Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 173: chương 170

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau ngày tân hôn Triệu Tộ mang tiểu Ngô thị tiến cung tạ ơn.

Ấn theo lệ cũ, Triệu Tộ tới Càn Thanh Cung, tiểu Ngô thị là tới Khôn Ninh cung.

Tại Càn Thanh Cung, Hoằng Cảnh Đế mới vừa hạ triều triều phục còn chưa đổi ra.

"Ngươi thành thân, trẫm cũng cuối cùng yên tâm ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

" Để hoàng tổ phụ lo lắng, là tôn nhi có tội lớn."

Hoằng Cảnh Đế vỗ bả vai hắn: "Không thể nói thế, trẫm vốn muốn tuyển cho ngươi người tốt , ai nghĩ mẫu phi ngươi lại sinh bệnh nặng, như thế cũng tốt, coi như ngươi hiếu tâm, nhưng vẫn là ủy khuất ngươi ."

Ủy khuất gì tổ tôn hai người đều hiểu rõ.

"Tổ phụ tán dương, tôn nhi thẹn, tôn nhi cũng không ủy khuất gì."

"Nhanh tới chỗ hoàng hậu đi, trẫm không giữ ngươi nữa ."

Triệu Tộ gật đầu, liền khom người cáo lui, nhìn ra được tâm tình ông không sai.

Hoằng Cảnh Đế nhìn bóng lưng hắn trong mắt mơ hồ có thất vọng.

Đột nhiên ông đứng lên, qua lại một vòng, đôi mắt nhìn qua ngoài cửa điện, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

"Bên Thượng thư phòng hoàn hảo không?"

"Đều tốt ạ, mấy tiểu hoàng tôn đều rất chăm chỉ chịu khó.

Nhất là Tiểu Bảo công tử, Tông đại nhân nói có thể chuyển đến bên cạnh, nhưng..." Lý Đức Toàn dừng một chút, lại nói: "Nhưng Tiểu Bảo công tử không muốn, nói muốn ở chỗ này."

Bên cạnh bất quá là một chỗ phân chia ra, bên trong đều nhóm phù hợp tuổi, các hoàng tôn này là lúc trước Hoằng Cảnh Đế bởi vì Lỗ vương đề nghị các hài tử nhỏ cũng tới nên mới để một chỗ khác.

Hai điểm khác nhau chính là một bên có đại nho, học thức uyên bác, lại có nội dung dạy thập phần rộng rãi, cũng nghiêm cẩn.

Nhóm kia hơi nhốn nháo, sư phụ mặc dù từ Hàn Lâm Viện ra , đến cùng cũng kém một tầng.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Tông Mục nói có thể đem Tiểu Bảo chuyển qua, cũng vì cho rằng nó thông tuệ vượt qua tuổi tác, tiếp tục ở chỗ này chỉ tốn thời gian, có chút lãng phí.

Đáng tiếc Tiểu Bảo không muốn.

Hoằng Cảnh Đế nghe xong bật cười: "Tiểu Bảo cùng hài tử những nhà khác tình cảm không sai chứ?"

Lý Đức Toàn gật đầu, trên mặt không khỏi cười: "Tiểu Bảo công tử là người nhân nghĩa , tuổi mặc dù bé, nhưng nhìn ra được có tình có nghĩa, tiền đồ không có ranh giới." Trong thượng thư phòng mỗi ngày xảy ra chuyện gì, cũng sẽ trình diện ngay tai Lý Đức Toàn, hắn tất nhiên biết rõ hết thảy.

Nghiêm túc mà nói, Tiểu Bảo hiện thời ở thượng thư phòng, đã là đầu lĩnh.

Rõ ràng có mấy hoàng tôn lớn tuổi hơn nó không ít , nhưng nó có thể được tin tưởng và nghe theo.

Mà hết thảy Hoằng Cảnh Đế cũng biết.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

" Thôi nó thích ở đó thì cứ tiếp tục ở, bảo Tông Mục sai người bên cạnh chỉ điểm một chút." Lý Đức Toàn gật đầu đáp ứng.

Hoằng Cảnh Đế chắp tay sau lưng, qua lại vài bước: "Còn Tộ nhi..." lời còn dư lại ông cũng không nói, mà trầm trầm thở dài.

Bất quá Lý Đức Toàn biết bệ hạ đối với Huệ vương thế tử có thất vọng.

Loại thất vọng này từ lúc nào bắt đầu cũng nói không rõ.

Khả năng là từ lúc cả nhà Huệ vương chuyển ra hoàng cung, thế tử mãi chạy vào cung, cũng có khả năng là vì người trên triều đình đối thế tử tán dương càng ngày càng nhiều.

Mà này tán dương hiếu thuận, hiếu thuận trưởng bối thì không sai, nhưng hắn hiếu thuận quá mức, lại có cảm giác lạ.

Mọi người đều biết thế tử bởi vì thái tử điện hạ, nhận không ít ủy khuất, nhưng tâm tình này theo thời gian phai nhạt dần, thế tử lại ngoảnh mặt làm ngơ, thỉnh thoảng làm bộ ẩn nhẫn ủy khuất rồi thôi.

Lần một lần hai còn tốt, càng nhiều càng phản cảm.

Một người tương lai sẽ quân lâm thiên hạ, nam nhân như thế nào lại làm như phụ nhân, cho dù là hiếu thuận trưởng bối, cũng không nên mỗi ngày dồn tâm tư thể hiện hiếu thuận.

Đặc biệt là chuyện Huệ vương phi mặc dù khi đó ở đây cũng không có nhiều người biết, nhưng cũng không phải là không ai biết, hắn lại muốn khua chiêng gõ trống xung hỉ , nói trắng ra là cố ý diễn cho người ta xem hắn hiếu đạo, thuận tiện lại nhắc nhở Hoằng Cảnh Đế, Ngụy hoàng hậu hắn đang ủy khuất.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Đi đường sai cuối cùng là càng lệch.

Lý Đức Toàn còn nhớ trước kia hoàng thái tôn không phải là người như thế , đến cùng là địa vị chênh lệch đã khiến tâm tính thay đổi? Hay vì những nguyên nhân khác? Mặc kệ là vì cái gì, trong mắt bệ hạ đều thành tỳ vết.

Lòng người mỗi ngày đều thay đổi, Lý Đức Toàn tự coi mình sống lâu, chứng kiến không ít tình cảnh, hiện thời cũng không hiểu.

Đừng nói bệ hạ thở dài, ngẫu nhiên hắn cũng khó tránh cảm tháng.

Triệu Tộ cùng tiểu Ngô thị còn phải về Huệ vương phủ kính trà, cho nên Ngụy hoàng hậu cũng không lưu bọn họ lại.

Hai người chân trước đi, chân sau Đại Vương liền đến.

Hai đứa con trai thì Huệ vương được Ngụy hoàng hậu yêu thích hơn, bởi vì Huệ vương từ nhỏ lớn lên đều tuấn tú, lại là trưởng tử.

Ngược lại thứ tử không quá được hoàng hậu yêu thích, bởi vì Đại Vương từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, miệng lưỡi chậm chạp.

Chỉ tiếc là Huệ vương sau khi lớn lên, càng ngày càng béo, cũng càng ngày càng hoang đường.

Ngụy hoàng hậu vì hắn cả đời lao tâm, cuối cùng vẫn đem vị trí thái tử lạc mất.

Ngược lại cái đứa từ nhỏ không được chú ý, từ lúc hồi kinh , cách hai ngày sẽ tiến cung tới thăm bà.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Đại Vương đi vào, thấy Ngụy hoàng hậu không biết rõ đang suy nghĩ gì.

Cho đến khi Đại Vương thỉnh an mới phục hồi tinh thần lại.

"Đều không cần nhớ mẫu hậu, mẫu hậu trong cung mọi việc đều ổn."

Đại Vương cũng không nói gì, gật gật đầu.Trên thực tế loại lời Ngụy hoàng hậu không ít lần nói nhưng Đại Vương cứ nên làm thế nào thì làm như thế đó.

Không thể không nói Ngụy hoàng hậu vẫn cao hứng , thái tử cũng không chủ động thăm bà, Ngụy hoàng hậu phái người đi tam thôi tứ thỉnh, mới đến một chuyến.

"Tộ nhi vừa đi?" Đại Vương hỏi.

Ngụy hoàng hậu gật đầu, bảo Đại Vương ngồi xuống, "Đại ca ngươi thật sự là tạo nghiệp chướng, miễn cưỡng hài tử, làm nó trễ nãi ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Ngụy hoàng hậu đang tiếc gì, Đại Vương cũng hiểu.

Ngụy hoàng hậu vốn thích nhất là Triệu Tộ, nếu không phải thái tử không hiểu chuyện, hiện thời bà không thế này.

Trong triều chuyện Hoằng Cảnh Đế lập thái tử cũng không yên tĩnh, Ngụy quốc Công sốt ruột, thúc giục hoàng hậu.

Nhưng hoàng hậu sao có thể thay Hoằng Cảnh Đế làm chủ, Hoằng Cảnh Đế lớn nhất, nói đến thân phận cũng nhạy cảm, loại sự tình này sao có thể nhiều lời.

Ngụy quốc Công muốn lập Đại Vương làm thái tử, vừa thuận lý thành chương lại danh chính ngôn thuận, nhưng Ngụy hoàng hậu vẫn coi trọng Triệu Tộ.

Dù sao tôn nhi cũng hiếu thuận.

Nghĩ tới đây, Ngụy hoàng hậu không khỏi nhìn Đại Vương.

Đại Vương tuy cúi mí mắt, giả bộ nghiêm túc nghe Ngụy hoàng hậu nói, kì thực cũng cảm giác được ánh mắt kia.

Mẫu hậu tâm tư không đủ sâu, đầu óc như tượng gỗ, trước đến giờ phụ hoàng nói cái gì thì chính là cái đó.

Tuy là làm hoàng hậu, uy nghiêm có lại là cái thùng rỗng, ánh mắt đó có ý tứ gì hắn biết.

Đại Vương đang cười lạnh trên mặt lại là vẻ bình tĩnh.

Nghe Ngụy hoàng hậu nói dong dài, liền mở miệng cáo từ .

Đi ra cửa Khôn Ninh , hắn nghiêng đầu nhìn sau lưng một cái, xem ra ngoại tổ phụ nên thêm chút sức , rõ ràng phụ hoàng đã lướt qua các nhi tử, nếu không cũng không phế thái tử, nhiều huynh đệ thèm thuồng nhìn chăm chú, chậm trễ nữa là người ngu.

Ngọc Nương nghe đầy tớ truyền lời nói cha mẹ nàng đến , còn không dám tin.

Khi nàng nhận được thư tỷ tỷ, trong thư cũng không nói đến việc này, nàng bảo Lục Hy đi xem một chút.

Không lâu sau, Lục Hy trở về báo quả nhiên hai nhà Diêu Tô đến.

Lục Hy mặc dù không biết nhà Tô tú tài, nhưng mà có gặp Tuệ nương cùng Diêu Thành.

Lại nghe Ngọc Thiền tả ngoại hình những người khác đó, thật đúng là cha mẹ nàng đến.

Ngọc Nương mừng rỡ vạn phần, đang muốn ra cửa, lại ngừng bước chân.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

" Trắc phi sao thế ạ ?" Lục Hy hỏi.

Hồng Phỉ ai cũng ngó xem nàng.

Ngọc Nương quay xong mấy vòng, mới đến trên giường ngồi xuống, trong lòng có chút lo âu, ngón tay học theo Tấn Vương không ngừng gõ trên bàn.

Cha mẹ đến , Chu thị cùng đại ca tất nhiên cũng tới , thực tế Ngọc Nương đoán cha mẹ đến, khẳng định là do Chu thị cùng đại ca xúi giục.

Tỷ tỷ cùng tỷ phu không thể nói chuyện của nàng cho nhà mẹ đẻ, như vậy không cần phải nói người hóng hớt tất nhiên là Lý Thị.

Kẻ đến không thiện! Ngọc Nương kết luận.

Nếu đã không thiện, nàng không thể khoanh tay chịu trói.

Nàng nên làm gì bây giờ? Tấn Vương không có trong phủ, nàng cũng giống như rồng mất đầu.

Chu thị nàng khá rõ ràng đó chính là một con đỉa hút máu, nếu biết nàng là trắc phi , còn sinh hai đứa con trai, tất nhiên sẽ bắt nàng thỉnh cầu Tấn Vương cho bạc đòi chức quan.

Nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, bọn họ sẽ nói huyên thuyên với cha mẹ, cha nàng ở cuộc đời này nguyện vọng lớn nhất chính là trúng cử làm quan lão gia.

Trước kia Ngọc Nương còn cảm thấy Tô cha có chí hướng cao xa, sau khi ở cùng Tấn Vương mới phát hiện quả thực là ếch ngồi đáy giếng.

Cho dù trúng cử, cũng không phải tùy tiện có thể làm quan , muốn làm quan ít nhất phải là tiến sĩ, trong kinh thành hàng năm có bao nhiêu quan dự khuyết, không có ô dù, không có tiền chuẩn bị, chỉ có thể bị ném tới thâm sơn cùng cốc chịu khổ.

Hiện thời Tô cha biết có đường tắt, tất nhiên sẽ không buông tha.

Cha từ trước đến nay không nói nhẹ nhàng, khá thô lỗ mà nương là người mít ướt, nói chung khó đối phó.

Nàng có thể nhẫn tâm đưa bọn họ đi, nhưng việc này nếu bị người khác biết, nàng cùng Tiểu Bảo, Nhị bảo đều bị hủy vì bất hiếu.

Ngọc Nương đem mấu chốt đặt ở trong đầu, mới phân phó Lục Hy đi tìm trang phục cho nàng loại càng cũ càng tốt.

Hồng Phỉ có chút không hiểu chuyện gì, trong mắt Lục Hy chợt lóe hiểu ý Ngọc Nương.

Nàng ta đi vào tìm một vòng, không tìm được loại đồ cũ như Ngọc Nương muốn, bất đắc dĩ liền tới phòng nha hoàn tìm, cuối cùng Hồng Nhạn lật rương mới tìm ra một bộ phù hợp với Ngọc Nương.

Ngọc Nương vội vã mặc vào, lấy đồ trang sức trên đầu xuống hết , chỉ lưu lại một cây trâm một chiếc vòng tay, mới tới phòng khách.

Trong sảnh cửa hông Tấn Vương phủ hai nhà Tô Diêu đang ngồi.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Địa phương này là chỗ vương phủ ngày thường dùng để tiếp đãi khách bình thường, ở Tấn Vương phủ có nhiều nơi như thế, đúng lúc phù hợp với thân phận thiếp thất không được sủng ái của Ngọc Nương đang giả trang.

Bất quá người Tô gia không nhìn ra, để cho bọn họ tới đây bọn họ đã thấy họ khí phái xa hoa, với họ dạng phòng phải là chỗ của quan lão gia mới đúng.

Chu thị kiến thức hạn hẹp thấy trong nội đường đặt ghế bàn trà là gỗ tốt, thậm chí bình hoa trang trí cũng làm cho nàng ta liên tục chậc lưỡi cảm thán, hận không thể cầm về nhà giấu.

Chỉ có Diêu Thành cùng Tuệ nương liếc nhau cảm thấy có chút dị thường.

Lúc trước Tấn châu Tấn Vương phủ chỗ đó bài trí so sánh là hơn chỗ này rồi, chẳng lẽ Tấn Vương phủ xảy ra việc gì, hay Ngọc Nương đã xảy ra chuyện gì?

Tuệ nương khá lo lắng, hận không thể hỏi rõ muội muội, trong nội tâm lại tràn trề phẫn nộ với Tấn Vương.

Muội muội vì hắn gặp bao cực khổ, nếu hắn không thật lòng đối với muội muội nàng phải cùng hắn liều mạng ! Mà tô tú tài là người chú trọng thể diện, không thể nhìn con dâu như thế, ho nhẹ một tiếng lại một tiếng, Chu thị vẫn không có ánh mắt.

Tô Ngọc Thành hiểu Tô cha, gấp rút nắm lấy tay Chu thị ngồi xuống.

"Ngươi làm gì!" (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Ta xem một chút thì thế nào ? Tiểu cô phú quý hơn người.

Đợi lát nữa Ngọc Nương đến , ta liền bảo nàng đem những vật cho ta, ta mang về nhà."

Tô Ngọc Thành cũng bị kiến thức hạn hẹp của vợ làm tức giận đến không nhẹ, thấp giọng mắng: "Cho ngươi, ngươi có thể mang về?"

"Cũng đúng, vậy ta bảo tiểu cô cho ta bạc..."

Lời còn dư lại Tô Ngọc Thành che không cho nói, hắn xem nha hoàn đứng đó, lại xem mặt Tô tú tài đen thui, Chu thị lúc này mới ỉu xìu đóng miệng.

Đúng lúc này, Ngọc Nương đến.

Nàng mặc một thân áo màu hồng cánh sen, bởi vì có chút cũ, màu sắc cũng ảm đạm.

Chải tóc mây xuống, trên đầu cài cây trâm không quá sáng, cổ tay thì đeo một cái vòng ngọc bình thường.

Bên cạnh còn có một tiểu nha đầu, nha đầu đó vừa gầy vừa nhỏ, lại còn sợ hãi rụt rè.

Cảnh tượng thế này, thì cái gì mà được là trắc phi, rõ ràng chính là thua cả tiểu thiếp Hà lão gia gia.

Chu thị cảm giác không được tốt, quả nhiên Ngọc Nương còn chưa tới đã cầm khăn che mặt khóc lên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio