Tấn Vương cho hai nhà Diêu Tô ở đông thành, ở ngõ Hạ Đường.
Nơi này gần phật tự, lại tới chợ, cho nên cũng phồn thịnh.
Trong ngõ đều là nhà bình dân ở, tòa nhà chia làm hai tường kề bên tường, mỗi nhà có cái sân rộng rãi, nội thất đầy đủ, người đến là trực tiếp vào ở.
Mỗi nhà còn có nha đầu, coi như là an bài thỏa đáng.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Chu thị tiến tòa nhà, hai mắt tỏa sáng nhìn bốn phía.
Cả đời nàng ta có thời điểm nào ở qua tòa nhà thế này, tuy là so với trước đây ở Tô gia phòng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng Tô gia nghèo vậy phòng cũ không nói, trong nhà gia cụ đều là thiếu tay thiếu chân.
Phòng ở được thì chật chội nhỏ hẹp, nào có thoáng thế này.
Nhìn cửa sổ, cửa, rồi sân nhỏ, đó là gia đình có của mới có thể ở lại đây.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Đông ca nhi, Minh ca nhi, Nguyên ca nhi vào cửa, liền vui vẻ chạy loạn trong sân.
Tô tú tài, Ngô thị cũng không khỏi hớn hở, quả nhiên là đồ tốt người người đều thích.
Chu thị chỉ cần nghĩ tới sau này nàng ta có thể ở trong sân làm thái thái nãi nãi , liền không nhịn được hưng phấn trong lòng.
Nhưng khi nàng ta nhìn thấy nha đầu từ bên trong chạy đến, mặt nàng ta lập tức kéo xuống.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
"Ngươi sao lại ở chỗ này, ai cho ngươi ở nơi này ? !"
Nha đầu đó đúng là Phong Lan.
Thấy Chu thị hung dữ, Phong Lan bị dọa khẽ run rẩy, nàng cả gan nhỏ giọng nói: "Nô tỳ là nha đầu vương phủ phái tới làm việc." (Soái – Đào Quân Trang ..)
" Nhà ta không muốn ngươi, bảo vương phủ đổi lại người khác!"
Lời này vừa ra, đừng nói người Tô gia , tiểu quản sự bị Phúc Thành an bài đến dàn xếp cái ngoại viện này cảm thấy Chu thị là người không thể nói lý lẽ, quá buồn cười.
Quản sự kia nghe nói như thế sắc mặt không hiện điều gì.
Họ đứng ở chỗ này, đại biểu đây chính là uy nghiêm vương phủ , nàng ta là cái thá gì.
Tô Ngọc Thành trách mắng: " Ngươi không nói chuyện sẽ không ai nói ngươi câm, ngươi câm ngay."
"Ta nói sai chỗ nào, vương phủ an bài đầy tớ ta muốn đổi một người chẳng lẽ không được?" Thấy cha chồng trừng mắt nhìn, Chu thị đổi giọng: "Bằng không cùng Diêu gia đổi cũng được, không phải hai nhà đều có nha đầu sao?"
Quản sự cũng không để ý tới nàng ta, nói với Tô tú tài cùng Tô Ngọc Thành chắp tay: "Nếu không có việc gì, ta cáo từ ." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Tô Ngọc Thành luôn miệng nói phụ nhân không hiểu chuyện mong đừng chê cười, đem quản sự ra cửa, mới quay lại.
Còn việc Chu thị có ý kiến, cả Tô gia không quan tâm.
Chu thị tức giận không nhẹ, nhưng nghĩ lại chỉ cần nàng ta nhìn chòng chọc, cũng không tin tiểu yêu tinh đó có thể làm được gì.
Nói cho cùng nàng cũng không phải không có thủ đoạn đối phó tiểu yêu tinh kia, bảo đảm nàng ta kêu cha gọi mẹ cũng không được.
Dàn xếp an cư xong Tô tú tài, Tô Cha cùng Diêu Thành liền lập nghiệp.
Tô tú tài cùng Diêu Thành đều làm nghề cũ, lại có Tấn Vương lót đường, tất nhiên không bị người gạt bỏ, Đi hai ngày rất tốt còn kết giao bằng hữu.
Nhưng Tô Ngọc Thành thảm hơn, hắn là tân binh không qua huấn luyện, cũng không tập võ.
Vừa mới đến, liền bị kéo đi thao luyện, hắn như thế đừng nói bắt cướp , chỉ sợ là bắt người bình thường cũng không được.
Đều là dựa theo quy chế trong quân ngũ mà đào tạo, Tô Ngọc Thành trước kia căn bản không cực khổ, bị lăn qua lăn lại muốn kêu cha gọi mẹ, mỗi ngày trở về đều nát bét như một bãi thịt vụn.
Ngô thị đau lòng nhi tử, cũng không dám bảo hắn đừng đi.
Bởi vì Ngô thị biết những thứ này là hai ngoại tôn đổi lấy , nếu không quý trọng, uổng phí nữ nhi hy sinh.
Chỉ có thể ngày ngày nấu đồ ngon cho Tô Ngọc Thành bồi bổ thân thể, còn trấn an hắn cố gắng liền đi qua.
Mà Tô Ngọc Thành đại khái cũng không nghĩ đằng trước mới nói quyết tâm, đằng sau mất mặt trở về, cũng biết nỗ lực kiên cường.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Còn Chu thị thấy Tô Ngọc Thành ngày ngày mệt mỏi lường trước hắn cũng không có tinh lực thông đồng với tiểu yêu tinh.
Cộng thêm hiện thời trong nhà có nha đầu sai sử, ba đứa bé có Ngô thị trông chừng , ngày trôi qua rất thoải mái.
Ban ngày nàng ta đi nhiều chuyện làm quen không ít phụ nhân, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm bát quái.
Tô Ngọc Thành đi làm về, toàn thân rã rời, mệt bở hơi tai.
Chu thị không có ở nhà, mấy hài tử thì Ngô thị xem , Tô tú tài còn chưa về, Phong Lan đi nấu thùng nước nóng, đưa tới đông sương.
"Đại gia, mệt không, trước hãy tắm rửa đổi xiêm y.
Cơm tối lát nữa mới có thể ăn, nếu ngài đói , trong bếp còn dư bánh bao buổi sáng."
Tô Ngọc Thành mệt quá chừng, vẫn đứng lên đem thùng nước nhận lấy ( galang đó).
"Vất vả cho ngươi ." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Những ngày này hắn trở về, đều thấy Phong Lan bận bịu tứ phía, Chu thị có lúc có ở đây, có lúc biến đâu mất.
Chu thị cho dù ở trong nhà, cũng ở một bên xem , miệng cũng không muốn động, thỉnh thoảng còn cố ý tìm cớ.
Nghĩ đến việc Chu thị mắng Phong Lan bậy bạ xấu xa, Tô Ngọc Thành thêm bực bội trong lòng, muốn an ủi Phong Lan hai câu, lại không biết lời nói từ đâu.
"Nô tỳ không khổ cực, nô tỳ có bổn phận phải làm.
Đại gia, ngài tắm đi, nô tỳ đi ra ngoài trước ." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Tô Ngọc Thành gật đầu, ánh mắt phức tạp xem bóng lưng mảnh mai biến mất ở ngoài cửa.
Chu thị tiến vào cửa sân, đã nhìn thấy tiểu yêu tinh kia từ đông hiên đi ra , nàng ta nôn nóng vọt vào, Tô Ngọc Thành còn không kịp thu hồi ánh mắt, ngẫm lại tình hình, còn có gì không hiểu.
Nàng ta nhặt bình hoa đập tới, nếu ngày xưa Tô Ngọc Thành nhất định bị nện trúng.
Bất quá những ngày này khổ sở thao luyện, cũng không phải là luyện giả , nên tránh khỏi.
Nghiêng đầu xem bình hoa va vào từng vỡ li ti, nhìn lại Chu thị kia thô bỉ ngang ngược, Tô Ngọc Thành phát tác chán ghét cùng phẫn nộ trong lòng, quát: "Ngươi làm cái gì!"
"Ta làm cái gì? Ta muốn hỏi ngươi một chút ngươi đang làm cái gì, ai cho ngươi cùng tiểu tiện nhân kia đơn độc chung đụng , hai ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Ngọc Thành tràn đầy mệt mỏi, "Ta gì cũng không làm, bất quá là Phong Lan thấy ta từ bên ngoài trở về, lấy nước cho ta tắm.
Ngươi đừng cả ngày lẫn đêm tìm việc được không?"
"Ta tìm việc? Ta tìm gây sự ? giờ là ban ngày nếu không phải giữa ban ngày, có phải hai ngươi rửa tắm trong tấm chăn không ? Ta thấy nha đầu kia không an phận, suốt ngày cho nàng hầu hạ, nàng ta còn có công phu tới cạnh ngươi.
Đồ tiểu bỉ ổi, tiểu bỉ ổi xxxxx, tiểu yêu tinh , câu dẫn nam nhân thành thói..." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Chu thị vừa mắng, vừa chạy vội ra ngoài, xông vào phòng bếp kéo Phong Lan ra.
Mặt Phong Lan tràn đầy nước mắt, hiển nhiên là nghe thấy tiếng Chu thị.
Chu thị vừa đánh vừa mắng: "Ngươi còn có mặt mũi mà khóc, ngươi khóc cái gì? Hồ ly tinh thiếu nam nhân , ngươi thích bị nam nhân , hướng vào trong phòng chồng người ta chui.
Lão nương xé nát mặt ngươi..."
"Nô tỳ không có, nô tỳ chỉ giúp đại gia lấy nóng nước..." Phong lan vừa trốn, vừa khóc giải thích.
Ngô thị ở trong phòng, cũng kinh hồn đi ra, thấy như vậy quả thực kinh ngạc đến ngây người.
"Chu thị, ngươi muốn làm cái gì, vô duyên vô cớ đánh người làm chi...!Ngọc Thành..."
Tô Ngọc Thành từ trong phòng lao ra, đem Phong Lan từ tay Chu thị cứu ra, lại xô Chu thị trên mặt đất.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
"Ngươi nháo đủ chưa, nháo đủ chưa? !"
Chu thị bị xô ngã, đại khái bị Tô Ngọc Thành hù.
Nàng ta nhất mông ngồi dậy, vỗ bắp đùi khóc: "Ta nháo, ta nháo cái gì.
Ta sinh cho Tô gia ba tôn tử, hiện thời ngươi chê ta béo, chê ta già, chê ta xấu, nói trắng ra là ngươi vừa ý tiểu yêu tinh này ! Tô Ngọc Thành ngươi còn có lương tâm không, hay lương tâm đó bị chó ăn rồi, họ Tô các ngươi không có ai là người tốt! Ngươi lúc trước khi muốn kết hôn với ta ngươi không phải như vậy ..."
Lúc trước là mắt hắn bị mù, trong đám cô nương bà mối nói, Chu thị lớn lên hàng đầu, cho nên liền chọn trúng nàng ta, trong nhà còn ra nhiều hơn mấy lượng bạc sính lễ.
Đáng tiếc cưới về lại là người hết ăn lại nằm, lười biếng, hạnh kiểm xấu.
Tô Ngọc Thành không phải là không cùng Chu thị cãi vả, nhưng mỗi lần thế Chu thị đều càn quấy, ngang ngược thêm động một chút là về nhà mẹ đẻ.
Hắn tuy là người chơi bời lêu lổng, sợ chịu khổ, sợ chịu liên lụy, không phải hắn không hiểu cha mẹ thương tử tôn.
Cha mẹ vì hắn không dễ dàng gì mới cưới được vợ cho hắn, trong nhà còn có con gào khóc đòi ăn, cho nên hắn đều cúi đầu.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Một lần lui là nhiều lần lui, Chu thị ăn quen càng ngày càng kiêu ngạo ương ngạnh.
Tô Ngọc Thành nghĩ, cứ như vậy trải qua đi nhà ai mà không phải như vậy, chỉ có thể coi là hắn xúi quẩy.
Cũng không biết là đi khi đi làm về, nhìn thấy Phong Lan so với Chu thị tốt hơn , cảm nhận được ôn nhu cùng săn sóc của nữ nhân, hắn càng ngày càng không muốn nhịn nàng ta, càng ngày càng chán ghét nàng ta .( Soái : Lý do mà người ta hay ăn phở,...!mướn osin phải mướn người xấu, già, thuê thư ký làm việc cũng thế ...) (Soái – Đào Quân Trang ..)
"Ngươi đủ chưa! Một chiêu này ngươi dùng mãi có phiền hay không, lúc trước là Tiết gia quả phụ, chính là ngươi tạo tin đồn thất thiệt khiến người ta xa xứ, hiện thời ngươi lại càn quấy! Ta nói cho ngươi biết Chu thị, ta tuy là tật xấu nhiều, nhưng ta không làm việc vô liêm sỉ, nếu ta nhìn trúng nữ tử kia, ta sẽ cưới người ta, ta sẽ không để cho người ấy vô danh vô phận đi theo ta, lại càng không vụng trộm.
Nói cho cùng ta cũng biết ta là người như thế nào, ta không có bản lĩnh, cho nên ngươi cứ việc yên tâm..."
