Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 183: chương 180

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tấn Vương phi mặc trang phục màu xanh ngọc bích rất thanh nhã, rất khác biệt.

(Soái – Đào Quân Trang ..) Nếu không phải tướng mạo không có gì thay đổi, không ai nói nàng là Tấn Vương phi.

Tấn Vương phi khuôn mặt tinh xảo nhưng yếu ớt mệt mỏi, váy áo phiền phức lộng lẫy, mà lúc này thật chênh lệch quá xa.

Sau khi đi vào nàng dịu dàng bái hạ, Từ quốc công phu nhân mặt mũi đầy bất khả tư nghị.

Hoằng Cảnh Đế cho đứng lên, Tấn Vương phi đứng lên, mới nhìn Từ quốc công phu nhân.

"Nương, nương thật hồ đồ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Yến nhi..."

Tấn Vương phi không nhìn bà nữa, mà cung kính nói với Hoằng Cảnh Đế cùng Ngụy hoàng hậu: "Chuyện này cùng con có quan hệ, cho phép con giải thích một chút."

"Nói đi." (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Chuyện lúc trước không thể nào thành hồi ức, ai đúng ai sai thì cũng đã có phán đoán rồi.

Sai chính là sai , con dâu biết mình sai, lúc rảnh đã đem tình cảm chôn nơi hương dã, trong lúc đó con đã tập xem kinh phật, mỗi ngày tụng kinh lễ Phật chuộc lỗi lầm.

Con dâu tự thấy mỗi ngày như thế thích hợp với mình hơn, có thể người làm cha mẹ khó tránh khỏi lo ngại.

Nương chỉ có mỗi con là nữ nhi, hận không thể thay con nhận hết lỗi lầm , đáng tiếc Trang Tử không phải là cá làm sao biết cá có vui mừng không.

Với nương thì con đang vùi thân nơi nhà tù, ngày về là bao giờ cũng không biết, tất nhiên không biết trong lòng con cũng cam tâm tình nguyện.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

" Con dâu nói nhiều như thế kỳ thật chỉ muốn nói một câu, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Nương hồ đồ tạo thành sai lầm lớn, ngàn sai vạn sai, đều là vì con gái, con mong phụ hoàng , mẫu hậu ngàn vạn đừng giáng tội bà."

Từ quốc công phu nhân cả người đều như phát ngốc không nghĩ nữ nhi đến lại nói những lời như vậy.

Vốn bà ta tâm tính mềm yếu, trước đó bị Ngọc Nương phản bác mặt mày đã thất sắc, sớm như sa cơ lỡ vận.

Từ quốc công phu nhân dù ngu ngốc hơn nữa, cũng biết tình huống bất lợi với bản thân.

Tên lên dây không thể quay đầu, chỉ có thể cắn răng gắng gượng chống đỡ, tuyệt đối không nghĩ người đánh bà rơi đài lại là nữ nhi của bà.

"Ngươi điên rồi , ngươi điên rồi ! Ngươi nói với nương đi, có phải có người uy hiếp ngươi không? Có phải Tấn Vương không, có phải hắn vì nữ nhân kia, uy hiếp ngươi ra mặt nói những lời khẩu thị tâm phi này?"

Tấn Vương phi lắc đầu: "Không có ai uy hiếp nữ nhi, nữ nhi rất tốt, cũng không điên rồ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Không điên vì sao ngươi nói những lời này? Vốn là hai người họ vì tư tình bức bách ngươi, ngươi đường đường là vương phi lại bị bức đến thôn trang dưỡng bệnh.

Hiện nay ngươi lại thay bọn họ nói chuyện, ngươi nói ngươi không phải điên thì là cái gì? Hay là ngươi đang sợ cái gì, không phải sợ, nương có liều cái mạng già này, hôm nay cũng sẽ thay ngươi lấy lại công đạo!"

Từ quốc công phu nhân tựa như bị điên, thao thao bất tuyệt rất nhiều lời, còn duỗi tay kéo Tấn Vương phi đến phía sau để che chở.

Tấn Vương phi vốn đang bình tĩnh bỗng chốc bi thương nước mắt lăn xuống.

