Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 188: chương 185

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọc Nương nghe mà sững sờ, là đại ca.

Đại ca muốn gặp nàng?

Nàng không khỏi nhìn Tấn Vương, Tấn Vương lại nhìn Phúc Thành, Phúc Thành cúi đầu giả bộ không thấy Tấn Vương nhìn.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Tấn Vương thấy đầy tớ không nghe lời, chỉ có thể mở miệng nói: "Nàng đi xem một chút đi."

Ngọc Nương sinh nghi, hỏi: "Có phải đã phát sinh chuyện gì không?"

Đến đây rồi Phúc Thành cũng không thể xem như không nghe, không thấy , gấp rút tươi cười nói: "Trước đó lão nô nghe nói người nhà Phong Lan đến chuộc nàng, cho nên bên đó cần đổi nha đầu, không biết có phải chuyện này không?"

"Phong Lan? Đại ca ta sao lại vì một nha đầu mà tới tìm ta?" Ngọc Nương cảm thấy tên Phong Lan có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ không nổi nghe qua khi nào.

Tấn Vương nghiêm trang: "Bản vương cũng không biết."

Cũng không biết tình huống cụ thể nên Ngọc Nương đành đi gặp Tô Ngọc Thành nhìn thử.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Nàng cố ý đổi xiêm y, chỉ đem theo một tiểu nha đầu.

Tô Ngọc Thành rất tiều tụy, râu ria xồm xàm , nhìn không ổn.

Vừa thấy Ngọc Nương liền muốn đứng lên, lại ngã trong ghế.

"Đại ca, thương thế còn không chưa tốt còn đi loạn chi? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"

"Trong nhà không có việc gì, trong nhà đều tốt, là ta..." Tô Ngọc Thành tựa hồ khó mở miệng, do dự một chút: "Ta muốn tìm Phong Lan, nhưng tìm không thấy, ta lại thấy vương phủ phái nha đầu khác qua nhà, liền muốn xem thử nàng ấy có về vương phủ không, ta..."

Tô Ngọc Thành làm Ngọc Nương sinh nghi, nàng chỉ có thể nói cái nàng biết: "Ta nghe Phúc tổng quản nói, nhà Phong Lan gia đến thay nàng chuộc thân, cho nên nàng ta về nhà , mới đổi nha đầu khác qua." ( Soái- Đào Quân Trang //)

"Chuộc thân? Ai thay nàng chuộc thân? Nhà nàng ở đâu?"

Ngọc Nương nhíu mi: "Đại ca thế này là thế nào ?"

Tô Ngọc Thành không tính gạt nàng, liền đem chuyện ngưỡng mộ Phong lan, nhưng Phong lan lại không muốn tiếp nhận tâm ý hắn nói ra .

"Nàng luôn nói nàng không xứng với ta, đại ca lại cảm giác mình không xứng với người ta.

Nhà ta không tiền, đại ca cũng mới được vương gia phù hộ mới có việc làm mấy ngày, liền bị thương, nhờ có nàng đêm ngày chiếu cố.

Ta thích nàng ấy, người ta là nha đầu, cũng là cô nương đàng hoàng, ta cũng không thể chiếm ta tiện nghi, nàng không muốn ta tính đợi thương thế tốt lên liền đến van cầu vương gia, ai nghĩ nàng ấy lặng lẽ đi mất..."

Ngọc Nương nghe xong, không nói nên lời.

( Soái- Đào Quân Trang //)

"Đại ca, ngươi trả lời ta, ngươi đến cùng là vì cô nương đó chiếu cố ngươi, ngươi muốn chịu trách nhiệm, hay thật có ý với người ta?"

"...!- - "

Ngọc Nương nói: "Nếu đại ca muốn chịu trách nhiệm thì Phong lan vốn là nha đầu, hầu hạ chủ là việc cấn làm.

Nếu như đại ca nghĩ những phú hộ có tiền cũng phải đem nha đầu cưới vào cửa? Không có lý nào như thế, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều , không cần để việc này trong lòng."

Có nha đầu phụng trà vào, Ngọc Nương nâng chung trà lên hớp một ngụm, lại nhìn Tô Ngọc Thành.

Tô Ngọc Thành nửa cúi thấp đầu, tựa hồ muốn nói lại không nên lời, Ngọc Nương cũng giả vờ giả không biết, uống mấy ngụm trà, liền nói: "Đại ca, còn có việc khác không, nếu không ta cho người ta đưa ngươi trở về.

Ta thấy vết thương cũng chưa tốt, trời nóng nực đừng làm vết thương trở nặng, khó bảo dưỡng." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Tô Ngọc Thành thấy Ngọc Nương lần này nói chuyện hơi khác trước.

Còn khác chỗ nào , hắn cũng không nói rõ được, lúc này hắn hoàn toàn sa vào xấu hổ, nên không truy cứu.

Nghe Ngọc Nương nói, hắn bỗng chốc phục hồi tinh thần lại: "Đại ca không vội trở về, đại ca..."

Ở dưới mắt Ngọc Nương Tô Ngọc Thành thành thật nói: "Đại ca có ý với nàng ấy, muốn kết hôn với nàng ấy, cho nàng làm đại tẩu muội."

Nghe tiếng đại tẩu này, Ngọc Nương có chút ít cảm thán nói không ra lời.

Nghĩ đến Chu thị, nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia, hiện thời nàng đã không phải là cô gái năm đó u mê không biết trưởng tẩu như mẫu tử.

Câu trưởng tẩu như mẫu không chỉ trên danh nghĩa , nhất là đối với Tô gia mà nói, một cô dâu trưởng không tốt quan hệ tới rất nhiều chuyện.

Ngọc Nương có thể nhìn ra Tô Ngọc Thành thật tâm , với Phong lan Ngọc Nương cũng không có ấn tượng gì.

Bởi vì chuyện Tô gia đều là Tấn Vương an bài .

Nàng nhất thời cũng không tiện trả lời, chỉ có thể nói chuyện này nàng không làm chủ được, phải xin chỉ thị của Tấn Vương.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Tô Ngọc Thành có chút áy náy: "Xin lỗi, tiểu muội, đại ca lại gây thêm phiền toái ."

"Hôm nay điện hạ cũng ở đây, ta đi cầu thỉnh cầu ngài ấy, còn hiện tại cũng không nói chính xác được.

Đại ca cũng biết , điện hạ chú trọng mặt mũi, mà phong lan chỉ là nha đầu."

"Đại ca hiểu, đại ca biết, đại ca ...!Ta này..."

Thấy Tô Ngọc Thành thế lòng Ngọc Nương thập phần cảm khái, vội nói: "Đại ca ngươi đừng gấp, ta đi một lát rồi về." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Ở Vinh hi viện, Tấn Vương đang chờ Ngọc Nương.

Hắn ngó Ngọc Nương, Ngọc Nương nhìn hắn, hai người liếc tới liếc lui, Ngọc Nương do do dự dự nói.

Kỳ thật vừa rồi nàng cũng không phải là lừa gạt Tô Ngọc Thành, nàng không nắm chắc Tấn Vương đáp ứng không.

Nàng hiện thời được Tấn Vương phù chính , theo lý thuyết Tô gia chính là nhà vợ Tấn Vương, anh vợ cưới nha đầu làm thê tử, trong lòng cũng sẽ không thích.

Ngọc Nương chột dạ, cũng ân cần nịnh nọt.

Thấy Tấn Vương nghe xong, mặt mày kín như bưng lòng nàng sốt ruột vạn phần, từ trong tay áo móc ra cái khăn che mặt khóc lên.

"Chàng đừng xem đại ca thiếp không ra gì, mặt dày này nọ, thật ra đại ca ta có cái tôi khá lớn, từ trước đến giờ không cầu xin ai, thà rằng chết đói cũng không cầu ai...!Tính huynh ấy khoe khoang, tuổi trẻ lông bông đắc tội với người, về sau không đọc sách ra hồn liền có người nhạo báng, nói bóng nói gió huynh ấy chơi bời lêu lổng này nọ, huynh ấy mới thế...!( Soái- Đào Quân Trang //)

" Thiếp lớn cũng chưa thấy đại ca cầu xin ai ngoài lần trước cầu chàng thả ta rời đi, sau đó là lần này.

Thiếp cũng biết không tiện, nhưng thấy đại ca tiều tụy thành như vậy, trên người còn bị thương vì thỉnh cầu mà đến vương phủ đến.

Tâm thiếp tựa như bị đao cắt rất đau..."

Mãi không thấy Tấn Vương có động tĩnh khác, Ngọc Nương liền kém vụng trộm nhìn lén phía bên.

Thấy mặt Tấn Vương vẫn lạnh lẽo, nàng lại bụm mặt khóc thương tâm khổ sở hơn.

"Hiện thời rời Lâm Vân huyện, mắt thấy đại ca thay da đổi thịt , so với trước kia tốt hơn rất nhiều, chàng cũng biết.

Ta cũng không màng đại ca muốn lấy thế nào chỉ cần người ấy có tâm đối tốt với ba đứa bé, hiếu thảo với cha mẹ ta là được..."

Tấn Vương kéo nàng lại: "cái chuyện bé tẹo này, cũng làm nàng khóc thế này."

Vừa nghe Tấn Vương nói, Ngọc Nương đã cảm thấy chuyện này nhất định thương lượng được, nàng biết thời biết thế dựa vào lòng hắn, cúi đầu dùng khăn tuỳ tiện lau mặt, giả bộ ngượng ngập nói: "Thiếp không có." ( Soái- Đào Quân Trang //)

"Còn không có?" Tấn Vương muốn lật mặt nàng lên xem, nhưng nàng không cho xem, chôn mặt trong lòng hắn, vòng tay quanh thắt lưng nhỏ giọng hỏi: " Điện hạ đồng ý không?"

"Làm sao nàng biết nha đầu kia là tốt mà yên tâm cho nàng ta làm đại tẩu của nàng?"

"Nếu là người điện hạ chọn qua chắc chắn sẽ an phận thủ thường.

Nếu không an phận, đại khái đã sớm cùng đại ca làm bậy, đâu còn để chuộc về nhà." Ngọc Nương vẫn biết thừa nhận .

Bất quá nàng cũng không yên tâm, lại hỏi: "Nha đầu kia thế nào?"

Tấn Vương lấy cái cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, ánh mắt sâu xa: "Là người hiểu chuyện.

Nghe Phúc Thành nói, nương nàng cùng ba chất nhi kia đều thích nàng ta."

" Vậy là điện hạ đáp ứng ?"

Tấn Vương hừ hừ.

Khóc thế này , hắn có thể không đáp ứng sao?

Loại thủ đoạn này cũng dám tính kế hắn, để rồi xem hắn thu thập nàng thế nào! Bất quá bây giờ liền tính , dù sao...!( Soái- Đào Quân Trang //)

Ngọc Nương vốn tưởng rằng còn phải cắt đất đền tiền ai ngờ Tấn Vương dễ dàng đáp ứng thế, mừng rỡ ôm cổ Tấn Vương cổ, hôn gò má hắn hai cái: "Điện hạ thật tốt, thiếp còn cho rằng - - "

Nàng cho rằng cái gì ,Tấn Vương tự nhiên hiểu.

Tấn Vương cho rằng thể diện không phải người khác cho , mà là tự mình giành lấy.

Người khác nói ngươi thể diện thì ngươi có thể diện sao? Nếu không có bản lĩnh, dù có là nhà vợ, anh vợ, hết thảy đều mặc kệ.

Hắn hừ hừ, vẻ mặt cao lãnh.

"Vậy thiếp đi nói cho đại ca." Nàng vừa nói liền muốn xuống giường.

Tấn Vương giữ chặt nàng: "Nàng đừng đi, để Phúc Thành đi."

Ngọc Nương hiểu ý tứ hắn gật đầu.

Phúc Thành đi làm việc.

Ngọc Nương hết mừng rỡ thì cảm thấy có chỗ không đúng, cảm giác rằng Tấn Vương đáp ứng quá sảng khoái , không giống tính cách hắn.

Nàng nhớ tới chuyện Tấn Vương từng nói với mình Đổi đại tẩu khác, chuyện này để hắn xử lý , lại nghĩ tới hôm đó Chu thị đại náo, người phía dưới báo là đánh nha đầu, Ngọc Nương mới nhớ vì sao cảm thấy Phong Lan nghe rất quen tai.

Nàng lập tức thông suốt.

Dù sao Tấn Vương xử lý việc này, Ngọc Nương cũng ngại trực tiếp hỏi hắn, nếu nàng nghĩ sai là không duyên cớ khiến hai người thêm khập khiễng.

( Soái- Đào Quân Trang //)

"Điện hạ, lúc trước ai chọn phong lan qua ?"

Tấn Vương liếc nàng một cái, không biến sắc trả lời: "Không biết.

Nàng hỏi cái này làm chi?"

Ngọc Nương cười ha hả: "Chính là thiếp tò mò , ai lại thúc đẩy mai mối này, thiếp phải cảm tạ hắn."

"Chờ Phúc Thành trở về, thì hỏi Phúc Thành."

Ngọc Nương cảm thấy Tấn Vương rất gian xảo, nhịn không được lại nói: "Ai nha, cuối cùng thiếp nhớ cái tên đó, tại sao lại quen tai rối!"

" Sao?"

"Không phải là ngày Chu thị nói có nha đầu câu dẫn đại ca ta, trong phủ náo loạn lên, nha đầu đó là Phong lan ."

"Phải không?"

"Đúng rồi, thiếp nghe Lục Hy nói.

Chàng nói trùng hợp không...!Chàng làm gì..." Ngọc Nương chẳng biết khi nào tay lại bị đối phương cầm tới chỗ không nên rồi.

Mùa hè ăn mặc đơn bạc, xiêm y cũng mỏng , cho nên abcxyz.

Ngọc Nương nhìn chằm chằm Tấn Vương, Tấn Vương vẵn dùng cái mặt đứng đắn , cao cao tại thượng không được xâm phạm, trừ khóe mắt có chút hồng.

"Ban ngày ban mặt , chàng không xấu hổ à."

Tấn Vương vẫn ung dung liếm môi nàng, " Nàng ở trên người bản vương cọ đến cọ đi, nàng nói bản vương xấu hổ hay không à?"

Trong sân truyền đến tiếng Tiểu Bảo từ trong cung trở về .

Tiểu Bảo đến sân nhỏ, liền chạy thẳng vào bên trong.

Ngọc Nương đẩy Tấn Vương ra, xử lý đầu tóc cùng xiêm y, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế.

"Nương, con trở về ." Người còn chưa vào, thanh âm liền tới trước.

Trông thấy Tấn Vương, Tiểu Bảo lại gọi: "Phụ vương."

Tấn Vương ngồi thẳng đó gật đầu.

Ánh mắt lại lơ đãng nghiêng mắt nhìn Ngọc Nương một cái, Ngọc Nương thấy được một câu - - buổi tối ta tìm nàng tính sổ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio