Mục Cận Thần nhíu chặt mày, đó là món lúc mười mấy tuổi anh thích ăn nhất, cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu năm rồi, chẳng biết tại sao, chị gái vẫn luôn nhớ anh thích ăn hai món ăn này, " Chị, bây giờ khẩu vị của em đã thanh đạm nhiều rồi, không nặng như vậy, những thứ này đều không cần chuẩn bị.
Buổi tối hẹn Quân Tường và Mộ Bạch, chưa chắc sẽ về được.
""Nhìn xem trí nhớ của chị nè, già rồi nên nhớ những món em thích ăn hồi cấp hai, Thần Nhi, sau khi lên đại học, số lần em về nhà ăn cơm càng ngày càng ít, một năm chị cũng không gặp em được mấy lần.
Thôi, em đi gặp mấy đứa kia đi, em cũng đã lâu rồi không gặp bọn nó.
" Lời nói của Mục Chi Lam có chút không biết làm sao, ở trước mặt người em trai này, chị luôn thỏa hiệp không ranh giới cuối cùng.
Từ nhỏ, tính tình của anh đã rất lãnh đạm, sống độc lập, có thể xem là bạn của anh cũng không tới mấy ngươi, năm đầu ngón tay cũng đếm đủ, cũng chỉ có mấy người kia mới hẹn được anh, tình nghĩa giữa bọn họ, chị cũng biết.
Mục Cận Thần nghe vậy, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, hai chân cũng đổi tư thế, dường như những năm nay, anh càng ngày càng ít gần gũi với cả nhà.
Nhất là bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, hai ông cụ trong nhà giao hết toàn quyền phát triển nghiệp vụ nước ngoài cho anh thì anh càng ngày càng ít thân thiết với gia đình hơn.
Quốc tế Thần Vũ và sự nghiệp của Hải Ngoại Thần Vũ gần như không có quan hệ với nhau, báo cáo hàng năm cũng được hạch toán độc lập, vì vậy, cũng không nói chuyện về công việc sự nghiệp quá nhiều.
Có phải anh quá lạnh lùng hay không? Những người này đều là máu mủ ruột thịt với anh, nhưng mà, thời gian anh bầu bạn ở bên cạnh bọn họ đã ít lại càng ít, anh thầm thở dài, nói, "Em sẽ về hơi muộn, cả nhà không cần chờ em, ngày mai em cùng cả nhà ăn sáng.
""Được, vậy em làm đi, làm xong về nhà sớm.
" Mục Chi Lam luôn dịu dàng đoan trang trước sau như một, bởi vì em trai sẽ về nhà cùng bọn họ ăn sáng chung, chị tỏ ra có chút kích động.
Mục Cận Thần cúp điện thoại, xoay giám đốc ghế, đưa tay cầm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu gõ nhẹ trên bàn, hít sâu một hơi, ngay cả chuyện nhỏ như cùng người nhà ăn bữa sáng mà bọn họ cũng vui vẻ như vậy, có lẽ trước kia thật sự anh làm quá ít.
Anh cắn điếu thuốc vào trong miệng, người di chuyển về phía trước một chút, đưa tay cầm lấy bật lửa "cộp" một tiếng, ngọn lửa màu xanh bốc lên, chuyển qua đốt điếu thuốc bên mép, đốt xong anh đứng dậy đứng ở trước cửa sổ.
Lúc Khải Đông gõ cửa tiến vào, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, thiếu gia nhà mình đang đưa lưng về phía anh ta, trong kẽ tay còn có nửa điếu thuốc đang bốc từng vòng khói.
Khải Đông cảm thấy lạ, lúc thiếu gia có chuyện phiền lòng sẽ hút thuốc rất nhiều, nhưng không nghiện thuốc, có lúc cả tháng không đụng một cây, "Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, bây giờ lên đường đến công trường Tây Giao sao?""Anh nói lại xem chuyến này mất bao lâu?"Khải Đông biết buổi tối thiếu gia có hẹn với đám Quân thiếu, vì vậy nói, "Đoán chừng phải bốn năm giờ, tính luôn kẹt xe nhiều đi nữa cũng một giờ, sẽ kịp hẹn.
"Mục Cận Thần xoay người, dụi tàn thuốc trong tay, lại ngồi lên trên ghế giám đốc, "Thôi, hôm nay không đi Tây Giao, gọi điện thoại cho đám Quân Tường nói dời thời gian lên sớm chút, ăn xong bữa tối thì trực tiếp về nhà cũ.
"Khải Đông kinh ngạc không thôi, mấy vị thiếu gia tụ tập luôn ở Dạ Tràng, hẹn ăn cơm là rất hiếm.
Không có tình huống đặc biệt, thiếu gia sẽ không trở về nhà cũ, ông cụ đã sớm dời đến vùng quê để dưỡng lão, bà cụ hiểu rõ thiếu gia nhất, ngày hôm qua trở về đã đi thăm trước rồi.
.