"Nương, không có gì công đạo hay bất công cả, nếu đòi công đạo, người phải xin người khác là con mới đúng.

Con quên không nói cho nương biết một sự kiện, con không thích nam nhân, kết hôn cùng điện hạ là hữu danh vô thực."

Từ quốc công phu nhân đang dong dài nghe thế im bặt luôn, trong điện cũng trong nháy mắt cực kỳ tĩnh lặng.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Tấn Vương phi, cạn lời.

"Yến nhi, ngươi nói cái gì?"

Tấn Vương phi thẳng lưng thản nhiên nói: " Con nói là con không thích nam nhân, dù cùng điện hạ thành hôn nhiều năm vẫn hữu danh vô thực.

Tô trắc phi là người năm đó con tự mình tìm đến, đưa đến cạnh điện hạ , mục đích bất quá là để che lấp chuyện này.

Cho nên nương, ngài không cần thay nữ nhi làm nhiều thế, thấy không đáng giá cho con, thậm chí phẫn hận người khác.

Ngươi cho rằng nó tốt, kỳ thật đối với con mà nói, cũng không phải là tốt đâu."

Từ quốc công phu nhân thấy như trong giấc mơ , cả người không thể tỉnh: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Vậy lúc trước sao phải phạm sai lầm lớn như thế.

Yến nhi khẳng định là con lừa nương đúng không, có đúng hay không?" (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Nương, con không lừa nương.

Con là Tấn Vương phi, con cần một đứa nhỏ, con cần một đứa nhỏ đến che lấp chuyện xấu hổ này, cần một đứa nhỏ để duy trì vị trí này lâu dài, cho nên nhất thời con mới hồ đồ làm sai chuyện."

Tấn Vương phi thản nhiên như thế Từ quốc công phu nhân đã biết nữ nhi không lừa mình.

Bỗng chốc bà ta kích động lắc đầu: " Cha ngươi không nói như thế , cha ngươi nói chỉ cần có thể chứng minh đứa bé kia không phải là con Tấn Vương , thì nữ nhân kia cũng xong , đến thời điểm đó ngươi có thể từ thôn trang trở về, an an ổn ổn làm vương phi.

Rồi một năm, hoặc hai năm sau, ngươi nhất định sẽ sinh con trai trưởng , con gái của ta mệnh tốt hơn ta, sẽ không thể không được nhi tử ..."

Thấy Từ quốc công phu nhân như thế, Tấn Vương phi đau lòng muốn chết, chảy nước mắt lẩm bẩm: " Ông ta lừa nương , ông ta lừa nương ..."

" Ông ta gạt ta? Ông ta gạt ta? Có phải lại vì nữ nhân kia, nên lại lừa gạt ta, ông ta gạt ta gạt ta..." Nhìn Từ quốc công phu nhân thế này, rõ ràng là bị đả kích quá lớn, nhất thời không biết nói sao.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng khiến người ta hiểu, nguyên lai hết thảy đều do Từ quốc công xúi giục.

Từ quốc công vì sao phải làm vậy? Tấn Vương là con rể, nào có cha vợ nào lại đào hố bẫy con rể.

Nhưng ngẫm lại Tấn Vương phi như thế, Từ Trắc Phi cũng thế, rõ ràng hai nữ nhi Từ gia ở Tấn Vương phủ đều không được sủng ái, Tô trắc phi một mình độc sủng, Từ quốc công sao lại làm thế, tựa hồ cũng không khó suy đoán.

Có lẽ là vì tư lợi, có lẽ là chuyển sang bám người khác, hiện thời con trai Tấn Vương tương đối được Hoằng Cảnh Đế sủng ái, nếu có thể mượn việc này chứng minh Tiểu Bảo không phải là con Tấn Vương, bất quá là Tấn Vương vì nữ sắc mà cam nguyện làm cha nuôi thì không chỉ Tiểu Bảo hết , Tấn Vương cũng kết thúc .

Quanh đi quẩn lại, nói nhiều như thế vẫn là vì tranh ngôi vị.

Tâm cơ thật sâu, thủ đoạn độc ác!

Hoằng Cảnh Đế cười lạnh, ánh mắt như dao nhìn mấy người con trai.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

"Đều thật có bản lĩnh !"

"Thánh thượng bớt giận." Ngụy hoàng hậu quỳ xuống.

Vài phi tần hậu cung, kể cả hoàng tử cùng vương phi đều quỳ xuống.

Cả căn điện trừ Từ quốc công phu nhân đỡ Tấn Vương phi còn đứng thì ai cũng quỳ.

"Thánh thượng / phụ hoàng bớt giận!"

Lỗ vương quỳ ở phía sau, nhìn Hoằng Cảnh Đế một cái: "Phụ hoàng đừng phiền muộn, nhi tử sẽ đến Từ quốc công phủ, hỏi họ Từ kia đến cùng là nghe lệnh ai.

mà ra tay cả với phụ nữ và trẻ em chứ ."

Nói xong hắn liền đứng lên muốn đi, lại bị Hoằng Cảnh Đế gọi lại .

"Còn thấy hiềm khích không nhiều à, sợ thiên hạ không loạn sao!"

Lỗ vương rất ủy khuất: "Nhi tử cũng là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà, người sau lưng làm thế này, về sau mọi nhà ai cũng phải nâng cao cảnh giác, không biết thời điểm nào thì nhi tử cũng không phải là con mình , trên đầu chồng chất nón xanh." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Nói xong, Lỗ vương cười lạnh, nhìn Đại Vương, Vĩnh Vương vài cái, Tam ca, Tứ ca, lão Bát ta nói thế có đúng hay không?"

Ngô vương phiền muộn: "Lục ca ngươi nói thì nói, còn dùng thương mang côn trong đó làm gì ."

Lỗ vương liếc mắt: "Ta cầm thương mang côn ? Lão Bát ngươi có lầm hay không?"

Hai người ngươi một lời ta một tiếng làm rùm beng lên, cho đến khi Hoằng Cảnh Đế tức giận đánh tay vịn một cái, hai người mới rụt cổ không nói lời nào .

"Cha các ngươi không già, cũng chưa có chết, trước mặt trẫm liền trình diễn kịch anh em trong nhà cãi cọ với nhau!" Hoằng Cảnh Đế vô cùng đau đớn, người phía dưới lại đều quỳ xuống.

"Phụ hoàng bớt giận!" (Soái – Đào Quân Trang ..)

Hoằng Cảnh Đế đứng lên, không nói gì, liền rời đi .

Sự tình cũng không kết thúc như vậy, buổi tối hôm đó cẩm y vệ ghé Từ quốc công phủ.

Cẩm y vệ chính là quân đội riêng của Hoằng Cảnh Đế quản lý, từ trước đến giờ rất ít khi lộ mặt, chỉ có khi triều thần phạm phải sai lầm bằng trời, mới có thể lấy phương thức này đến cửa.

Toàn bộ từ quốc công phủ bị bao vây, chủ tử đầy tớ trong phủ đều bị đuổi từ trong phòng tụ tập ở chỗ phòng khách.

Sau đó cả đám người như sói đói xuống núi lục soát.

Từ quốc công tròn mắt tức giận, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn này họ tìm kiếm.

Kỳ thật trong cung phát sinh chuyện gì Từ quốc công đã sớm biết, cảm giác như đại họa lâm đầu.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Nếu sự tình không tới trước mặt Hoằng Cảnh Đế thì ai cũng không biết, nhưng rất nhanh đã đến.

Nghĩ hồi xế chiều Từ quốc công tự tay thiêu hủy những phong thư kia rồi, Từ quốc công cũng miệng đắng lưỡi khô.

Sự tình vừa bại lộ chỉ có thể cắn chết nói là muốn thay nữ nhi trút giận, những cái khác không thể nhiều lời, nói không chừng còn có một tia cơ hội, sau này nếu vị kia thượng vị, cũng có thể nhờ đỡ.

Nếu không được thì chỉ có một kết cục.

Từ quốc công tung hoành triều đình nhiều năm chút đạo lý này vẫn hiểu được .

Ngọc Lan di nương bị dọa sợ mặt mày thất sắc, để hai nha đầu dắt lấy hoảng sợ bất an, mất đi phong phạm ngày xưa tự nhiên trấn định.

"Công gia..." Bà ta nghĩ cầu một tia che chở, lại bị Từ quốc công đẩy ra.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

"Đến lúc nào rồi , trang trọng chút đi!"

Ngọc Lan di nương té ngã trên đất, kêu đau một tiếng.

Trước kia Từ quốc công rất khác , hiện thời trong phủ xảy ra chuyện, liền đổi ngay một gương mặt khác.

Ngọc Lan di nương nào biết Từ quốc công đang giận chó đánh mèo, nếu không phải Ngọc Lan di nương có thứ trưởng tử Từ Triết cùng vị kia có quan hệ, Từ quốc công sẽ không từ bỏ Tấn Vương mà leo theo người khác.

Từ quốc công là người không biết tự kiểm điểm sai lầm , mà quen đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho người khác.

Kỳ thật nếu như chính bản thân ông ta không sinh lòng tham niệm, cảm thấy vị kia có khả năng leo lên đại vị hơn, vì vậy mới lay động làm chuyện huyên náo như thế.

Một đội cẩm y vệ nhanh chóng từ thư phòng bước ra,bên trong nâng một cái hộp.

"Chỉ huy sứ, tìm được ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Chỉ huy sứ gật đầu, đem cái hộp tiếp nhận giấu vào trong ngực, mà Từ quốc công sở cũng chỉ chú ý cái hộp kia.

Nếu không nhớ lầm, trong thư phòng ông ta không có cái hộp như vậy.

Nhưng cái hộp gấm đó bọn họ tìm từ đâu ra ? Lòng Từ quốc công có một dự cảm xấu.

Hắn cường ngạnh cười, bước lên một bước, hỏi: "Còn không biết trong hộp là cái gì, chư vị lục soát ra cái gì? Nếu lão phu nhớ không lầm, trong thư phòng không cái hộp nào như vậy."

Chỉ huy sứ không nể mặt: "Công gia tất nhiên là không nhớ ra được rồi, bản Chỉ huy sứ gặp nhiều loại người giống công gia, gặp thứ bất lợi với mình là nhớ không rõ, cũng không biết nó là gì.

Bất quá ta tìm ra thứ này lại là thật , còn bên trong là gì ta không nói cho công gia , lúc bệ hạ truyền ngài, ngài sẽ biết được.

Thân còn có việc ta không phụng bồi , không có nghe sai sử khác nên chỉ có thể ủy khuất công gia ở bên trong đợi, chỗ nào cũng không được đi."

Nói xong, người này chắp tay rời đi , mà Từ quốc công phủ vẫn bị bao vây không một kẽ hở, con ruồi cũng không thể đi vào.

Một đêm hỗn loạn, Hoằng Cảnh Đế ở Càn Thanh Cung phát giận, cả đêm sai người mang Tứ hoàng tử Vĩnh Vương vào cung.

Trong Càn Thanh Cung Hoằng Cảnh Đế tàn khốc, cầm mấy thứ trong tay nhìn Vĩnh Vương quỳ trước mặt.

"Ngươi xem đi, ngươi đúng là to gan lớn mật!"

Vĩnh Vương bị mang vào cung là trong nội tâm đã có dự cảm xấu, thấy tình hình này gan mật đều vỡ.

Tay hắn run run đem văn kiện cầm lên, mở ra xem, đúng là mật hàm của hắn với từ quốc công.

Có vài phong thư tán gẫu, trên mặt không có đóng dấu, nhưng trong lúc đều là dùng chữ của hắn.

Còn có một phong thư hai người thương nghị làm việc, cũng để cho đối phương biết là hắn sử dụng, nên có dấu của kim ấn.

Mà hắn giật mình nhất là bút tích của hắn.

Đầu Vĩnh Vương nổ tung , "Phụ hoàng, việc này không phải là nhi thần làm , có người hãm hại nhi thần!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio