Cuối cùng hai phu thê thảo luận không có kết quả, vẫn không giải quyết được chuyện nhũ danh của nhi tử .
A Uyển cảm thấy vẫn không thể thật sự chiều theo tâm tình vị Thế tử gia này mà đặt là “Đòi nợ”, không những nực cười mà còn làm mọi người biết hắn không thích nhi tử của mình, A Uyển còn lâu mới cho phép chuyện này xảy ra.
Không thể trông chờ gì vào vị Thế tử gia này được, còn không bằng nhờ vào mẹ Công chúa và cha Phò mã nhà mình, nhất định bọn họ sẽ vô cùng vui vẻ.
Vì thế, chờ khi Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng La Diệp đến đây thăm nàng, A Uyển liền ôm con ngồi trên giường đất sát cửa sổ, cười ngọt ngào với cha mẹ, nhờ bọn họ đặt một nhũ danh cho đứa bé.
“Đại danh thì phải đợi khi nó một tuổi, để tổ phụ bé đặt, cho nên bọn con đã thương lượng, để cha mẹ đặt một cái nhũ danh trước cho dễ gọi.” A Uyển nói như thế giải thích.
Vệ Huyên ngồi bên cạnh, không tỏ ý kiến với lời A Uyển nói.
Vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong đều rất vui, La Diệp thuần thục ôm lấy cháu trai, thấy bé vẫn chưa ngủ liền duỗi tay ra trêu đùa, cười nói: “Tuy là nhũ danh nhưng cũng không thể đặt tùy tiện , để ta ngẫm lại đã.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi buồn cười nhìn ông, từ sau khi đứa bé sinh ra, trượng phu liền luôn ở trong một trạng thái loại phấn khởi, danh sách đại danh nhũ danh có một đống, nhưng dường như không một nào có thể vừa lòng, lật cuốn “Thuyết Văn Giải Tự” mang từ trong kinh ra hết trang này đến trang khác cũng chưa tìm thấy một tên hợp ý.
Thấy trượng phu lại bá chiếm cháu ngoại không bỏ, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không tranh với ông, nhìn khí sắc A Uyển, bà nhẹ giọng nói: “Sắc mặt vẫn hơi kém, phải cẩn thận tĩnh dưỡng, phải nghe lời đại phu, nhật định không được kén ăn.” Sau đó lại nói với Vệ Huyên: “Con cứ yên tâm, lần này A Uyển nhờ họa được phúc, sau này nhiên sẽ khỏe mạnh.”
Vệ Huyên rũ mí mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Cô mẫu nói phải.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, không khỏi liếc mắt với nữ nhi, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt nhau.
Các nàng tình nguyện Vệ Huyên có chút phản ứng còn hơn không nóng không lạnh như vậy, nhìn thấy liền nản.
Để một người tính tình táo bạo nghẹn thành dáng vẻ không nóng không lạnh như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ, còn không bằng hắn dứt khoát lên một chút.
Ngồi nói chuyện một lát, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền đứng dậy rời đi, nói với A Uyển: “Con còn đang dưỡng sức, không nên làm lụng vất vả, đứa bé có ta chăm sóc rồi, không cần lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Tuy A Uyển muốn nuôi nhi tử ở chỗ của chính mình, nhưng mà nàng cũng biết tình hình hiện tại của bản thân, có muốn cũng không được, hơn nữa thấy cha mẹ yêu thích đứa bé như vậy, ngẫm lại tuổi của bọn họ thì cũng cảm thấy, để hài tử nuôi bên cạnh bọn họ, để bọn họ bớt cô đơn cũng tốt, huống hồ cũng không phải nàng không gặp được nữa, chỉ cần đi thêm vài bước mà thôi.
Chờ sau khi tiễn cha mẹ đi, A Uyển mắt đối mắt với Vệ Huyên, yên lặng nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, vẫn là A Uyển không chịu nổi ánh mắt quỷ dị này của hắn, căng da đầu nói: “Hôm nay hết cữ rồi, thiếp cũng đỡ hơn rất nhiều, chúng ta trò chuyện một lát đi.”
Vệ Huyên nhìn nàng, “Nàng muốn nói gì?” Giao hết quyền chủ động cho nàng.
A Uyển lại không có lời gì để nói.
