THANH XUÂN - GỬI THỜI NIÊN THIẾU
Chợt nhờ ánh nắng ấm áp khi đường thưa,
Chờ ai ly kem tan nhanh đêm mùa mưa,
Ngày nào yêu đương nồng say,
Ngày nào đau thương ngủ say,
Ngày còn tin rằng tim mình biết đúng hay sai,
Chợp mắt thấy tôi ngày ấy khôn lớn rồi,
Chợp mắt giấc mơ ngày ấy vỡ làm đôi,
Nhiều lúc suy nghĩ lâu nay mình mong chờ gì,
Mình tìm kiếm bấy lâu nay mình được chi,
Thời gian trôi cứ trôi càng xa mãi, sao cứ trôi chờ tôi với ,
Thấy những thứ quý giá trôi qua tay,
Ngày tháng đắm đuối như đoạn phim thật ngắn,
Giờ ngồi đây bơ vơ mới thấy lòng trống vắng,
Thời gian sao cứ trôi chờ tôi với,
Tôi có bao điều muốn nói..
nói rất tiếc rất nhớ dấu yêu ơi,
Giờ nếu ...!nếu có thể quay lại ngay từ đầu,
Thì mình nhớ nắm tay nhau lâu thật lâu
Ngọc Nương vừa nhìn thấy Tấn Vương cười lạnh, liền biết mọi chuyện hỏng bét.
Quả nhiên!( Soái – Đào Quân Trang ..),
Nàng có chút quẫn bách cũng do mình đuối lý, Tấn Vương đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng còn vu oan hắn.
Đợi chút, vu oan? Vấn đề là nàng căn bản không có vu oan, nàng bất quá là khóc đến kích động, sau đó cha mẹ trên đường biết Uyển nhi thiếp ông chủ tiệm tạp hóa, hai vợ chồng là người hà khắc, trên con đường đó hộ gia đình nào nhắc tới chỉ biết lắc đầu, nên cha mẹ nghĩ linh tinh.
Nhớ trước kia mỗi lần chủ động nịnh nọt hắn, hắn sẽ biến thành địa chủ cắt đất đền tiền, không đè nàng đến cực hạn không dừng tay, Ngọc Nương cảm giác mình không thể quen tật xấu này của hắn mà.
Nếu hắn không đồng ý, Phúc Thành cũng không ra mặt giảng hòa, rõ ràng là chịu rồi , lại còn lừa nàng!
Ngọc Nương liền lảng qua chuyện khác, "Ai nói ngược đãi không cho cơm ăn ? Ai nói ? Liễu nhi, ta có nói qua lời này sao?"
Liễu nhi nhìn lén Tấn Vương thử rồi mới dám trả lời Ngọc Nương, dùng sức lay cổ: "Nô tỳ không có nghe thấy."( Soái – Đào Quân Trang ..),
" Thấy chưa!" Ngọc Nương vỗ tay một cái, tươi cười rạng rỡ: "Điện hạ nghe lầm rồi , thiếp thân đâu có nói vậy, thiếp thân sao có thể là bạch nhãn lang chứ."
Tấn Vương dùng khóe mắt liếc nàng, mơ hồ thấy sau lưng nàng như có cái đuôi mèo, giống Hoa Hoa trộm ăn vụng không lau miệng ngây thơ vô số tội.
Ngốc kinh khủng ! Tấn Vương cười lạnh hơn, hừ hừ hai cái, đứng lên.
Làm Ngọc Nương không biết làm sao, muốn đuổi theo, nhưng có nhiều đầy tớ ở đây nàng nhận thua không được, hắn ngày ngày động một chút là giả bộ giận lừa nàng phải dỗ hắn.
Trong lòng cũng có chút phiền muộn, trên mặt làm bộ không thèm để ý, trong lòng lại nghĩ nếu hắn thật sự giận thì buổi tối nàng dỗ hắn cũng không muộn.
Giờ Ngọc Nương có chuyện muốn làm hiện thời cũng không có công phu dỗ hắn.
Lục Hy thấy hai nhà Diêu Tô đi rồi, cũng quay trở lại.
Ngọc Nương vẫy tay bảo nàng kê lỗ tai lại đây, đem chuyện cần làm phân phó xong, ban đầu vốn định không giữ nhà mẹ đẻ lại, nếu hiện thời Tấn Vương đã lên tiếng , thì phải an bài một hai.
Lục Hy gật đầu, đi xuống xử lý.
Hiện thời Ngọc Nương nắm trong việc bếp núc vương phủ, tiền viện cũng thông suốt, chuyện này cũng không khó xử lý.( Soái – Đào Quân Trang ..),
Người hai nhà Diêu Tô được nha đầu dẫn đường đến khách viện.
Khách viện là nơi khách nhân bình thường tất nhiên cùng khách quý không thể so sánh, tuy nhiên với hai nhà Diêu Tô cũng đã là địa phương tốt.
Không giống với trước giờ có Tấn Vương cùng Phúc Thành uy hiếp, nên hai nhà đặc biệt trầm mặc, câu nệ.
Đại khái cũng biết vương phủ không giống địa phương khác, không thể cho bọn họ tuỳ tiện.
Trước khi đến đã suy nghĩ hết thảy, hiện thời bị thực tế phá hủy, cũng có cảm giác mệt mỏi cùng uể oải.
Người vui vẻ nhất chính là Lý Thị .
Tô Ngọc Nương phát đạt, bà ta cũng không có vinh quang, Tô Ngọc Nương xúi quẩy bà mới thống khoái.
Cũng vì thế Lý Thị chả nói một câu.
Quy củ vương phủ tất nhiên là nhiều , một đường được nha đầu dẫn đường nếu tùy ý nhìn loạn sẽ có người chỉ điểm.
Đến nơi có vài nha đầu, bà tử tiến lên đón chào.
Không nịnh nọt tươi cười, chỉ là ngay ngắn chỉnh tề làm tròn bổn phận, đem họ tới từng phòng, liền có người an bài tiệc.
Bàn tiệc này đối với nhà Diêu Tô tự nhiên là quá đỉnh , nhưng ăn một bữa cơm đều có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ai cũng cảm thấy co quắp.
Vội vã ăn được một bữa, từng người về phòng nghỉ ngơi, hạ nhân cũng lui ra hết.
Hai nhà mới vụng trộm từ phòng mình chui vào phòng Tô tú tài cùng Ngô thị , vương phủ quy củ thật lớn, bọn nha đầu không biết cười." Chu thị chậc lưỡi nói.
Lý Thị ở bên cạnh khinh bỉ tươi cười: " Nha đầu ở đây không phải là không biết cười, là phân lượng của người họ tiếp xúc mà thôi.
Lúc trước chúng ta tới Tấn Châu Tấn Vương phủ, nha đầu, bà tử mỗi người cười đến cái mặt như hoa nở.
Hiện thời Tô Ngọc Nương thất sủng , tất nhiên mấy nha đầu đó cũng nhìn chúng ta không vừa mắt."( Soái – Đào Quân Trang ..),
Lời này như kiếm đâm vào tâm làm tất cả mọi người đều trầm mặc.
Chu thị xem cha mẹ chồng, lại xem chồng không nhịn được nói: "Cô em chồng thật thất sủng ? Vậy chúng ta đến cũng như không ?"
Nhắc tới việc này lòng mọi người đều có chút bực bội.
Vạn dặm xa xôi đến đây, trên đường đi mất mấy tháng, tuy nói cũng có xe thuyền chiếu cố, nhưng lặn lội đường xa nếu nói không phiền là giả , mọi người kiên trì tới đây cũng vì bọn họ có hi vọng.
Cái này rất giống cảnh trước mũi con bò buộc củ khoai, liên tục không ăn được cũng liền mà thôi, thật vất vả ăn được vào miệng, lại phát hiện nó căn bản không phải củ khoai, mà là dùng khúc gỗ khoai làm ra , trong lòng thất vọng bao nhiêu cũng miễn bàn .
"Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi là người câm!" Tô Ngọc Thành mắng.
Chu thị sắp cùng chồng ầm ĩ, lại nghĩ đến đây là vương phủ, nân im luôn.
" Cái gì mà đến cũng như không ? Nếu không phải ngươi xui khiến Ngọc Thành, cả nhà chúng ta cần gì chuyển nhà chạy tới đây.
Làm hại cha nghỉ làm, giờ trở về người ta nhất định là không nhận lại , chỉ có thể ráng tìm việc mà có thể tìm hay không vẫn không biết..."
Ngô thị mặt mày ủ rũ , rút hết cảm xúc, hết thảy đều kết thúc, đối mặt là hiện thực tàn khốc.
Tô gia có Tô tú tài có thể kiếm tiền , mấu chốt Tô tú tài tính tình cổ hủ, không nói lời êm tai, không biết giao tiếp.
Mỗi khi tới tư thục, tất nhiên bị người gạt bỏ, mà tính tình ông cũng lớn cứ mặc kệ miệng đời.
Một năm có mười hai tháng ông ấy có thể làm mười tháng đã khó.
Mà chỗ này ông làm đã nhiều năm , cũng may tư thục nhỏ tổng cộng chỉ có hai tiên sinh.
Một người là học trò cũng coi Tô tú tài như trưởng bối tự nhiên chung đụng sự hòa thuận.
Nhưng tiền lương quá thấp, mỗi tháng cộng lại bất quá có hai lượng bạc.
Đáng tiếc đợt này đi tận mấy tháng, trong tư thục không thể đợi nên chỉ ông có thể từ chức.
"Ta đường đường là tú tài, sao phải sợ không tìm được việc..."
Mỗi lần nhắc tới việc này lòng Tô tú tài đặc biệt đầy căm phẫn, bất quá bây giờ đã không có người nguyện ý nghe ông nói.
Chu thị vốn muốn cãi bà bà một hai , nhưng thấy có liên lụy đến cha chồng cũng không dám tùy ý mở miệng.( Soái – Đào Quân Trang ..),
Tô Ngọc Thành không kiên nhẫn: "Hiện tại nói chuyện này làm chi, trở về rồi hãy nói, đây là kinh thành, tổng quản đã nói kinh thành phồn thịnh, có thể đi dạo.
Tức là nói chúng ta có thể ở lại mấy ngày, sau khi trở về nói sau."
Lý Thị ở một bên chế giễu, khóe môi nhếch lên cười như không cười, bộ dáng kia khiến nhiều người chán ghét.
Diêu Thành sợ nương gây chuyện, đẩy nhẹ Lý Thị nói: "Nương theo tới làm cái gì, không có việc gì thì trở về phòng đi."
"Trở về làm chi, không phải là đang thương lượng sao? Không phải là ta nói chứ người làm thiếp cuối cùng cũng ở tầng dưới, vợ cả để cho ngươi đứng thì đứng, để cho ngươi quỳ thì phải quỳ , còn thật coi là thông gia đứng đắn à..."
Nghe nói như thế, Ngô thị lại khóc lên, người Tô gia trợn mắt nhìn Lý Thị.
Kể cả Tuệ nương.
Diêu Thành đè thấp giọng : "Nương trở về phòng đi, có thể không gây sự hay không?!" Hắn nói xong liền đem Lý Thị kéo ra ngoài.
" Miệng ngươi một câu tiếng người cũng không nói được? Nếu không phải ngươi xúi dại, sao ta lại ..." Chu thị nhổ một ngụm, mắng.
Tô tú tài mặt đen lại, "Ngọc Thành, ngươi quản vợ ngươi đi!"
Tô Ngọc Thành lập tức nói: "Ngươi nói bà thông gia làm chi!"
" Bà ta bôi xấu chúng ta, còn không cho chúng ta nói nàng!" Chu thị trợn trắng mắt.
"Ngươi không ngẫm lại sao ngươi đến được đây!" Tô tú tài quát lên.
Đương nhiên là Diêu Thành đưa tới , một chuyến này nhờ có Diêu Thành, nếu không Tô gia toàn không biết điều chỉ sợ đi đến sang năm cũng tới không được, có khi chết ở nửa đường.( Soái – Đào Quân Trang ..),
Không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, Lý Thị không quan trọng, đắc tội con rể Tuệ nương đứng ở một bên sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Dính líu tới thân thích sự tình luôn phức tạp, sau lưng nói hai câu cũng không ai nghe , nào có chuyện người còn chưa đi xa đã mắng chửi .
Lý Thị nghe động tĩnh bên trong, đang tính cùng Chu thị ầm ĩ, lại bị Diêu Thành kéo ra xa.
Lý Thị xua tay nhi tử phủi phủi tà áo: "Nhìn một chút mà xem ngươi tốt với nhà vợ, con ta chuyện đứng đắn không làm, khắp quan hệ cửa sau, việc nặng dơ bẩn, bạc cũng tốn kém , còn để thân nương bị người ta mắng."
Diêu Thành tràn đầy bất đắc dĩ: "Nương nói ít đi một câu được không..."
Trong cửa, Chu thị còn muốn mở miệng, Tô tú tài nhặt chén trà đập tới: "Biến, đều cút ra ngoài hết cho ta! Ngươi biến, ngươi cũng cút!"
Tô Ngọc Thành cùng Chu thị chạy trối chết.
Lòng Tuệ nương tràn đầy mệt mỏi, từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy muội muội đứng ở không xa ra hiệu nàng nhìn bốn phía, gấp rút đi qua.
Ngọc Nương dẫn nàng tiến vào một gian phòng, mới vừa đóng cửa lại, Tuệ nương liền nói: " Nha đầu muội hù chết tỷ tỷ ."
Ngọc Nương lại làm nũng, lại nịnh nọt nói ra suy nghĩ của nàng, lại nói về tình hình Tấn Vương phủ ở kinh thành , cũng không nói sâu nhiều, chỉ chuyện một tài chủ có vài đứa con trai tranh gia sản làm ví dụ.
Tuệ nương mặc dù không hiểu hết nhưng cũng biết tình thế nghiêm trọng.
Trong nhà cũng đỡ nhưng có Chu thị cùng đại ca, còn có Lý Thị, không có chuyện còn tìm ra chuyện, nếu có chuyện càng không cần phải nói.
" Muội làm như vậy là đúng , qua hai ngày tỷ bảo cả nhà về, không thể để cho bọn họ ở chỗ này thêm phiền toái cho muội."
"Tỷ hiểu là tốt rồi.
Điện hạ vốn muốn đón cả nhà tỷ đến kinh thành ở một thời gian ngắn, chỉ là muội cảm thấy không phải là lúc nên từ chối.
Thật vất vả mới đến một chuyến, tỷ ở lại mấy ngày lại đi.
Về phần mọi người chú ý một chút liền thôi, kẻo lại làm gì không phải."
Tỷ muội hai người nói chuyện một lúc, Ngọc Nương thấy Tuệ nương đi xe mệt nhọc, liền không nhiều chuyện, chỉ hẹn ngày mai lại tán gẫu, liền cùng Tuệ nương ra ngoài.
Ngọc Nương vào cửa Vinh Hi viện, đã thấy Hồng Phỉ nháy mắt.
Đi vào phòng quả nhiên Tấn Vương ở trên giường.
Đang ngồi xem sách, trên bàn con đặt giấy và bút mực, thỉnh thoảng đề bút viết gì đó, tâm tình rất không thoải mái.( Soái – Đào Quân Trang ..),
Nếu trước kia Tấn Vương dù không thích nói chuyện, cũng liếc nhìn nàng một cái.
Hôm nay ánh mắt cũng không cho nàng.
Giận thật rồi , còn giận không nhẹ!
Ngọc Nương còn nhớ ý tưởng khi nãy, nhìn hắn một cái, nghiêng đầu đi ra ngoài.
Nàng tới đông sương chơi cùng nhị bảo, mãi cho đến khi Tiểu Bảo từ trong cung trở về, tắm rửa thay quần áo ăn điểm tâm, mẫu tử ba người mới quay lại chính phòng.
Tiểu Bảo nhìn ra được Tấn Vương không vui, Ngọc Nương làm bộ như không biết.
Dùng xong bữa tối, hai hài nhi tử chơi trong chốc lát, Ngọc Nương đưa Tiểu Bảo cùng nhị bảo về Đông Sương.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt không ở đây, hôm qua bé đi tới Khánh Vương phủ hai ngày sau mới có thể trở về.
Ngọc Nương ở đông sương rất lâu, cho đến khi Tiểu Bảo muốn ngủ , nàng mới ngượng ngùng về chính phòng.
Gian giữa đã không có ai , trong phòng ngủ đèn sáng.
Ngọc Nương đi vào màn đã bỏ xuống.
Nàng rón rén đi tắm sau đó tất cả mọi người ra ngoài, mới quay thân tới thư phòng lấy mấy thứ trở về.
Vén màn lên thấy Tấn Vương nhắm mắt nằm ở đó, nàng đến bên giường ngồi xuống, duỗi tay đẩy hắn.
Tấn Vương mở ra mắt nhìn nàng, nàng đỏ mặt, bởi vì mới vừa tắm, trên mặt còn mang hơi nước.
Hắn nhướn mày, nàng chuyển đồ trong tay cho hắn.
.