Tầm mắt của Mục Cận Thần một mực khóa chặt Cảnh Vô Song, ban đầu thì cau mày, như là có chút không vui, sau khi thấy rõ là Cảnh Vô Song thì tư thái càng lộ vẻ lười biếng, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ dò xét.Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trái tim Cảnh Vô Song run lên, theo bản năng dời tầm mắt, vẫn cảm thấy da đầu tê dại từng trận, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, tâm trạng rất dễ dàng bị anh ảnh hưởng.Tô Nhiễm mở cửa nhìn thấy mấy người đàn ông, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó quyết định đánh đòn phủ đầu, hướng về phía Quân Tường la hét, "Họ Quân, anh chơi gay có phải không, vì mấy người đàn ông để bổn tiểu thư leo cây, lần sau đừng xin bà ăn cơm với anh, hừ, Song Song chúng ta đi.""Trở lại!" Quân Tường thấy Tô Nhiễm thì lập tức kịp phản ứng, chân dài bước lên một bước đã kéo cô ôm vào trong ngực."Anh, tên khốn kiếp!"Thần trí của Vô Song là bị Tô Nhiễm kéo trở về, nhưng khi tầm mắt của cô chuyển sang một hướng khác, đập vào mi mắt cái bóng dáng kia ——Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại anh dưới tình huống này, hai năm không gặp, anh dường như vẫn là quân tử khiêm tốn, anh vẫn luôn là bộ dáng này, gần như phù hợp tất cả ảo tưởng của thiếu nữ mới biết yêu, con cháu nhà thư hương môn đệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, học thức uyên bác, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc, chỉ có cô biết, an rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn.Một năm đó, vì gặp anh, ngay cả hô hấp cô cũng phải điều chỉnh.
.
.Một năm đó, hoa anh đào của Đại học B nở vô cùng lộng lẫy, đó là học kỳ cuối cùng của cô, là giáo viên dạy thay, anh nói với cô, Vô Song, em là có một không hai trên đời này của anh.
.
.Một năm đó, một năm đó phát sinh quá nhiều chuyện, thứ cô nhớ duy nhất là, cô yêu anh, anh yêu cô, bọn họ ở bên nhau.
.
.Cũng là một năm đó, bọn họ chia tay.
.
.Thật ra thì không sâu sắc mấy, ngay cả nụ hôn cũng chỉ là lướt qua, còn kỷ niệm thì sâu đậm, có lẽ là bởi vì đó là dấu ấn duy nhất trong những năm tháng tươi đẹp nhất, có lẽ là bởi vì phản bội, có lẽ ngay cả phản bội cũng không tới, chẳng qua là không thương, có lẽ căn bản không có yêu, nhưng mà tại sao phải là cô?Đường Mộ Bạch cũng không nghĩ đến sẽ gặp Cảnh Vô Song ở nơi này, gần hai năm không gặp, nét ngây thơ trên mặt cô đã biến mất thay vào đỏ là sự điềm tĩnh, khí chất cũng tăng lên, trổ mã xinh đẹp và mềm mại.Vô Song, có một không hai trên đời này của anh.
.
.Có lẽ buổi sáng đã sụp đổ một lần, có lẽ đã xây dựng lại được bức tường thành trong lòng, Vô Song không nghĩ tới lúc mình gặp lại Đường Mộ Bạch, tâm tình có thể bình tĩnh như vậy, mặc dù có chút xúc động, không thể nói lòng như mặt nước phẳng lặng, nhưng cũng là dễ dàng chịu được, nếu như không phải là Tô Nhiễm cùng "Tên khốn kia" dây dưa, cô có thể tiến lên nói một câu "Đã lâu không gặp"."Em hãy giải thích cho anh nghe tại sao em lại ở chỗ này?" Kiềm chế người phụ nữ nhỏ ở trong ngực, Quân Tường bắt đầu thẩm vấn, tính tình của cô nhóc này tồi tệ cỡ nào, từ nhỏ anh đã biết."Đến tìm anh ăn cơm." Tô Nhiễm nói hùng hồn, loại thời điểm này cô dĩ nhiên không thể nào nói mình là tới bắt gian được."Ăn cơm? Vậy tại sao không cùng anh đến, hm?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Quân Tường mang theo một chút giận dữ càng thêm lấp lánh xinh đẹp."Tôi lười nói với anh, buông tôi ra, anh cái tên khốn kiếp này, Song Song, cứu tớ!"Vô Song không để ý đến Tô Nhiễm, tạm thời hai người đang liếc mắt đưa tình, dưới một ánh mắt đầy áp lực khác, cô thoáng ngừng thở, tự nhiên thoải mái đến gần Đường Mộ Bạch, "Đã lâu không gặp, Đường giáo sư.".