Trước đây đều là nàng nhẫn nại, chờ đợi sự tình phát triển.
Nhưng hiện tại phong thuỷ thay đổi, vị Thế tử gia tính tình dễ xúc động này dường như đã tĩnh tâm, dường như nàng có nói gì thì dáng vẻ hắn vẫn sẽ lù lù bất động như vậy.
Sau khi A Uyển không nói gì một lúc lâu, nàng mở nói: “Bỏ đi, thiếp muốn nghỉ ngơi.”
Sau khi Vệ Huyên nghe xong liền gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt, lại chuẩn bị tốt bình nước nóng rồi làm ấm chăn.
Rửa mặt thay quần áo xong, hai phu thê lên giường đi ngủ.
Sau khi nhi tử đầy tháng, việc ở cữ của A Uyển cũng kết thúc, khi hai phu thê cùng giường cũng không cần kiêng dè cái gì, chỉ là máu độc còn chưa hết sạch, tất nhiên không thể làm cái gì.
Chuyện này Vệ Huyên còn hiểu rõ hơn đương sự là A Uyển, đương nhiên sẽ không làm gì, chỉ muốn ôm nàng đi ngủ thôi.
Khi hắn đang dịu dàng hôn xuống mí mắt nàng, A Uyển không nhịn được nói thầm: “Xấu như vậy mà chàng còn thơm được…”
Vệ Huyên rất tự nhiên hôn thêm vài cái trên mặt nàng rồi mới nói: “Xấu sao? Hình như không xấu bằng những tướng sĩ mặt bị thương còn để miệng vết thương hư thối trên chiến trường.”
A Uyển bị hắn làm cho nghẹn lời, thế mà hắn dám so nàng có xấu bằng những tướng sĩ bị thương trên chiến trường hay không, cũng mệt cho hắn có thể nói ra mà mặt không đổi sắc.
Nàng dựa đầu vào vai hắn, quấn tay chân có hơi lạnh lẽo lên thân mình ấm áp của hắn, thoải mái mà thở phào.
Đại phu nói sau khi nàng sinh con thì nguyên khí bị tổn thương cũng không phải lừa người, một tháng qua, tay chân nàng vẫn luôn lạnh hơn so với quá khứ, nếu rúc ở trong chăn mà không có bình nước nóng sẽ lạnh đến mức ngủ không được, thời gian ngủ mỗi ngày cũng nhiều thêm một canh giờ so với lúc trước, vậy nên tinh thần cũng không tốt lắm.
“A Huyên, có phải chàng rất tức giận hay không? Muốn giận thì cứ giận thiếp đi, tốt xấu gì thì cũng là thiếp kiên trì muốn sinh con, không liên quan đến con mà.” A Uyển mềm giọng nói.
“Không.” Hắn ngạnh ngạnh trả lời: “Sao ta lại giận nàng chứ? Đừng nghĩ bậy.”
Nếu như không tức giận, vậy thì giọng điệu này sao lại ngang như vậy? Hơn nữa nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng cũng vẫn không thèm nhắc tới nhi tử, rõ ràng là vẫn không thích.
“Cha thiếp nói, hài tử rất giống thiếp đấy, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng…”
“Nhạc phụ nói mà nàng cũng tin?” Vệ Huyên cười nhạo: “Nó còn nhỏ như vậy, lông mày còn chưa mọc đâu, sao có thể nhìn ra là giống chứ? Đôi mắt nho nhỏ, cái mũi cùng miệng cũng nho nhỏ, sao có thể nhìn ra là giống? Không giống nàng!” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
A Uyển đấm hắn một cái: “Thiếp nói giống thì giống! Tốt xấu gì thì cũng phải nhìn vào việc thằng bé giống thiếp, chàng liền phải nhìn bé nhiều hơn, ôm một cái.”
“Thật sự không giống!” Vệ Huyên vẫn cảm thấy thằng bé không giống A Uyển, rõ ràng là giống mình nhiều hơn, một tên quỷ đòi nợ.
Hai phu thê cứ cãi nhau vấn đề con giống ai hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn là A Uyển không chịu đựng nổi, từ từ ngủ thiếp đi, không thể cãi nhau với hắn nữa.
Rất nhanh đã đến Nguyên tiêu h, năm nay đúng là năm Văn Đức thứ hai mươi lăm.
A Uyển buồn bã, năm Văn Đức thứ hai mươi lăm không biết sẽ là một năm thế nào đây, những người trong kinh sẽ ra sao.
Năm ngoái sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình và Mạnh Phong đưa Mạnh Hân về thành Dương, ở một thời gian liền hồi kinh, bây giờ mọi người đều thư từ qua lại, những chuyện có thể nói thật sự không nhiều lắm, cũng không biết thế cục trong kinh bây giờ như thế nào, những người đó như thế nào rồi.
Có điều khi đảo mắt nhìn qua cha mẹ đang vây quanh nhi tử của nàng, dáng vẻ vô cùng mỹ mãn, A Uyển lại thấy may mà mẹ Công chúa và cha Phò mã đã đến đây, ít nhất thì đặt dưới mắt nàng thì cũng an tâm hơn một ít.
Qua nguyên tiêu, rốt cuộc thì bánh bao nhỏ A Uyển sinh cũng có nhũ danh, là La Diệp, tên là Trường Cực.
Trường, lâu dài.
Cực, trụ cột.
Ngụ ý của hai chữ này trong “Thuyết Văn Giải Tự” đều có nghĩa là trường thọ và ổn định.
La Diệp lấy hai chữ này, chính là vì muốn bánh bao nhỏ sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh trưởng thành.
A Uyển nghe xong vô cùng vui mừng, thế nào cũng tốt hơn so với “Đòi nợ” một triệu lần, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Nhưng thật ra Vệ Huyên nghe xong cũng không để bụng, vẫn thầm gọi là “Đòi nợ”, khiến A Uyển mỗi khi nghe thấy đều muốn trừng hắn, hắn thì ngược lại không đau không ngứa, kiên trì xem nhi tử của mình là một tên đòi nợ.
Tiểu Trường Cực được Trưởng Công chúa Khang Nghi chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ, mỗi ngày A Uyển đều phải ôm vài lần, nhìn bé mỗi ngày lớn thêm một chút, trong lòng cũng mềm nhũn, có đôi khi nhịn không được mà thơm vài cái, thơm đến khi bé bĩu môi phun bong bóng kháng nghị mới thôi.
Hạ tuần tháng một là ngày đầy tháng của nữ nhi nhà Triệu tướng quân, tuy rằng thời tiết lạnh lẽo, A Uyển vẫn cho người chuẩn bị lễ vật lên xe rồi tự mình đi một chuyến như cũ.
Nhìn thấy A Uyển đến đây, những người trong phủ Triệu tướng quân đều cực kỳ nhiệt tình, dẫn nàng đến chỗ Triệu phu nhân.
Lúc này Chu phu nhân, Tiền phu nhân và vài vị phu nhân của thành Minh Thủy đều đang ở đây, nhìn thấy nàng thì sôi nổi đứng dậy hành lễ.
A Uyển ngồi vào ghế nha hoàn chuyển đến, đầu tiên là nhìn nữ nhi của Triệu tướng quân, cũng là cục nho nhỏ, màu da vẫn là sắc hồng nộn đặc trưng của trẻ sơ sinh, tóc máu trên đầu có hơi thưa thớt, không đen nhánh sáng bóng giống Tiểu Trường Cực nhà nàng, nhìn vào liền thấy dễ thương.
Đây đại khái là tâm tình của người làm mẫu thân, so sánh hai bên, thế nào cũng cảm thấy đứa bé nhà mình đáng yêu hơn.
Nhìn đứa bé xong rồi, ngoài miệng A Uyển thì khen ngợi, đưa khóa trường mệnh vàng và lễ vật chuẩn bị cho đứa bé lên, phân lượng của chiếc khóa vàng kia là mười phần, vừa nhìn là biết chính là vàng ròng, ngoài ra còn có các loại chuỗi ngọc vòng cổ, còn có một số đồ chơi của tiểu cô nương, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, lại không có chỗ nào mà không phải là tinh phẩm.
“Thế tử phi quá khách khí, nàng còn bé như thế, sao có thể nhận nổi phúc khí như vậy chứ?” Ngoài miệng thì Triệu phu nhân khách khí, nhưng khi nhìn về phía bà vú ôm nữ nhi lại là gương mặt hiền từ.
A Uyển cong môi cười: “Có cái gì mà chịu nổi không, chẳng qua là chút vật ngoài thân mà thôi.” Nói xong lại cẩn thận nhìn sắc mặt Triệu phu nhân, trong lòng lập tức có chút bi phẫn.
Nhìn xem, đều là sinh con, người ta sinh con xong thì như châu tròn ngọc sáng, màu da hồng nhuận bóng loáng, đến cả chút tàn nhang cũng không có, hình thành sự đối lập mãnh liệt với nàng.
Hoặc đây chính là vì sinh nam xấu mẹ, sinh nữ mẹ đẹp đi.
Đại khái là vi bị Triệu phu nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau khi A Uyển trở về liền bắt đầu kế hoạch bảo dưỡng và giảm béo, muốn triệt tiêu cái phao bơi trên bụng.
Tuy rằng vị Thế tử gia kia đã bị bệnh thần kinh đến mức đôi mắt bị dán lại, nhìn không ra nàng xấu, nhưng chính nàng vẫn cảm thấy bản thân thực xấu, cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Kiếp trước đã nghe người ta nói, nam nhân đều là động vật có cảm quan bằng thị giác, thê tử xinh đẹp như hoa tất nhiên sẽ vui, cho dù thê tử vì sinh con cho bọn họ mà khiến cho dáng người bị biến dạng, trong lòng cũng không phải là không có suy nghĩ gì khác.
Đặc biệt là khi nữ nhân làm mẫu thân, lo liệu chuyện nhà nhiều thì dễ già đi, so không được với vẻ mỹ lệ như trước khi xuất giá, biết bao nhiêu nam nhân sau khi công thành danh toại đều vứt bỏ bà thím già trong nhà để cưới nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo khác cũng là vì nguyên nhân này.
A Uyển lại bắt đầu đánh quyền cùng Liễu Tiêu.
Nói đến Liễu Tiêu, trong lòng A Uyển cũng có chút suy nghĩ, tự biết bản thân nàng đã giữ Liễu Tiêu đủ lâu rồi, đã đến lúc tìm thời gian để nàng ấy thành hôn cùng sư huynh nàng rồi.
Liễu Tiêu và sư huynh Liễu Cương của nàng là cô nhi, bị Nghĩa Quyền trang trang chủ nhận nuôi, theo tên của sư phụ.
Trước kia Liễu Cương vẫn luôn ở Đông Cung truyền thụ cách tập quyền cho Thái Tử rèn luyện thân thể, sau này khi chiến sự phương bắc nổi lên liền bị Thái Tử phái đến biên cảnh để tranh quân công.
Liễu Cương là người có bản lĩnh, hơn nữa được Thái Tử ngầm hỗ trợ, người phía dưới cũng cho vài phần mặt mũi, rất nhanh đã trở thành một giáo úy nho nhỏ trong quận ở thành Khánh Hoà.
Thành Khánh Hoà cách thành Minh Thủy một lộ trình sáu bảy ngày, nếu để Liễu Tiêu gả từ thành Minh Thủy đến thành Khánh Hoà thì cũng khá tốt.
A Uyển cân nhắc việc này một lần liền nói với mẫu thân.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong, cực kỳ tán thành, nói: “Mấy năm nay nếu không có hai sư huynh muội bọn họ, sức khỏe của con và Thái tử sẽ không khôi phục nhanh như vậy, cần phải cẩn thận cảm tạ người ta.” Sau đó liền nói với Dư ma ma: “Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ thêm trang sức cho nàng, để nàng vẻ vang mà xuất giá.”
Dư ma ma cười nói: “Tất nhiên là nên như vậy, nếu Công chúa yên tâm, hôn sự của Liễu Tiêu cô nương cứ giao cho lão nô làm đi.”
A Uyển nghe xong thì vô cùng vui vẻ, Dư ma ma là người đắc lực nhất bên cạnh mẫu thân, làm việc thoả đáng, lại cực có thể diện, nếu có thể để bà ra mặt lo liệu hôn sự cho Liễu Tiêu, người khác tất nhiên không dám coi khinh Liễu Tiêu, chờ khi Liễu Tiêu đến thành Khánh Hoà thì những quan phu nhân đó đương nhiên cũng phải cho Liễu Tiêu vài phần mặt mũi, để nàng không đến mức bị xa lánh vì xuất thân.
Sau khi thương lượng với mẹ Công chúa, A Uyển liền gọi Liễu Tiêu đến, nói với nàng việc này.
Trong lòng Liễu Tiêu cực kỳ cao hứng, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, trực tiếp quỳ xuống dập đầu với A Uyển, nghiêm túc nói: “Nếu không có sự cất nhắc của Thái tử điện hạ, Thế tử cùng Thế tử phi, Công chúa, sư huynh muội chúng ta sao có thể có ngày hôm nay? Nếu ngày nào đó chỉ cần Thế tử phi có phân phó, Liễu Tiêu tuyệt không chối từ.”
Nghe nàng nói tràn ngập nghĩa khí giang hồ như thế, A Uyển nhịn không được mà cong môi cười, để Thanh Nhã đỡ nàng lên, cười nói: “Đây là thứ ngươi nên có, đến lúc đó ta cũng sẽ thêm trang cho ngươi, muốn cho ngươi vẻ vang mà gả đến thành Khánh Hoà, cũng trọn vẹn tình nghĩa những năm nay.”
Liễu Tiêu xấu hổ đến mức che mặt đi.
Chờ Liễu Tiêu đi rồi, A Uyển bưng chung trà, ánh mắt lại chuyển qua trên người mấy nha hoàn thân cận, trong lòng thở dài, đột nhiên có chút không nỡ.
Trừ Thanh Bình ra, Thanh Nhã, Thanh Hoàn, Thanh Sương cũng đến tuổi rồi, mặc kệ là thả tự do hay là sắp xếp người thì đều đã có chương trình hết rồi.
Bên cạnh sắp có nhiều người phải rời đi như vậy, trong lòng A Uyển cực kỳ không nỡ, không khỏi có chút rầu rĩ không vui, chỉ là có không nỡ hơn nữa thì vẫn gọi Tạ ma ma đến, thương nghị với bà chuyện của mấy nha hoàn.
Tạ ma ma có cảm tình thân hậu với đám Thanh, loại chuyện này giao cho Tạ ma ma đi hỏi là thích hợp nhất.
Chờ tạ ma ma lãnh mệnh đi xuống, A Uyển tiếp tục tục rầu rĩ ngồi một chỗ.
Vệ Huyên trở về từ quân doanh, thấy tinh thần nàng không tốt, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
A Uyển bèn nói chuyện hôn sự của Liễu Tiêu và đám Thanh Nhã với hắn, Vệ Huyên lắng nghe, sau đó không tỏ vẻ, gì mặc kệ là Liễu Tiêu hay là đám người Thanh Nhã, ở trong mắt hắn đều chỉ là một cái tên, trông như thế nào, tính tình như thế nào thì hắn đều không biết, cũng không để trong lòng.
Chỉ là nếu khiến cho tâm tình A Uyển không tốt thì hắn lại có chút chú ý.
Vệ Huyên cởϊ áσ ngoài bị mưa xuân làm ướt trên người ra, thay một kiện áo choàng lụa tơ tằm, ngồi xuống cạnh nàng, thói quen mà ôm nàng vào lòng rồi sờ tay nàng, sau đó lấy ra một phong thư từ trong tay áo ra, nói: “Tiểu hoàng thúc gửi thư.”
“Vinh Vương?” A Uyển sửng sốt, vị mập mạp này không phải đã ẩn dật rất lâu rồi sao? Nàng cũng sắp quên Vinh Vương mất rồi, từ năm ấy sau khi hắn rời kinh, nghe nói đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, làm hết mọi chuyện của một vương gia nhàn tản, khiến nàng hâm mộ vô cùng.
Chỉ là, tính tuổi, hiện giờ Vinh Vương đã hai mươi mấy nhưng vẫn chưa có Vương phi đấy.
“Đúng vậy, tiểu hoàng tôn nói hắn tìm được mỹ nhân trên trời của hắn, muốn nghênh nàng làm phi.” Trên mặt Vệ Huyên hiện lên một chút ý cười: “Chờ sau khi tiểu hoàng thúc thành thân xong, Hoàng Thượng liền cho hắn tiếp quản Nội Vụ Phủ.”
Tin tức hơi nhiều, khiến A Uyển kinh sợ trong lúc nhất thời..