Chương
(Translator: Poinsettia)
Nghe được mẫu thân Công chúa nương nói rằng sẽ thu dọn hành lý và sống ở nông thôn, A Uyển bình tĩnh trả lời, nàng nghĩ rằng trời nóng, cả nhà nàng sẽ đến ngôi làng để trốn cái nóng mùa hè. Cho đến khi nàng hiểu ý nghĩa của Công chúa là về nông thôn sống hẳn, lúc đó A Uyển rất ngạc nhiên.
"Khi trời lạnh cũng sẽ không quay lại nữa ạ?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi đang hướng dẫn gia nhân thu dọn đồ đạc, cười với nàng: “Đúng vậy, thôn trang sạch sẽ, rất thích hợp cho con dưỡng bệnh.” Sau đó, nàng ôm con gái vào lòng, hôn lên khuôn mặt bé bỏng của con, cười nói: "Một năm qua, thần sắc của con trông tốt hơn rất nhiều, bệnh tật cũng ít hơn những năm trước, có lẽ là do mỗi ngày đều luyện quyền lên có tác dụng đấy, về sau ở thôn trang, ít chuyện xảy ra, không ai quấy rầy, cũng không thoải mái hơn sao? "
A Uyển gật đầu, quả thực rất thoải mái, đối với đứa bệnh tật như nàng, cuộc sống dù ở đâu cũng không khác gì, vì nàng chỉ có thể ở trong nhà, cho dù có ở đâu đi chăng nữa. Nhưng chỉ là, đột nhiên biết rằng mình sẽ về nông thôn sống, đột nhiên có chút luyến tiếc đối với tỷ đệ Mạnh Hân bọn họ. Ừm, đương nhiên, Vệ Huyên sẽ không thể ngày nào cũng về phủ Công chúa báo danh được.
Nghĩ đến điều này, A Uyển cảm thấy rất phức tạp, nàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lại vừa không nỡ từ bỏ một cách kỳ lạ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng nàng cũng biết mình sắp phải rời xa Vệ Huyên, chắc chắn không thể chơi với nhau như hồi sáu bảy tuổi, A Uyển đã chuẩn bị cho chuyện này từ lâu rồi, không có gì đáng ngạc nhiên. Điều luyến tiếc là nàng đã nuôi nấng thằng bé mấy năm rồi, trong lòng nàng coi hắn như đệ đệ, sau này nàng không nhìn thấy hắn mỗi ngày, lại nhất thời có chút không quen.
Trưởng Công chúa Khang Nghi sắp xếp cho các cung nữ thu dọn hành lý rồi lên đường sau hai ngày, từ khóe mắt nhìn trộm con gái đang rối rít ngồi đó, không khỏi nở nụ cười.
Chắc chắn, khi gặp nhau hàng ngày, đã quá quen với sự tồn tại của người đó, nên không thể cảm nhận được sự quý giá của người kia, và chỉ khi chia tay thỉnh thoảng mới biết cảm giác nhớ nhung là như thế nào. Hai đứa nhỏ tuy còn nhỏ nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng biết sự thật rằng vội vàng không nhanh, không cần thiết phải ngày ngày nảy sinh tình cảm giữa hai người.
A Uyển không biết rằng Công chúa bắt đầu giở trò với nàng, để rồi khi bị Công chúa đùa giỡn, mỗi lần nghĩ đến lá gan của nàng lại run lên, chính nghĩa của nàng cũng bị công chúa bóp méo.
Trưởng Công chúa cả Khang Nghi quyết định đưa trượng phu và con gái về nông thôn sinh sống, đương nhiên muốn thông báo rộng rãi cho người thân và bạn bè biết chuyện này, phủ Hoài Ann trực tiếp giao cho phu quân xử lý, còn ở trong cung, nàng đương nhiên sẽ đích thân đi nói.
Trưởng Công chúa Khang Nghi tuy rằng ở huân quý gian như không hề có cảm giác tồn tại, nhưng lại vô cùng thành công trong việc làm người, tất cả những người nói về nàng ấy, ngoại trừ tiếc rằng nàng ấy yếu đuối và không có người thừa kế, còn lại đều không thể bới long tìm vết được. Từ khi Văn Đức Đế lên ngôi, Thái hậu chuyển đến Nhân Thọ cùng, tuy rằng Trưởng Công chúa Khang Nghi đã thành thân, nhưng chỉ cần có thời gian, nàng sẽ vào cung để lấy lòng Thái hậu, mẫu hậu cũng rất thích tính tình của nàng, mỗi lần đến đều cảm thấy vui vẻ them vài phần.
Mặc dù đây là cách để Trưởng Công chúa Khang Nghi thể hiện trước mặt Thái hậu nhưng không ai nói gì, trong tộc sợ nhất chính là không thể lộ mặt trước mặt các Quý phi trong cung và lấy được sự yêu thích của họ. Chỉ khi có nhiều cơ hội xuất hiện mới có thể khiến cho Hoàng đế và Thái hậu nhớ tới gia tộc của chính mình là tốt rồi, bằng không cũng chỉ có thể giống như gia tộc được con cháu kế thừa, mấy đời sau đều trở thành người bình thường.
Khi Thái hậu nghe thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi nói sẽ đưa con gái về nông thôn sống, bà lấy làm lạ nói: "Cần gì như thế? Chỗ đấy cách xa thành quá, có nhiều bất tiện, ở cũng không quen."
Trưởng Công chúa Khang Nghi dịu dàng cười, chậm rãi nói: "Nông thôn không khí trong sạch, tuy rằng có điều bất tiện, nhưng chỉ cần phái người qua là được rồi. Thọ An trong một năm nay đã theo một nữ sư phụ đánh quyền rồi, thấy nước da cải thiện nhiều, con cũng mừng lắm, nghĩ đến việc đưa nàng ra bên ngoài sống vài năm cho tinh thần thoải mái ”.
Thái hậu hơi ngạc nhiên khi nghe vậy, "Thọ An luyện quyền sao? Con bé đã luyện quyền gì vậy?"
Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nói về quyền pháp của Liễu thị huynh muội, Thái hậu không khỏi nghĩ tới cơ thể yếu đuối của Thái tử, liền nói: “Ta không biết quyền pháp này có phù hợp với Thái tử hay không, thân thể của Thái tử không tốt, ai gia luôn lo lắng cho hắn ... "
Trưởng Công chúa Khang Nghi lập tức nói: "Lưu Tiêu này là do Huyên nhi phái đến, Thái tử là huynh trưởng của Huyên nhi, Huyên nhi ắt hẳn sẽ quan tâm đến thân thể của Thái tử, nhưng sợ không có tác dụng, nên để Thọ An thử trước, Thọ An và con đã luyện tập trong một năm nay rồi, cảm giác rất tốt, chỉ là không biết liệu nó có phù hợp với cơ thể của Thái tử điện hạ hay không. "
Khi nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nói vậy, trên mặt Thái hậu nở nụ cười, cười nói: "Ai gia biết đứa nhỏ này rất hiểu chuyện mà."
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng nói thêm vài câu, nhân cơ hội này để Thái hậu có ấn tượng tốt với Vệ Huyên. Vệ Huyên tương lai sẽ là con rể của nàng, Trưởng Công chúa Khang Nghi phải từ từ mở đường cho con gái của mình sau này được sống thoải mái. Vệ Huyên bây giờ có thể kiêu ngạo như vậy, là nhờ có được Thái hậu sủng ái, nàng đương nhiên không thể để cho người khác thay thế vị trí của Vệ Huyên trong lòng Thái hậu.
Bởi vì sự việc này, Thái hậu hoàn toàn không muốn để cho Trưởng Công chúa Khang Nghi ở lại thôn trang quá lâu, bà chỉ hy vọng sau này Thọ An tu dưỡng thân thể tốt, khỏe mạnh bình thường, sau này có thể cùng với Vệ Huyên thành thân là chuyện tốt.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi rời khỏi Nhân Thọ cung, liền phái người tới mang theo lời nhắn cho Vệ Huyên.
Sau khi Vệ Huyên quay về phủ, hắn nhận được tin từ Trưởng Công chúa Khang Nghi, dù hiểu ý của nàng nhưng hắn vẫn không nhịn được mà mỉm cười.
Quả nhiên, Trưởng Công chúa cả Khang Nghi là người rất linh hoạt, sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho A Uyển mà không để lại dấu vết, kể từ khi hôn sự của hắn với A Uyển đã được Thái hậu kim khẩu thừa nhận, Trưởng Công chúa Khang Nghi trong long yên ổn, đương nhiên sẽ chuẩn bị mở đường cho họ. Ở kiếp trước, Trưởng Công chúa Khang Nghi đã chọn Vệ Quân cho A Uyển, khiến Vệ Quân không chỉ lộ mặt trước mặt Hoàng đế, mà còn toàn bộ phủ của Tĩnh Nam Quận Vương, quay ngược lại quá khứ suy tàn ấy, trở thành Quận Vương phủ được Hoàng đế sủng ái nhất trong tộc. Thậm chí, đến Tam Hoàng tử còn làm náo loạn cả Tĩnh Nam Quận vương phủ.
Tất cả những gì Trưởng Công chúa Khang Nghi làm đều là vì con gái của mình. Nếu kiếp trước nàng và La Diệp không vô tình chết, e rằng A Uyển sẽ có một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, với một phu quân luôn yêu thương nàng, một nhà chồng từ ái, có một hoặc hai đứa con nhỏ. Kết thúc cuộc sống của mình một cách thẳng thừng và hạnh phúc, thay vì không thể kìm lòng được với Hoàng Tuyền ở tuổi hai mươi.
Nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ rằng A Uyển đã gần như thuộc về một nam nhân khác, khiến hắn gần như muốn bạo lực, nhưng lại đau đớn trước những đau khổ mà nàng đã trải qua trong kiếp trước.
Nhắm mắt lại, tự nhéo nhéo lòng bàn tay để bình tĩnh lại, kiếp trước đã qua rồi, bất quá những thứ đó là gì, kiếp này hắn cũng không thể nói ra.
Kiếp này, hắn đã có hôn ước với A Uyển ngay từ đầu, A Uyển sẽ là của hắn trong tương lai!
Sau khi bình tĩnh lại, Vệ Huyên bắt đầu chuẩn bị, vì Trưởng Công chúa Khang Nghi chủ động bày mưu tính kế cho hắn, không thể để nàng thất vọng, suy nghĩ của Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng trùng hợp với hắn, vì nàng có thể ở trong cung, đương nhiên không thể buông bỏ những điều mà nàng cảm thấy hài lòng.
Ngày hôm sau, khi Vệ Huyên vào cung, liền đưa Liễu Cương tới, đưa cho thái tử.
Vì lý do này, Văn Đức Đế rất hài lòng nói với Thụy vương: "Khi Huyên nhi lớn lên, không mù quáng lừa gạt, mà lại vẫn rất chu đáo. Đệ thấy đấy, nó đã chuẩn bị cho Thái tử lâu như vậy, đúng là có lòng. Hoàng đệ à, về sau đệ cũng không thể mắng nó quá nhiều, chỉ là hồi bé Huyên nhi không hiểu chuyện, trong lòng nó giờ cũng ngộ ra rồi. "
Thụy Vương: “……”
Ngoài việc cười gượng, Thụy vương không biết phải nói gì với vị Hoàng đế có nhiều đầu óc của mình, hắn đương nhiên biết đức tính của con trai mình. Tuy nhiên, những gì Vệ Huyên đang làm không phải là mù quáng gây chuyện, hành động này cho thấy hắn có quan hệ tốt với Đông Cung, nếu Thái tử có thể bình phục thể lực trong tương lai, thì về sau sẽ có thể đăng cơ một cách thuận lợi, đó lại là một chuyện không thể tốt hơn.
Chỉ là Hoàng đế đã sớm khen ngợi Vệ Huyên, hắn cũng yên tâm vì hiếm khi đến Chiêu Dương cung tùy ý cùng Hoàng thượng kiểm tra đột xuất, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện hôm nay tên tiểu tử đo lại trốn tiết.
Hoàng đế: “……”
Thụy Vương: “……”
Nó vẫn là một đứa trẻ đầu gấu! Đúng là uổng công khen ngợi hắn!
Sau khi Vệ Huyên biết tin chính Trưởng Công chúa Khang Nghi đưa A Uyển về thôn trang sinh sống, trong lòng tự nhiên rất lo lắng, sau khi phái võ quan của mình đến gặp Thái tử, không kìm được nữa liền chạy đến phủ Công chúa tìm A Uyển.
Những người đến sớm hơn Vệ Huyên là Trưởng Công chúa Khang Bình và tỷ đệ Mạnh gia.
Trưởng Công chúa Khang Bình được biết muội muội mình đã chuyển về thôn trang sống, tuy cách đó không xa nhưng chỉ cần một ngày đi là tới, chỉ là so với bên cạnh chỉ cần nhấc chân là tới như ở trong kinh thành, thì ở nông thôn lại không thể gặp mặt như ở trong kinh rồi. Nghe xong liền cảm thấy luyến tiếc nên nàng liền muội muội để trò chuyện vui vẻ trước muội muội rời đi.
Tỷ đệ Mạnh gia cũng đến, Mạnh Phong là một thiếu niên rồi, không thể ở cạnh A Uyển quá lâu, sau khi nói chuyện với A Uyển hắn liền tự động đi đến khu vườn trong phủ Công chúa để chơi với hai con ngỗng trắng của mình.
“A Uyển, từ nay về sau muội thật sự sẽ không sống ở kinh thành nữa sao?” Mạnh Hân mang vẻ mặt bi thương như sắp không còn cha mẹ, “Vậy thì ta không có ai để nói chuyện, đến lúc đó ta sống sao đây?
A Uyển: "..." Tiểu cô nương nói nhiều đến mức nàng không nói nên lời.
Mạnh Vân tát vào đầu muội muội mình: "Đồ ngốc, A Uyển về quê dưỡng thân, khi khỏe lại sẽ trở về kinh sống lâu dài. Hơn nữa, sau này muội muội sẽ thành thân với Vệ Huyên, không thể rời kinh lâu được, muội đừng suy nghĩ nhiều quá. Vả lại đường đến thôn trang cũng không xa, nếu muội nhớ muội muội rồi, muội cũng có thể xin phép mẫu thân gửi muội đến sống ở đó vài ngày, nói đủ với muội ấy rồi muội sẽ quay lại. "
Khi Mạnh Hân nghe điều này, nàng cảm thấy rằng Nhị tỷ tỷ của mình rất có lý, và đó là một giải pháp có thể giải quyết được vấn đề.
A Uyển: “……”
A Uyển chạm vào tiểu cô nương, và nhìn thấy nàng ôm cánh tay mình một cách miễn cưỡng, liền thơm lên khuôn mặt hồng hào và dịu dàng của nàng ấy, thấy được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Mạnh Hân, nàng cảm thấy vui vẻ hơn. Sau khi A Uyển hoàn toàn đồng ý với một số yêu cầu của Mạnh Hân, tiểu cô nương cuối cùng cũng vui mừng.
Mạnh Vân ngồi sang một bên, nhìn muội muội mình đang quấn lấy A Uyển, liền nhướng mày, cảm thấy rằng A Uyển dường như dỗ dành Mạnh Hân như một muội muội, rõ ràng bản thân nàng ấy cũng là một tiểu cô nương, thậm chí vì sự yếu đuối của nàng, sinh ra còn gầy hơn Mạnh Hân nhiều, nhưng nhìn vậy, lại trông có dáng dấp của một tỷ tỷ, không nhịn được mà mỉm cười.
Sau khi an ủi Mạnh Hân, hai tỷ muội họ đã mang đến một tin vui khác cho A Uyển. Mạnh Xúc, năm trước đã được gả vào phủ An Quốc Công trong Tết Trung thu năm ngoái, được chẩn đoán mang thai một tháng vào ngày hôm qua.
"Thật không? Thật tốt quá! Chúc mừng đại biểu tỷ!" A Uyển rất vui mừng cho Mạnh Xúc, "Xem ra chúng ta phải hoãn chuyến về quê vài ngày, Khi mẫu thân biết, nhất định sẽ đi thăm đại biểu tỷ. "
Mạnh Vân và Mạnh Hân cũng rất vui, cả hai đều mỉm cười gật đầu, vì biết rằng nếu cái thai của đại biểu tỷ có thể là con trai, tỷ ấy sẽ có một chỗ đứng vững chắc ở An Quốc Công và cuộc sống sẽ thoải mái hơn về sau. Ở thời đại này, làm dâu có rất nhiều quy tắc, chỉ sau khi trở thành mẹ chồng thì mới có thể thoải mái. Mặc dù Mạnh Xúc là trưởng nữ của Trưởng Công chúa Khang Bình, phủ An Quốc Công đương nhiên không dám chậm chân, nhưng có một số việc không dễ gây trở ngại cho cha mẹ và cá trưởng bối, kết hợp với tính cách trong sáng và hiền lành của Mạnh Xúc, Mạnh gia luôn lo lắng rằng nàng ấy sẽ bị bắt nạt ở nhà chồng nên không nhắc tới chuyện đấy.
Khi đang nói về đứa con trong bụng Mạnh Xúc, nàng nghe người nha hoàn báo rằng Vệ Huyên tới.
Lúc Vệ Huyên đi vào, không biết là đi quá nhanh hay do thời tiết quá nóng, hai má ửng hồng lên như được tráng một lớp phấn thượng hạng, bên trong trắng nõn hồng hào, lông mày dựng đứng càng thêm thanh tú, nhìn tựa như một tiểu cô nương xinh đẹp. Nếu một cậu nhóc tám tuổi có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn khó nói ra giới tính của thì không thể trách hắn ta bướng bỉnh như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt hắn ta, thật sự ít ai có thể mất bình tĩnh cho được.
Thấy hắn đi vào, A Uyển bảo nha hoàn bưng bát nước ô mai tới cho hắn, cười nói: "Đệ gấp gáp như vậy làm gì? Đừng có làm mệt mình chứ."
Vệ Huyên mím môi, nhìn thấy tỷ đệ Mạnh gia đều ở đây, nhếch miệng quay đầu lại nói: "Nghe nói nàng và dì sẽ sống ở tiểu thanh sơn trong một thời gian dài."
“Đúng vậy, đến đó ta sẽ tu luyện thân thể của mình.” A Uyển bình tĩnh nói, khi thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt đen sáng ấy, nàng cảm thấy có chút áy náy. Dù không biết lương tâm cắn rứt của mình là gì nhưng thấy hắn vẫn cố chấp nhìn nàng như vậy, trong long nàng lại thấy đau lòng cho hắn.
Chắc chắn rồi, nàng thực sự ngày càng mềm lòng với tiểu shota này, và nếu điều này tiếp tục, A Uyển cảm thấy rằng nàng nhất định sẽ rất đau khổ trong tương lai.
Bây giờ hắn mới tám tuổi, còn bảy năm nữa là trưởng thành, đến lúc đó nàng không biết mình có thể cưỡng lại được không.
Vì Mạnh Vân đã được chỉ định làm Thái tử phi nên mùa hè này, Trưởng Công chúa Khang Bình quyết định không đến thôn trang để trốn nóng, vì vậy năm nay sẽ chỉ có nhà của Trưởng Công chúa Khang Nghi tới. Không giống như năm ngoái, hai bên nhà Trưởng Công chúa Khang Bình và Trưởng Công chúa Khang Nghi ở cùng với nhau. Biết rằng A Uyển sắp tới tiểu thanh sơn, như vậy về sau cũng không thể chạy qua chạy lại phủ Công chúa nữa. Vì vậy, các tỷ đệ Mạnh gia đã nói chuyện với nàng rất lâu, họ không rời đi khi thấy Vệ Huyên đến, bất đắc dĩ đành gọi Mạnh Phong đến chơi cùng.
Khi Mạnh Phong cùng hai con ngỗng trắng to lớn đến, thấy Vệ Huyên ngồi ở đó nên liền ôm con ngỗng trắng tìm hắn chơi chọi ngỗng, lúc này Vệ Huyên không có ý định chơi với hắn, liền đưa tay vẫy hắn qua một bên rồi tiếp tục uống bát ô mai vừa nhìn chằm chằm vào A Uyển.
Thấy tiểu shota có tâm trạng không tốt, Mạnh Phong nghiêng người nói nhỏ: "Biểu đệ, đệ không bằng lòng sao? Dù sao cũng chỉ là đi một ngày thôi. Đệ vẫn có thể đến thăm nàng ấy mà, nhưng ta nghĩ biểu muội Thọ An nên đến thôn trang để tu dưỡng thân thể cũng tốt, nơi đó trong sáng thuần khiết, thì chí ít, tâm trạng có thể sẽ cởi mở hơn, tương lai thân thể sẽ mau lành hơn. "
Vệ Huyên dửng dưng đáp, dù biết sự thật nhưng vẫn miễn cưỡng. Vài năm trở lại đây, hắn đã quen với việc đến tìm A Uyển, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu khi không nhìn thấy nàng.
Khó khăn lắm cũng đuổi được các các tỷ đệ Mạnh gia đi, cuối cùng thì Vệ Huyên cũng đã đến lúc quấy rầy nàng. Vì sự miễn cưỡng không thể giải thích được trong lòng, A Uyển đặc biệt chiếu cố hắn.
“Từ nay về sau nàng ở thôn trang, không được phép nói chuyện với nam nhân nào khác, chỉ được nhớ đến ta thôi.” Hắn vòng tay qua eo nàng, hung hăng nói.
Khóe miệng A Uyển giật giật, tâm trạng phức tạp lập tức bị hắn lấy đi, nhìn cậu nhóc đang uốn éo xung quanh nàng, nàng bất lực phát hiện đây vẫn là một đứa trẻ đầu gấu, chẳng nhẽ nàng sẽ phải điên cuồng mà thể hiện tình cảm với một đứa trẻ sao?
Thế nên, hãy cứ làm đệ đệ đi vậy!
Vệ Huyên quả thực không muốn từ bỏ, nhưng dù thế nào đi nữa, quyết định của Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không thể thay đổi, hơn nữa bọn họ sẽ sớm trưởng thành, sẽ không thể thường xuyên liên lạc như bây giờ, là bởi vì đã có hôn ước, trước khi kết hôn, hắn cũng phải nể tình khiến hắn rất phiền muộn, lại nhìn xuống nơi mềm oặt dưới thân, bao giờ mới lớn lên đây?
Sau hai ngày, mọi thứ trong kinh đã sẵn sàng, La Diệp đưa thê tử và con gái đến thôn trang ở tiểu thanh sơn.
Lần này ở, liền là hai năm.