Ngọc Nương thật cao hứng.
Gần đây tâm tình đều luôn rất tốt như thế.
Thỉnh thoảng còn thần bí mỉm cười.
Nếu là thế cũng liền thôi đi, mấu chốt là Tiểu Bảo phát hiện cha nó cũng có chút ngốc, thỉnh thoảng cười rất quỷ dị, sau đó nương nó sẽ xấu hổ.
Cho dù sống hai đời, Tiểu Bảo cũng không hiểu nổi vấn đề là gì, cuối cùng không nhịn được nó hỏi: "Nương cao hứng à?"
( Soái- Đào Quân Trang //)Ngọc Nương đang ở xem sổ sách không tự giác sờ gương mặt, nàng cao hứng rõ ràng vậy sao? Được rồi, thật sự nàng đã rất cao hứng, tâm tình vô cùng tốt, nàng cũng không nhịn được.
Hehehe.
Bất quá nàng chắc chắn sẽ không nói thật với nhi tử, chỉ có thể lấy cớ: "Ta nghe cha con nói, gần đây cậu con rất cố gắng , mấy ngày trước đây còn bắt cướp bị thương, may mắn không nặng lắm." Xí, loại chuyện này cũng đáng cao hứng, nương lừa người?
Đại khái là xấu che tốt khoe, cho nên Ngọc Nương không nói với Tiểu Bảo nhà mẹ đẻ trước kia ra sao, chỉ nói mé mé thôi, tỷ như trước kia nương học vỡ lòng là ông ngoại con dạy, bà ngoại con thêu thùa tốt lắm, trước đây cậu con thường xuyên lừa người khác lấy quà vặt cho nương ăn.
Ngọc Nương tuy không tới Tô gia, nhưng luôn chú ý bên cạnh.
( Soái- Đào Quân Trang //)Dù sao cũng là cha mẹ, anh trai đặc biệt là từ lúc bỏ Chu thị Tô gia rất yên bình.
Vì Tô tú tài có chỗ dựa vững chắc, ở học quán như cá gặp nước.
Cảnh ngộ thay đổi , tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, Tô tú tài bớt hận đời thì càng nghiêm túc và chất phác.
Mà Ngô thị cuộc sống khá giả , không có con dâu phụ suốt ngày làm ngột ngạt, tinh thần tốt hơn nhiều, mỗi ngày cùng Phong Lan chăm sóc cháu trai, có rảnh thì qua hàng xóm trò chuyện, kết bạn, đi chợ mua thức ăn giải sầu.
Sẽ vì một văn hai văn tiền mà cãi nhau, sẽ vì người ta buôn bán lọc lừa mà tức giận nói với mấy phụ nhân đi chung, lần sau không tới chỗ người bán hàng rong đó mua nữa.
Ngày trôi qua tuy vụn vặt, lại rất có tư vị sống.
( Soái- Đào Quân Trang //)
Còn Tô Ngọc Thành đi ngang những ngày đầu vất vả sau đó cũng bắt đầu nhậm chức.
Binh mã Ngũ thành thập phần rườm rà, bởi vì phân công khác nhau nên công việc cũng bất đồng.
Bởi vì Tấn Vương cố ý nói tôi luyện là chính, cho nên Tô Ngọc Thành làm tuần tra ban đêm.
Ban đêm kinh thành cấm đi lại, canh một cấm ở trên đường lêu lổng, canh năm khi chuông buổi sáng vang lên là có thể thông hành, thời gian cấm mà ở trên đường lêu lổng không phải do tật bệnh, sinh sản, tử tang thì nhất định sẽ bị xử phạt.
( Soái- Đào Quân Trang //)Mỗi ngã ba đường sẽ thiết lập hàng rào, cũng bố trí thẻ phòng, bất quá Tô Ngọc Thành là tiểu binh không được có thẻ phòng, chỉ có thể ở trên đường cái tuần tra, phu canh báo kẻng ban đêm.
Hắn bắt được người kia cũng là lúc tuần tra ban đêm.
Tên đó cũng rất thông minh, bị Tô Ngọc Thành ngăn lại liền nói trong nhà có bệnh nhân nên ra cửa tiệm mua thuốc.
Không chỉ đem thuốc cho Tô Ngọc Thành xem, còn giả vờ xuất ra đơn thuốc nữa.
Đối phương không ngờ biết Tô Ngọc Thành mới đến, cho nên rất nghiêm túc, hơn nữa Tô Ngọc Thành lại biết chữ.
Cầm đơn thuốc nhìn, rõ ràng là chữ như gà bới vô nghĩa.
Đại khái người viết không biết người đọc chữ, chỉ cầm bút lông vẽ mấy hàng như bắt chước tờ truy nã tội phạm dáng trên tường.
Tô Ngọc Thành không cho đối phương đi, nói muốn mời lên phường uống trà.
Đối phương nổi điên cũng lộ rõ bản chất ác độc, trên người còn mang hung khí, Tô Ngọc Thành chỉ có ít người.
Người thì thấy đối phương cầm dao nhỏ, sợ quá chạy mất, còn một người không chạy mà vờn trộm.
May mắn có binh mã ngũ thành ở gần, nên người kia chạy gọi họ tới, Giang Dương đạo chích bị nha môn treo giải đã lâu cuối cùng cũng bị bắt.
Vào ban đêm người này nhân cơ hội là gây án, thủ hạ cũng có mấy người.
Mà Tô Ngọc Thành cùng đồng nghiệp, tuy bị thương nhưng cũng lập công.
( Soái- Đào Quân Trang //)
Tô Ngọc Thành bị thương nên được về Tô gia, làm hai vợ chồng già hoảng hồn, may mà Tô Ngọc Thành thương không nặng, chỉ bị dao găm quẹt qua làm bị thương vài đao.
Lại nghe nói con trai là vì bắt trộm mới bị thương, Tô tú tài cùng Ngô thị cũng đau lòng.
Tiểu Bảo nghe nương nói thế, là biết nương lừa tiểu hài tử , nhưng nó cũng không thể làm gì, ai biểu nó là tiểu hài tử chi.
" Nương có muốn đi xem cậu không?"
Ngọc Nương do dự một chút: "Thôi , cho người đưa thuốc qua."
Tiểu Bảo không nói gì, trong lòng nó hiểu nương vẫn còn lo lắng người Tô gia biết thân phận nàng, lại ham ăn biếng làm.
Chủ yếu là nàng nói Tô Ngọc Thành, Tô Ngọc Thành mới thay đổi một chút, lỡ hư hỏng làm sao.
Tô Ngọc Thành đang ở nhà dưỡng thương.
Vết thương trên cánh tay với trước ngực thì nhẹ, nặng nhất là một đao ở trên đùi, may mắn không bị thương chỗ mấu chốt, chỉ là thời gian ngắn không thể hành tẩu .
( Soái- Đào Quân Trang //)Tô tú tài đi làm, Ngô thị chăm ba đứa bé, cho nên người hầu hạ Tô Ngọc Thành là Phong Lan.
Vốn vào hạ, trời nóng nực, ăn mặc cũng mỏng manh.
Một nam nhân nằm ở trên giường xoay người cũng khó khăn, giữa nam nữ khó tránh khỏi thân thể tiếp xúc.
Tô Ngọc Thành khá lúng túng, đi vệ sinh cũng phải có người nâng đỡ, mặt mũi mất hết.
May mắn Phong Lan là nha đầu , trước kia mặc dù không hầu hạ nam nhân, nhưng với việc hầu hạ người khác cũng thành thạo, cứ mày dạn mặt dày mà làm , Tô Ngọc Thành hơi áy náy.
Vốn hắn có ý với nàng ta nhưng biết mình không có bản lãnh gì, cảm thấy không xứng với Phong Lan.
Lần này thấy Phong lan chẳng kiêng dè mà tận tâm tận lực chiếu cố hắn, hắn cảm thấy mình làm hư danh dự đối phương, nên do dự nhiều ngày cuối cùng cũng đem lời trong lòng nói ra hết.
( Soái- Đào Quân Trang //)
"Nếu ngươi xem trọng ta, chờ ta tốt hơn, ta sẽ nói với cha mẹ, cưới ngươi làm vợ."
Phong lan không nghĩ Tô Ngọc Thành sẽ nói vậy, chậu nước khăn tay run lên thiếu chút nữa đổ hết.
"Đại gia, ngài nói gì vậy, đừng giỡn ." Nàng cười thập phần miễn cưỡng.
"Ta không giỡn, ta nói nghiêm túc ." Tô Ngọc Thành kích động muốn ngồi dậy, lại quên vết thương nên đau muốn chết, nằm trên giường.
Phong lan cũng bất chấp nội tâm phức tạp , vội cúi người đi qua, sốt ruột xem vết thương của hắn.
Thấy không chảy máu mới yên lòng, thế này mới ý thức được mình đã làm gì.
Muốn thu tay, lại bị đối phương kéo lại: "Ta cảm giác ngươi cũng thích ta , vì sao không đáp ứng?"
Phong lan cố cười nói: "Đại gia, Phong Lan là nô tì.
Không phải ngài không xứng với Phong Lan, mà là Phong Lan không xứng với ngài." Nàng vừa nói, vừa thu hồi tay.
( Soái- Đào Quân Trang //)"Ta nói ngươi xứng thì ngươi xứng.
Thật ra là ta không xứng với ngươi mới đúng, ta đã qua một đời vợ, còn có ba đứa bé, ngươi nếu gả cho ta thì chính là vợ kế, mẹ kế đó."
Tô Ngọc Thành nói quá nhiều , phong lan càng nghe lòng càng hốt hoảng, nàng cúi đầu vội vã nói: "Đại gia, không nên suy nghĩ nhiều , nô tỳ là nha đầu của vương phủ, nói không chừng một ngày nào đó phải trở về vương phủ , thể xác và tinh thần Phong Lan vốn cũng không phải của mình, ngài bỏ ý niệm này đi." Nói xong, nàng bưng chậu vội vã ra ngoài nước mắt mới rơi ra.
Nàng đến gần Tô Ngọc Thành với mục đích không đơn thuần khi nhận được phân phó chỉ cần nàng có thể làm cho Tô Ngọc Thành quyết định cùng Chu thị hòa ly, thì nàng tự do.
Kỳ thật Phong lan sớm có thể về vương phủ, chính thức tự do chỉ là do nàng ta không bỏ được, biết rõ là không nên nhưng lòng vẫn nhịn không được động tâm.
Chỉ là thực tế đã hung hăng tát vào nàng một cái, nếu trước kia nương nương vẫn là trắc phi, nàng cùng Tô Ngọc Thành có hy vọng xa vời cũng không phải không thể, nhưng hiện thời nương nương đã thành vương phi thì chắc chắn không thể nào.
( Soái- Đào Quân Trang //)
Điện hạ không thể để anh vợ cưới nha đầu làm thê tử.
Đến lúc nàng phải rời đi .
Trong Khôn Ninh cung Triệu Tộ đến thỉnh an Ngụy hoàng hậu.
Giống Đại Vương, nếu nói con cháu ai tới Khôn Ninh cung nhiều lần nhất, chắc chắn cung nữ thái giám đều sẽ nói trừ Đại Vương điện hạ thì chính là Huệ vương thế tử.
Người từ trước đến nay luôn cung kính hiếu thuận lại đang thay đổi sắc mặt.
( Soái- Đào Quân Trang //)Trong thiên điện chỉ có ngụy hoàng hậu cùng Triệu Tộ ở đây, tâm phúc cung nữ Mẫn Thu cũng không có ở đây.
Ngụy hoàng hậu trừng mắt nhìn Triệu Tộ, Triệu Tộ vừa mới đi đến đường cùng đã vội vàng không còn nhã nhặn nho nhã, làm Ngụy hoàng hậu bừng tỉnh cho rằng là ảo giác.
Nhưng trong mắt đối phương lóe ra tia sáng nói cho bà ta biết đây không phải là ảo giác, mà cháu trai từ trước đến nay bà cho rằng nó hiếu thuận hiểu chuyện thật ra là chỉ giả bộ mà thôi.
"Hoàng gia gia xưa nay kính trọng hoàng tổ mẫu khoan dung rộng lượng, ôn lương hiền thục, có phong độ mẫu nghi thiên hạ, nếu lão nhân gia biết hoàng tổ mẫu từng làm ngững chuyện như thế, ngài đoán lão nhân gia sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ngươi dám!" Xưa nay không bao giờ trước mặt người khác tức giận, cuối cùng Ngụy hoàng hậu cũng lộ ra một mặt khác.
Người người đều nói Ngụy hoàng hậu tính tình hiền hòa , kì thực nếu không có thủ đoạn, sao có thể an ổn ngồi ở đây vài thập niên.
Lẽ nào chỉ vẻn vẹn là dựa vào thân phận vợ cả?
Ít nhất Ngụy hoàng hậu biết, Hoằng Cảnh Đế từng có lần muốn phế bà ta, nhưng đến nay bà ta vẫn như cũ ngồi phía trên này.
Trong điện có động tĩnh, cung nữ thái giám bên ngoài thất kinh muốn vào xem thế nào , người vừa mới ló đầu ra liền bị cái chén trà đập trở về:
"Cút ra ngoài." Vì vậy người đó tè ra quần rủ rê tất cả cút .
Triệu Tộ vẫn nho nhã phong độ, mặt mày rũ xuống: "Tôn nhi tất nhiên là không dám, tôn nhi cũng là cùng đường rồi.
Chỉ trách tằng tổ phụ thay đổi quá nhanh, Huệ vương nhất mạch mới vừa thất thế không bao lâu, đã đầu quân vào Tam thúc.
Hoàng tổ mẫu có từng nghĩ qua phụ vương có cảm thụ gì, có từng nghĩ qua tôn nhi có cảm thụ gì, phụ vương là người ngài thương yêu nhất, tôn nhi cũng là đứa cháu ngài thương yêu nhất.
Nhưng ngài chào cũng không chào một tiếng đã âm thầm thay đổi chiều gió, quả thực làm tôn nhi trở tay không kịp.".