A Hạo trong bộ trang phục nha hoàn màu xanh nhạt, cung kính đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám. Nghe thấy thanh âmchung trà nhẹ nhàng đặt xuống, lúc này thân hình mới run lên, lấy hết tinh thần tiến tới.
Người đang ngồi đó không phải ai khác, chính là Thế tử của Phủ Tĩnh Quốc Công - Tiêu Hành
Tiêu Hành bái Đại Tề đệ nhất hoạ sư Hàn Minh Uyên làm thầy, năm trước một mực đi theo Hàn tiên sinh du ngoạn trời nam đất bắc, mấy ngày trước vừa mới trở về. Mà A Hạo chỉ là một tiểu nha hoàn của phủ Tĩnh Quốc công, hôm nay nàng bị phân công tới Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử. Sau khi nghe thấy tin tức này, đám nha hoàn ngày thường làm việc cùng nàng cảm thấy thật ghen ghét. Phải biết rằng Thế tử năm nay đã hơn tuổi mà bên người một nha đầu thông phòng cũng không có, càng đừng nói là cưới vợ. Lúc này thế tử vừa mới hồi phủ, Quốc công phu nhân Lan thị liền vội vàng tuyển nha hoàn trông coi Ký Đường Hiên, dụng ý trong đó không cần nói cũng biết.
Còn không phải là khai trai cho Thế tử sao.
Thân là nha hoàn, có điều cần nhớ
một, chờ đến thời điểm tuổi được chuộc thân rời khỏi phủ, tuổi tác như vậy đã không còn thích hợp để gả chồng. Hai là gả cho gã sai vặt trong phủ, nhưng bởi vậy vẫn là hạ nhân.
Còn ba sao, đó tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, chính là làm thông phòng cho nam chủ nhân, ngày sau nếu có thể sinh được thiếu gia tiểu thư, được nâng làm di nương, vậy là cả đời cơm áo không lo.
Nhưng chính A Hạo lại không nghĩ muốn làm thông phòng của đương gia Thế tử.
Lúc nàng mười tuổi, đệ đệ bị bệnh nặng không có tiền chữa trị, cho nên mới bị cha mẹ lấy lượng bạc bán vào phủ Tĩnh Quốc Công làm nha hoàn, hiện tại đã được năm. Có lẽ do nàng vận khí tốt, mới vào không lâu đã được lão thái thái nhìn trúng, được hầu hạ trong phòng bà. một lần này chính là năm. Phủ Tĩnh Quốc công không thể so sánh với những hộ phú quý tầm thường kia, họ là hoàng thân quốc thích, đãi ngộ của nha hoàn trong phủ tự nhiên bất đồng. Mà A Hạo là người bên cạnh lão thái thái, tất nhiên không cần làm mấy việc hạ đẳng của nha hoàn thô sử, những ngày trôi qua so với hồi ở nhà chịu đói chịu khổ là tốt hơn nhiều, làm không biết bao nhiêu người đỏ mắt
Chính là bởi vì như vậy, chỉ qua năm, tiểu cô nương gầy gò ốm yếu năm xưa đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, khiến người ta để ý nhiều hơn.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn chỉ nghĩ ra phủ rồi lấy chồng.
Cùng A Hạo tới một đợt còn có nha hoàn, tên là Cẩm Sắt và Uyển Thước.
Cẩm Sắt, Uyển Thước ban đầu là nha hoàn của Ký Đường Hiên. Thế tử ra ngoài năm, liền đến chỗ Lan thị hầu hạ. hiện giờ Thế tử đã trở về, tất nhiên là quay lại Ký Đường Hiên làm việc. Thế tử vốn là một nam tử trời quang trăng sáng, sinh ra đã ôn nhuận như ngọc, khí chất tự phụ. Nhoáng cái đã năm, thiếu niên phi thiên chi lan ngọc thụ đã trở nên trầm ổn nội liễm, làm cho hai nha hoàn mặt đỏ tai hồng, tim đập như trống. Cẩm Sắt xưa nay đoan trang, có thể bảo trì bình đạm, nhưng Uyển Thước nhỏ tuổi hơn một ít nhịn không được giương mắt trộm đánh giá Tiêu Hành một chút.
Thế tử Tiêu Hành mặc bộ trường bào bằng gấm màu thiên thanh, chỗ cổ tay áo thêu hoa văn cây trúc tinh xảo, đai ngọc thắt eo, ngọc quan đội sơ qua trên tóc, một khuôn mặt tuấn tú phong hoa vô song, trên người là khí chất đoan chính tự phụ.
Rốt cuộc trông không đúng tuổi tác, trông trẻ tuổi hơn nhiều. Uyển Thước buông xuống đôi mắt, trên mặt lộ ra vui sướng.
"Ngươi tên là gì?"
Thanh âm của nam tử thanh nhuận dễ nghe, A Hạo chưa hoàn hồn, vừa ý thức được thế tử là đang hỏi mình, lúc này mới cung cung kính kính đáp:
"Hồi Thế tử, nô tỳ tên là A Hạo."
A Hạo tuy rằng là nha hoàn, nhưng chưa bao giờ hầu hạ qua nam nhân, cho nên hôm nay tới Ký Đường Hiên, trong lòng rất là không tốt. Lúc này Thế tử gia hỏi tới, càng có chút câu nệ. Nàng không hiểu được Thế tử vì sao chỉ hỏi tên mình nàng, lại khẩn trương, phát hiện Thế tử lại hỏi tên hai nha hoàn còn lại. Bởi vậy, A Hạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hỏi xong, ba nha hoàn một đường ra khỏi. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Uyển Thước so với A Hạo cao hơn nửa cái đầu dừng bước, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn A Hạo một cái.
A Hạo nhìn thoáng qua, nhưng không hé răng.
Nàng tự nhiên hiểu được Uyển Thước là sợ chính mình tranh sủng. Chỉ là nói đến dung mạo, Cẩm Sắt cùng Uyển Thước đều cực xuất sắc, một an tĩnh trầm ổn, một thanh lệ hoạt bát, xem như nha hoàn nhị đẳng xuất sắc nhất Tĩnh Quốc công phủ. Thấy tình huống như vậy, Cẩm Sắt trách cứ Uyển Thước vài câu. Hai người tình như tỷ muội, Uyển Thước tất nhiên là đem Cẩm Sắt trở thành tỷ tỷ ruột, nghe xong cũng chỉ bất mãn lẩm bẩm vài tiếng. Uyển Thước trong lòng rất bất mãn. rõ ràng nàng cùng Cẩm Sắt ban đầu chính là nha hoàn của Ký Đường Hiên, vốn dĩ vô cùng có lợi, nhưng hôm nay Thế tử lại đã sớm không nhớ rõ tên hai nàng. Lúc này, nhìn thấy ở xa xa, đại nha hoàn hầu hạ Quốc công phu nhân Lan thị - Phương Châu đi tới, ba tiểu nha hoàn lập tức hành lễ, cực kỳ tôn kính gọi một tiếng "Phương Châu cô cô". Phương Châu lại chỉ liếc mắt nhìn A Hạo một cái, giọng điệu nhàn nhạt nói:
"Phu nhân tìm ngươi, đi theo ta đi."
Dứt lời, Uyển Thước lại nhìn A Hạo bằng ánh mắt hình viên đạn. A Hạo hồn nhiên bất giác nhìn ánh mắt của Uyển Thước, đôi mắt ngẩn ra, có chút giật mình. Bất quá nàng hiểu được chính mình bị điều đến Ký Đường Hiên, cũng là vì Quốc công phu nhân. Rốt cuộc lúc trước nàng vẫn luôn ở bên cạnh lão thái thái hầu hạ thật tốt. Nhưng lời này các nàng làm hạ nhân nào dám hỏi nhiều? A Hạo tự nhiên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo tới Ký Đường Hiên.
A Hạo an tĩnh đi theo phía sau Phương Châu. đi đến hành lang gấp khúc, lập tức sẽ tới Thanh Lan Cư của Quốc công phu nhân Lan thị, A Hạo lúc này mới thoáng bước chân nhanh hơn, nhịn không được hỏi:
"Phương Châu cô cô, không biết phu nhân tìm nô tỳ có chuyện gì?"
Phương Châu là tâm phúc bên người Lan thị, ngày thường đối đãi với người khác lãnh đạm, bọn nha hoàn muốn nịnh bợ đều không thể nào xuống tay. Nàng nhìn thoáng qua A Hao, đối mặt với mắt to linh hoạt của tiểu nha hoàn. Nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của tiểu nha hoàn, lúc này mới khó có được hảo tâm nói:
"Có lẽ là chuyện hầu hạ Thế tử. Thế tử vừa trở về, trong phòng đúng lúc thiếu người, hơn nữa mấy năm nay thói quen cũng sửa lại không ít, sợ các ngươi đắn đo không quyết, lúc này mới hảo tâm tự mình đề bạt. Ngươi yên tâm, phu nhân sẽ không làm khó dễ ngươi."
Nghe xong lời này, A Hạo thật ra càng thêm không yên tâm.
Hôm nay Thế tử chỉ là hỏi tên trước nàng, Uyển Thước liền đối với nàng như vậy, nếu như thêm việc Quốc công phu nhân đề bạt nàng, về sau nàng chẳng phải là không có ngày lành sao? Hơn nữa, liền tính nàng đem chính mình hiểu được tất cả đều nói cho các nàng, có lẽ các nàng cũng sẽ cảm thấy chính mình ẩn dấu một ít. A Hạo thở dài một hơi, rũ mắt nhíu mày, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Tới Thanh Lan Cư của Lan thị, A Hạo quy củ hành lễ.
Lan thị ngồi ở ghế hoa cúc lê sáu li phủng thọ văn hoa hồng, một đầu tóc dài đen nhánh được búi lên, trên búi tóc cài trâm bạch ngọc khảm san hô đỏ châu song kết như ý thoa, giữa trán điểm xuyết thúy điền, trên người còn lại là ăn mặc một bộ mật hợp sắc gấm Tứ Xuyên tơ vàng bát bảo.
Lan thị là một nữ tử vô cùng ý vị. Lại nói, Lan thị chính là biểu cô của Cảnh Cung đế, cùng đương kim Thái Hậu quan hệ rất tốt, lâu lâu liền vào cung bồi Thái Hậu đánh cờ.
Bởi vì một tầng quan hệ này, trong phủ trên dưới tự nhiên không có người dám đắc tội Lan thị, quả thực đem Lan thị trở thành tổ tông.
Này đây, ngay cả lão thái thái đối với Lan thị bất mãn, cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi. Rốt cuộc thân phận của người ta vẫn ở kia.
Quốc công phu nhân Lan thị sinh ra hiển quý, dung mạo đoan chính thanh nhã, lại sáng suốt xuất chúng, kì nghệ tinh vi, nhưng lại cùng Quốc công cảm tình không hợp. Hơn nữa, toàn bộ hạ nhân Tĩnh Quốc công phủ đều hiểu được Quốc công sủng ái nhất chính là Lục di nương, cùng với nhi tử của Lục di nương - Tam công tử Tiêu Đường.
Lan thị buông kì phổ trong tay, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn cử chỉ khéo léo, miễn cưỡng vào được mắt.
Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi chính trực nụ hoa đãi phóng hết sức, hơn nữa này tiểu nha hoàn dung mạo sinh ra đích thực xuất sắc, thủy nộn linh hoạt, cơ hồ có thể véo ra nước. Lan thị ban đầu tính toán an bài người tuổi hơi lớn hơn một chút, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, chỉ sợ còn không có nẩy nở, càng không hiểu đến như thế nào hầu hạ nam nhân. Chỉ là Lan thị nghĩ đến hôm qua cùng nhi tử nói chuyện, liền nhịn không được nhìn tiểu nha hoàn này nhiều hơn vài lần.
Nàng cùng lão thái thái xưa nay quan hệ không được tốt, nếu không phảivì nhi tử, cũng sẽ không đặc biệt đi nàng chỗ đó xin người.
Chính là...
Nghĩ đến nhi tử đã hai mươi lăm, Lan thị liền cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Thôi thôi, chỉ cần có thể khiến nhi tử khai trai liền chấp nhận.
Lan thị cũng là biết được tính tình nhi tử vô cùng ngoan cố. Ba năm không thấy, nàng đã có chút không nắm rõ tâm tư của hắn. Mà hiện giờ nhi tử đồng ý cho nàng ở trong phòng an bài người, tóm lại là chuyện tốt. Lan thị nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, biết được nàng tên gọi là
"A Hạo". Minh nguyệt sáng trong, tiểu nha hoàn này một thân tuyết trắng, da thịt thuỷ nộn, mặt mày ô nùng, môi anh đào, cũng coi như là xứng với tên này. Lan thị đã mở miệng, nói:
"Lão thái thái cùng ta nói rồi, ngươi tuy rằng tuổi còn nhỏ, làm việc lại hết mực ổn thỏa. Lão thái thái vậy mà khen không dứt miệng, nếu không có ta cường ngạnh đem ngươi đưa tới, bà cũng không bỏ được......"
A Hạo tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã ở trong phủ được ba năm, tự nhiên hiểu được ý tứ của Lan thị, liền không nhanh không chậm nói:
"Nô tỳ nhất định nghe theo lời phu nhân nói, hầu hạ Thế tử thật tốt."
Lan thị cong cong môi, thầm nghĩ: "Xem như một nha đầu thông minh".
Lan thị nói một ít sở thích của nhi tử nhà mình, thấy tiểu nha hoàn này vểnh tai nghe thực nghiêm túc, cuối cùng mới nói:
"Hôm nay một mình tìm ngươi tới, trừ bỏ chuyện này, còn có một chuyện quan trọng nhất."
A Hạo nghi hoặc, giương mắt nhìn Lan thị.
Lan thị đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay, hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó liếc mắt nhìn Phương Châu bên cạnh người một cái. Phương Châu hiểu ý, lập tức đem quyển sách nhỏ đặt trên bàn đưa cho A Hạo. A Hạo vươn đôi tay tiếp nhận quyển sách nhỏ, cúi đầu nhìn mấy chữ trên bìa mặt ố vàng của quyển sách nhỏ, nhất thời sắc mặt hơi biến, lỗ tai trắng nõn đỏ lên, càng miễn bàn tới mở ra nhìn.
A Hạo nắm quyển sách trong tay thật chặt, không dám nói lời nào.
Lan thị liếc mắt nhìn A Hạo một cái, nghĩ phản ứng vừa rồi của nàng, làm như tùy ý hỏi:
"Ngươi biết chữ?"
A Hạo gật đầu:
"Phụ thân nô tỳ là tú tài, cho nên khi còn nhỏ có đọc qua một ít sách."
Lan thị thầm nghĩ, bất quá chỉ là một tú tài nghèo kiết hủ lậu thôi, bằng không cũng sẽ không đem nữ nhi bán vào phủ làm nha hoàn. Muốn đưa đến trong phòng nhi tử làm nha hoàn, nàng tự nhiên đã sớm tra qua chi tiết. Nha hoàn này dung mạo xuất chúng, nhưng ở trong phủ vẫn luôn một mực quy củ, hơn nữa là người bên cạnh lão thái thái, tất nhiên là không ai dám động. Nhà như thế...... Cũng coi như là thanh bạch. Lan thị lại dặn dò mộtphen, sau đó phất phất tay cho A Hạo lui ra.
A Hạo ra khỏi Thanh Lan Cư.
Nàng cầm trong ngực quyển sách nhỏ, giống như khoai lang nóng bỏng
tay. Nhưng chuyện tới bây giờ, nàng hiểu được chỉ có thể theo ý tứ của Quốc công phu nhân mà làm. Lại nói...... Thế tử là người thanh quý ngay thẳng, nhiều năm như vậy bên người đều không có thông phòng, không lẽ sẽ đối nàng ngoại lệ ư?