ nghĩ kế."
Vệ Huyên mím môi một cái, phát hiện nàng bám riết không tha muốn có câu trả lời, vì vậy lấy tay che miệng, âm thanh buồn buồn nói: "Không xảy ra chuyện gì, chỉ là đệ thay răng, rớt hai cái răng cửa."
A Uyển: "..."
Chờ nàng gạt tay của hắn, lại kéo kéo mặt của hắn đến, khi thấy hàm răng của tiểu Shota thiếu hai cái răng cửa, để lộ ra chân lợi phấn nộn nộn, không nhịn được mà da mặt co quắp, rất muốn cười, nhưng nhìn dáng vẻ hắn nhìn chằm chằm nàng, ra chiều nàng dám cười thì nhất định phải chết, cho nên nàng chỉ có thể nhịn, trái lương tâm nói: "Thay răng à, ai cũng phải thay răng, rất nhanh tỷ cũng phải thay răng."
Vệ Huyên mất hứng nói: "Bây giờ tỷ còn chưa thay răng."
Vì sao hắn lại thay răng trước? Hắn cũng muốn thấy bộ dáng A Uyển thiếu răng, nhất định sẽ rất lúng túng xấu hổ.
Nhìn hắn vừa nói liền để lộ ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa, nhìn thật sự lúng túng xấu hổ, A Uyển liền không nhịn được buồn cười. Không trách được lúc trước trừ lúc hắn đi vào nói một câu, còn lúc khác thì không chịu lên tiếng, chắc là sợ người khác cười nhạo hắn đi, thật là trẻ con mà.
Sao Vệ Huyên có thể không nhìn ra là A Uyển đang cố nhẫn nhịn không cười, nhất thời trong lòng tức giận. Nhớ lại hắn đã hoành hành ngang ngược hai kiếp, có khi nào thì quẫn bách như vậy? Trong lòng nhất thời có chút bất mãn, cầm lấy tay nàng liền gặm một cái.
Chờ A Uyển nhìn đến trên tay bản thân có dấu của hàm răng thiếu hai cái răng, rốt cuộc không nhịn được bật cười ra tiếng, cuối cùng cười đến mức phải dựa vào trên lưng Vệ Huyên.
Vệ Huyên chỉ đành phải đứng ở trước khóm hoa Hải Đường buồn bực cõng nàng, cẩn thận không để nàng cười đến mức té xuống đất, trong lòng lại càng cảm thấy uất ức.
Hắn lại bị A Uyển cười nhạo...
Nhưng mà, chờ một tháng sau, lúc A Uyển cũng thay răng, hàm răng của hai đứa bé đều có chỗ trống, không ai có thể cười nhạo ai nữa.