Ban đầu Tô Ngọc Thành khá phẫn nộ, cũng không biết là do mệt mỏi hay sao mà giờ lại tràn trề bất đắc dĩ.
Chu thị bắt lấy lời muốn nghe, lại chửi rủa: "Ngươi muốn cưới ai? Ngươi nhìn trúng tiểu yêu tinh đó thì cứ việc nói thẳng, ngươi cũng rõ ràng ngươi không có bản lĩnh a, ta còn tưởng ngươi không biết tự lượng sức mình chứ!" (Soái – Đào Quân Trang ..)
Trong sân Chu thị cứ trào phúng ba đứa bé bị dọa trốn hết ở trong phòng không dám ra, Ngô thị đứng ở cửa phòng, trong miệng khóc lóc kêu “oan nghiệt”.
Phong Lan đứng ở một bên xem nam tử mệt mỏi đó, không hiểu sao lại đau lòng.
Tô Ngọc Thành lớn lên không tuấn mỹ, nhiều lắm là chỉ có thể nói là nhã nhặn đoan chính, nhưng hắn cao gầy, gặp người thì tươi cười, cũng có thể thu hút rất nhiều cô nương, phụ nhân.
Chu thị cũng vì biết, mới sợ, càng sợ càng không lựa lời, nói những lời quá đả thương người , Phong Lan thấy trong mắt Tô Ngọc Thành cất giấu thống khổ.
Nàng ta cũng biết mình nên tránh hiềm nghi, vẫn nhịn không được thay Tô Ngọc Thành giải thích: "Phu nhân không cần nói đại gia như thế, đại gia là người tốt." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Chu thị vốn lửa đốt ngập đầu, vừa thấy đầu sỏ gây nên còn thay mặt nói chuyện , sao có thể buông tha.
Lúc này từ trên mặt đất nhất chạy qua, dắt tay Phong Lan tát hai bàn tay.
"Ngươi là cái thứ không biết xấu hổ, đồ tiểu tiện nhân, dám câu dẫn chồng lão nương, ta đánh chết ngươi..."
Chu thị thể trạng khổng lồ, Phong Lan lại nhỏ nhắn xinh xắn, sao có thể là đối thủ, bị đánh vài bàn tay, Chu thị sung sướng giơ tay lại muốn đánh, lại bị người từ phía sau bắt lấy cánh tay.
Tô Ngọc Thành hổn hển, kéo tay Phong Lan đến phía sau mình : "Ngươi có dừng lại hay không, ngươi nháo đủ chưa!" (Soái – Đào Quân Trang ..)
"Ngươi cùng tiểu tiện nhân này cẩu thả pha trộn, còn không cho ta nói.
Ta nói với ngươi, Tô Ngọc Thành ngươi không che chở được nàng ta cả đời , có bản lĩnh thì ngươi ngày ngày ở nhà canh đi!"
( Soái: Chính thất và tiểu tam, nếu là vợ không khéo léo chồng ngoại tình, vợ đẹp con xinh, chồng vẫn ngoại tình.
Soái thấy trong truyện này, tác giả để Chu thị sai ngay từ đầu, ai thường đọc truyện vợ cả ghen tuông ngang ngược lúc nào cũng đánh mất chồng trong tay người thứ trẻ trung, dịu dàng lúc đó bạn cũng sẽ ghét Phong Lan thôi, tùy cho bạn đang đứng ở con mắt nào để nhìn, Soái không giỏi việc quan sát đánh giá nên Soái sẽ không nói ai đúng ai sai.
Nhưng Soái thấy đàn ông dễ thở hơn nhiều,,, Nghĩ mà xem ngày xưa tuổi kết hôn, sinh ba đứa con lại mất dáng, có thời gian Chu thị lại lười không luyện tập, giọng nói sa sả, thô lỗ, còn nhiều chuyện khắp phố thì ngôn ngữ càng khó nghe, nàng ấy chưa bao giờ ngoảnh đầu xem lại....!Có ai trong thế giới vẹn toàn nhỉ? Nếu nàng ta mảnh mai, yếu đuối liệu có bị người thứ ba xen ngang không? Tất nhiên là có,nếu Chu thị quá mềm yếu cũng rất mệt mỏi....!Soái mãi mơ mộng không sống trong thực tế, sắp mà chưa trưởng thành, ai cũng nói thế, nhưng Soái thật ngán cảnh phải trưởng thành, từ bé đã không muốn lớn nhanh như thế.