Editor: Ngô Thiên Di
“Lệ Thiếu Sở, anh ta vậy mà lại mang nữ nhân tới lễ đính hôn của mình.” Diệp Uyển San nói một mình, cố ý thấp giọng, sợ bị vị hôn phu Kiều Nghệ nghe thấy, trong nội tâm cô đối với Lệ Thiếu Sở miệt thị cùng chán ghét càng tăng thêm.
Con mắt Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào Lệ Thiếu Sở cùng cô gái bên cạnh anh ta, gương mặt kia mặc kệ là trang điểm vẫn là ngụy trang thì hắn cũng sẽ không nhận lầm. Nhìn Diệp Khinh Ngôn cực kỳ xinh đẹp tựa như nữ thần trong bức họa bước ra, đơn thuần như vậy. Trang phục lộng lẫy về sau làm người khác phải chú ý...... Bất quá, cô ấy làm sao lại biết Lệ Thiếu Sở, hai người bọn họ là thế nào biết nhau?
Diệp Uyển San phát giác được vị hôn phu nhíu lông mày lại, nhìn ánh mắt hắn sốt ruột truy tìm thân ảnh Diệp Khinh Ngôn, giận không chỗ phát tiết bóp cánh tay của hắn: “Không cho phép anh nhìn cô ta!”
“Đừng làm rộn, anh không thấy, bất quá lễ đính hôn của chúng ta không có mời Lệ Thiếu Sở, anh ta vì sao lại đến?” Kiều Nghệ nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Diệp Uyển San, muốn từ trên người cô tìm được đáp án cho câu hỏi vừa rồi.
“Em làm sao biết, ai biết anh ta làm sao lại đến, em lại không mời anh ta.” Diệp Uyển San trong lòng chỉ có một cái ý nghĩ, muốn đem bộ lễ phục của tiểu tiện nhân bên người Lệ Thiếu Sở lột xuống, không nghĩ tới thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà Diệp Khinh Ngôn đã câu nhân tài kiệt xuất, trách không được khi cha để Diệp Dũng đi bắt cô ta đều bắt không được.
Diệp Quốc Minh nhìn Lệ Thiếu Sở cùng Diệp Khinh Ngôn, không nghĩ tới bọn họ sẽ cùng lúc xuất hiện. Lời nói Diệp Dũng đến một chút cũng không sai, tiểu Ngôn thật là được hắn cứu đi, kì lạ, Lệ Thiếu Sở là người coi trọng giá trị lợi ích, trên ngườu tiểu Ngôn căn bản cũng không chiếm được lợi lộc gì, hắn chẳng lẽ là muốn cầm tiểu Ngôn thực hiện mua bán?
Lệ Thiếu Sở phát giác được cô đang khẩn trương, càng thêm nắm chặt tay của cô, nghiêng người thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, coi bọn họ như là người xa lạ càng tốt.”
Sau khi Sở thiếu động viên, Diệp Khinh Ngôn làm một động tác hít sâu một cái, mở ra khuôn mặt tươi cười, cười một tiếng mặt mày trêu đến không thiếu những nam nhân liếc nhìn, nhao nhao suy đoán thân phận thật sự của cô.
Kiều tiên sinh bước lên đầu tiên đến bên Lệ Thiếu Sở chào hỏi, qua tuổi sáu mươi hắn nhìn tinh thần quắc thước, ha ha cười: “Lệ tiên sinh đến dự lễ đính hôn của con tôi, Kiều mỗ thật sự là vinh hạnh!”
“Kiều tiên sinh là người trong thương thường đã để cho tôi phải mở rộng tầm mắt, tôi không mời mà tới thật sự là không có ý tứ.” Lệ Thiếu Sở nói, liếc nhìn đám người, rất rõ ràng những lời này đều là lời khách sáo, hắn nói là cho những người khách mời nghe.
“Chỗ này, vị tiểu thư bên người Lệ tiên sinh này là?” Kiều tiên sinh hỏi.
Diệp Khinh Ngôn nhìn chằm chằm chân dung Kiều tiên sinh mỉm cười, đương nhiên biết ông, ông là cha của Kiều Nghệ, bố chồng tương lại của Diệp Uyển San. Lúng túng nở nụ cười cứng ngắc trên gương mặt, lộ ra đôi mắt đẹp cùng lúm đồng tiền, bối rối mà nhìn Sở thiếu, trông thấy ánh mắt anh tràn đầy tự tin, lúc này mới an tâm hít sâu.
“Cô ấy là bạn gái tôi, Kiều tiên sinh có phải hay không cảm thấy cô ấy cùng Diệp Uyển San tiểu thư dáng dấp tương tự.” Lệ Thiếu Sở hỏi khiến Kiều tiên sinh kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua con trai cùng con dâu tương lai.
Diệp Uyển San lúc này chính ngoan độc trừng mắt Diệp Khinh Ngôn, làm sao cũng không nghĩ đến cô ta sẽ cùng Lệ Thiếu Sở đến, hơn nữa còn là tại lúc lễ đính hôn bắt đầu, không phải vì cô ra oai phủ đầu thì là cái gì, cô ta với mẹ cô ta đúng là không biết xấu hổ.
“Tiểu thư cô tên là gì?”
“ Xin chào Kiều tiên sinh, tôi là Diệp Khinh Ngôn.”
Giờ phút này cô không khỏi tự tin, giọng nói thanh thúy để khách mời chung quanh phấn chấn. Mọi người bàn luận về họ Diệp của cô, xem ra cô cùng Diệp gia quan hệ rất mật thiết, nhao nhao suy đoán thân phận thật sự của cô.
Diệp Quốc Minh không nghĩ tới Lệ Thiếu Sở thế mà lại mang theo tiểu Ngôn tới quấy rối, hắn lúng túng đi qua thân thiết nói: “Thông gia, lễ đính hôn sắp bắt đầu, đừng cho Kiều Nghệ cùng San San phải đợi.”
Lệ Thiếu Sở lạnh lùng đảo qua Diệp Quốc Minh, ôm Diệp Khinh Ngôn nói: “Làm sao, con gái ruột thịt của mình lại quên?”
Kiều tiên sinh kinh ngạc hỏi lại: “Lão Diệp, vị tiểu thư này cũng là con gái của ông?”
Diệp Khinh Ngôn nhìn chằm chằm Diệp Quốc Minh, rất muốn biết hắn có thể hay không thừa nhận thân phận của cô, mười chín năm qua đều không có được thừa nhận qua, trong mắt chỉ có một đứa con gái là Diệp Uyển San, cô rất muốn biết mình đến cùng có phải hay không con gái của hắn.
“Tiểu Ngôn a, con không phải nói sẽ tới sớm một chút thăm chị gái con sao, lại biết Lệ tiên sinh lúc nào vậy, cũng không nói cho cha, đứa nhỏ này khẳng định trong trường học đọc sách quên thời gian a.” Diệp Quốc Minh trách cứ nói, nhìn Lệ Thiếu Sở một chút, lời nói của hắn đều không giống với ý tứ.
Kiều tiên sinh vừa muốn nói cái gì, Diệp Uyển San lại từ trên khán đài xuống tới, đi theo vị hôn phu Kiều Nghệ bên cạnh, mang theo hư vinh mỉm cười nói: “Tiểu Ngôn a, chị biết em không thích nhiều người, cả ngày ở trong đại học bận rộn câu lạc bộ hoạt động. Bất quá hôm nay chị muốn đính hôn, em cũng không cần cho chị kinh hỉ lớn như vậy a.” Vừa nói lại thỉnh thoảng mà nhìn chằm chằm vào Lệ Thiếu Sở.
Diệp Khinh Ngôn một câu đều nói không nên lời, Diệp Uyển San liền là có bản lĩnh này, dêdu ngăn chặn đến làm cho người một câu đều nói không nên lời. Ánh mắt của cô dời đi, lại cùng ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nghệ đụng vào nhau, lúng túng quay đầu lại.
Lệ Thiếu Sở biết bọn họ gặp dịp thì chơi đã quen, ngược lại dễ dàng: “Chúng tôi liền không làm chậm trễ lễ đính hôn các người, tiểu Ngôn chúng ta qua bên kia ngồi đi, em cũng đã mệt mỏi.”
Khi Diệp Quốc Minh, Kiều tiên sinh, Diệp Uyển San cùng Kiều Nghệ lên khán đàn, Lệ Thiếu Sở nắm tay Diệp Khinh Ngôn bước qua phía bên tay phải đi tới, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ.