Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 190: chương 187

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại huynh đệ được nói ra làm Ngọc Nương cùng Tấn Vương hết hồn, hai người hai mặt nhìn nhau, Ngọc Nương giễu cợt hắn: Đáng đời ngươi không mời mà tới.

Tấn Vương mặc kệ nàng, ôm nhị bảo, ngồi bên cạnh.

Ngô thị đưa Tấn Vương trà, Tấn Vương lạ miệng nói cảm ơn thẩm tử.

Tuệ nương ở bên ngoài gọi Ngọc Nương một tiếng, nàng bỏ mặc Tấn Vương, gấp rút ra ngoài.

Ra cửa đụng phải Tiểu Bảo cùng Ngọc Thiền, Ngọc Nương vội vã nói với nhi tử cha ở trong phòng, liền đi.

Người của Tô gia không đủ, làm tiệc mừng đều gọi người từ bên ngoài đến giúp đỡ.

Tô tú tài vội vàng chào hỏi khách, Diêu Thành cũng phải ra cửa đón khách, Tuệ nương bận rộn trong sân nhỏ cùng phòng bếp, đích xác không xuể mới gọi Ngọc Nương.

Tây Sương đã cố ý dọn vài cái bàn, để chiêu đãi khách quý.

Trong sân cũng bày bàn, tiệc mừng có gánh hát tới tới lui lui gấp rút.

Theo thời gian trôi qua, khách đến chúc mừng càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là hàng xóm.

Ngô thị tính tốt, cùng hàng xóm láng giềng chung đụng cũng tốt, hôm nay Tô gia có hỉ sự, động tĩnh lớn tất nhiên đều có người ào ào đến cửa chúc mừng .

Đứng ở cửa Diêu Thành liên tục mở miệng Mao đại thúc, Hoa đại nương, Mã thẩm tử này nọ rồi dẫn người đi vào, thật bội phục hắn bình thường ít ở trong nhà, mà có thể đem những người này không nhận sai, tên gọi đúng hết.

( Soái bị mù mặt với não cá vàng, rất nhanh quên, nhiều khi mới gặp đã xem như người lạ, cũng không biết người đó là ai )

Có ít người già giọng nói đặc biệt lớn, người đến bậc thang đã thét to : " Nương Ngọc Thành hôm nay thật sự là chúc mừng ngươi ."

Ngô thị chẳng thể quan tâm Tấn Vương , từ bên trong vội đi ra, chào hỏi: "Cùng vui cùng vui, làm phiền ngài , làm phiền ngài đến một chuyến."

"Nói cái gì mà phiền, đại chất nhi cưới vợ, ta là thẩm tử sao không thể tới? Này là - - "

Trong lòng Ngô thị đang ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không thoát khỏi ma chưởng của Ngô thị, Ngô thị ôm nó rồi nói với Tấn Vương, Tiểu Bảo lớn lên giống cậu này nọ, thấy lão phụ nhân đó đến Ngô thị ôm Tiểu Bảo ra .

" Đứa nhỏ này lớn lên thật tinh thần, nhìn tựa như ! Không giống như ngoại tôn của con gái lớn, chẳng lẽ là con của con gái nhỏ ?"

Ngô thị cười to "Chính là con trai lớn của con gái nhỏ nhà ta, gọi là Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo mau gọi Quế Hoa nãi nãi đi." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn hơ quẫn: "Quế Hoa nãi nãi!"

"Ai da, mồm miệng thật lanh lợi, vừa nhìn chính là tương lai làm đại quan rồi, đến đây cho Quế Hoa nãi nãi ôm, để bà ngoại con đi chào hỏi những người khác đi, Quế Hoa nãi nãi lấy bánh ngọt cho con ăn!"

Nhìn ra được lão phụ nhân này cùng Ngô thị có giao tình tốt, ôm Tiểu Bảo liền đến bên cạnh cái bàn.

Chính giữa bàn có điểm tâm với trái cây, điểm tâm là bánh ngọt, trái cây là chút hạt dưa, đậu phộng, táo đỏ này nọ .

Khi chưa khai tiệc, trước sẽ để khách nhân ăn chơi.

Ngọc Thiền ở bên cạnh nhìn , đầu tiên là kinh ngạc lão phụ nhân ngày ôm Tiểu Bảo đi , cũng vô thức liền đi theo.

Quế Hoa thẩm tử ôm Tiểu Bảo ngồi xuống bàn cầm một nắm đậu phộng tróc cho nó ăn.

"Ăn đậu phộng phải ăn vỏ, vỏ ngoài màu hồng rất là tốt."

Thấy Ngọc Thiền đột ngột đến , Quế Hoa thẩm tử nhìn nàng ta một cái: "Ngươi đại cô nương nhà ai, sao thẩm tử chưa từng thấy ngươi, ngươi là thân thích à?"

"Ta là, ta là..." Ngọc Thiền nhất thời không trả lời được , muốn nói là nha hoàn, lại sợ quá đột ngột.

Cho đến khi Tiểu Bảo gọi Ngọc Thiền, Quế Hoa thẩm tử cũng không hỏi nàng nữa, tự đáp luôn: "A, ngươi là bên vợ Ngọc Thành phải không, mau tới đây ngồi xuống."

Ngọc Thiền hơi rối xưng hô, bất quá cũng nghe ý, nàng xác thực là người trong vương phủ, cũng coi như là đúng đi, vội vàng gật đầu.

Trong lúc đó lại tới thêm vài lão phụ nhân, phần lớn đều cùng độ tuổi của Ngô thị.

Ngươi một câu ta một câu tán gẫu, ba hoa này nọ, còn có vây quanh khen Tiểu Bảo , tiện đường vẫn không quên khen Ngô thị phúc khí.

( Soái- Đào Quân Trang //)

"Hắc, các ngươi thấy em gái Ngọc Thành chưa? Vừa rồi ta đi phòng bếp hỗ trợ, đúng lúc bắt gặp.

Chậc chậc chậc, trước kia cũng không thấy, hôm nay gặp ôi trời lớn lên thật sự là thủy linh, xinh đẹp, cũng không biết ai có phúc, cưới vợ xinh như thế."

Tiểu Bảo vừa nghe nói về nương, liền dựng thẳng lỗ tai nghe.

Có người liền cười: " Nhìn rất hiểu chuyện."

Vài lão phụ nhân cười tủm tỉm , trong đó có một người chen miệng: " Tiểu khuê nữ đó nhân phẩm tốt như vậy, cũng không biết hôm nay chống nàng ta có đến không? "

" Các ngươi đừng nói, từ khi Tô gia chuyển đến , ta còn chưa thấy người đó đâu."

" Hai vợ chồng họ chắc là gấp rút, nhìn thế chắc nay cũng không trở về , bận bịu tứ phía ."

"Nếu để xứng đôi thì nam nhân kia nhân phẩm chắc cũng không kém."

" Cũng khó mà nói trước, có một câu,hoa nhài cắm bãi ...."

"Hừ hừ hừ hừ, ngươi nói cái gì đó, hôm nay là ngày đại hỉ." Lão phụ nhân đó giả bộ đánh mặt một cái, cười nói: " Ta nói sai lời."

Tiếng nói còn chưa dứt, Tiểu Bảo đột nhiên kêu: "Cha!"

Theo tiếng cha, vài lão phụ nhân hướng mắt nhìn Tấn Vương.

Ngô thị vội vàng rời đi, trong chính phòng còn Tấn Vương cùng nhị bảo.

Vốn có Lục Hy, nhưng Lục Hy bị Tấn Vương lệnh ra ngoài hỗ trợ Ngọc Nương.

Theo lý thuyết chính phòng không để cho ngưới lạ tùy tiện vào , nhưng hôm nay thỉnh thoảng lại có người vào cầm này nọ hoặc là vào tìm người.

Họ vào bên trong thấy có người ngồi, nhưng hỏi gì người nọ cũng không biết, đối phương lúng túng, Tấn Vương cũng lúng túng.

Tấn Vương không thích ngồi nữa nên ôm nhị bảo đi ra.

Muốn tìm Ngọc Nương, đáng tiếc không thấy người đâu, đang ngó bốn phía thì nghe thấy tiếng Tiểu Bảo.

Vài lão phụ nhân sững sờ : " Đây chính nam nhân của con gái nhỏ à?"

"Hài tử cũng gọi là cha , chẳng lẽ còn giả!" ( Soái- Đào Quân Trang //)

"Lớn lên thật tuấn tú!"

Người già cũng không biết e lệ là thế nào , đặc biệt dám nói linh tinh.

Kỳ thật người lớn tuổi nơi phố phường đều thế, vốn chính là trưởng bối, đối phương chỉ như con cháu trong nhà mà thân cận.

"Mau tới mau tới đây, em rể Ngọc Thành có phải không có chỗ ngồi, đến bên này ngồi!"

Lại là một xưng hô khác.

Bất quá Tấn Vương đến là vì Tiểu Bảo ở bên trong.

" Nương Ngọc Thành cũng thật là, ném co rể mặc kệ.

Hài tử ngươi cũng đừng phiền, hôm nay anh vợ ngươi có hỉ sự, người trong nhà đều chân không chạm đất ."

" Chắc đứa nhỏ này là bé thứ hai đi, bé lớn lên giống anh trai trắng nõn à."

"Người ta vợ chồng lớn lên đều đẹp, hài tử tự nhiên cũng phải thế."

"Mau tới, để nãi nãi ôm ôm."

Nhị bảo như đứa ngốc liền đưa tay cho người ta ôm, cười thấy răng không thấy mắt đâu , mấy lão phụ nhân lại là khen hài tử nhân nghĩa, là đứa thích náo nhiệt.

Tiểu Bảo cuối cùng cũng được giải thoát , nó bị ôm cho ăn củ lạc.

Đi cạnh Tấn Vương, quay đầu lại nhìn ngốc đệ đệ.

Dù sao nhị bảo rất thích náo nhiệt, khẳng định rất vui vẻ.

Tấn Vương muốn đi không được, bị Quế Hoa thẩm tử an bài ngồi xuống .

" Đừng đi đâu, đợi tí nữa đốt pháo sẽ làm hài tử sợ.

Đợi lát nữa sẽ khai tiệc , ngươi là con rể, là khách quý, ta thay nương Ngọc Thành dắt ngươi đi chào hỏi."

Đang nói , thì nghe bên ngoài có tiếng pháo vang trời, người đi đón tân nương tử đã trở về .

Cảm giác quanh mình bỗng ồn ào hẳn lên, tiếng nói chuyện đã nghe không rõ.

Tấn Vương thấy nhị bảo ở trong lòng Quế Hoa thẩm tử, được người ta che hai lỗ tai nhỏ, cũng vụng về học theo che tai cho Tiểu Bảo.

Hai cha con hai mặt nhìn nhau, đều quẫn nhưng lòng lại không ghét bỏ.

Có tiếng chiêng trống, có tiếng pháo, thật đinh tai nhức óc.

Tựa hồ bỗng chốc có rất nhiều người từ bên ngoài tràn vào, nữ có nam có, trẻ có già có.

Mọi người vây quanh hai bên, đôi tân nhân cầm tú cầu từ bên ngoài đi vào.

Nhà chính đứng rất nhiều người ở cửa hông, Tô tú tài cùng Ngô thị vội vã đẩy vào, Ngọc Nương cũng ở đó, qua trong giây lát nhân vật chính mới vào nhà chính, bốn phía an tĩnh lại, có người nào đó hô : ( Soái- Đào Quân Trang //)

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào tân phòng."

...

Sắc trời cũng dần dần tối, trong sân đèn đỏ lung linh, không quá mờ tối.

Tất cả mọi người ngồi vào vị trí , chỉ chờ rượu và thức ăn lên là có thể khai tiệc.

Khắp nơi đều là tiếng người, tiếng cười, người gánh hát đứng ở trong viện hô:"Khai tiệc !" Liền có mấy người đoan chính bưng khay, trên đó có các món nguội.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Món ăn lên cực kỳ mau, cũng rất phong phú.

Lần này may mắn là có Diêu Thành, vốn là Tô tú tài nói , tùy tiện xếp đặt vài bàn thôi , Diêu Thành lại nói sợ có không ít khách, vẫn nên làm đầy đủ.

Quả nhiên đến ngày khách đến chúc mừng so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn, thậm chí binh mã ngũ thành cũng có vài tiểu quan đến.

Dù không lộ ra ngoài người Tô gia không đồng nhất dạng với nhà khác, làm quan đều thính mũi.

Bọn họ đến vì Tấn Vương, cũng không làm quá, người tới đều là tôm cá nhỏ, cá lớn thì nghĩ sợ biến lợn lành thành lợn què nên thôi.

Món ăn đã lên một nửa, tất cả mọi người tiếp tục ăn.

Bởi bàn khác đều đầy người, Tấn Vương không kịp dời đi chỗ khác , cũng chỉ có thể ngồi cùng mấy lão phụ nhân.

Bất quá ngồi ở chỗ này cũng tốt, Tấn Vương kỳ thật cũng không muốn ăn, nhưng mọi người đều mời , chỉ có thể cầm đũa ăn, Ngọc Thiền cũng ăn.

Sự nhiệt tình làm cho người khác không biết phải thế nào.

Ngọc Nương cuối cùng cũng nhớ tới Tấn Vương.

Nghĩ mình không quản hắn không biết hắn hiện tại thế nào, liền từ phía sau đi ra xem một chút.

Đã nhìn thấy Tấn Vương như hạc giữa bầy gà ngồi ở bàn mấy lão phụ nhân, để con trai ngồi trên đùi, cầm đũa gắp thức ăn cho Tiểu Bảo.

Kỳ thật Tiểu Bảo tính tự mình ăn , vài lão phụ nhân không cho nói Tấn Vương không quen cho hài tử ăn, để họ hỗ trợ.

Tiểu Bảo mặc dù thích mấy cụ bà , nhưng thích cũng không tới mức cùng họ chung chén dĩa cùng đũa, cầm lấy tay áo Tấn Vương, bàn tay nhỏ bé túm quá chặt chẽ , Tấn Vương chỉ có thể nói để đút.

Ngọc Nương trong lòng có điểm buồn cười, tâm tình quỷ dị đi qua , hỏi: " Sao chàng ngồi ở đây? Tỷ phu không dẫn chàng đi uống rượu?"

" Có nhưng ta không muốn đi." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Kỳ thật Diêu Thành vừa tới , chỉ là người cùng bàn đều là quan lại, những người kia không có tư cách cùng Tấn Vương chung bàn.

Cùng họ ngồi cùng nhau, Tấn Vương thà rằng ngồi cùng vài lão phụ nhân cho thanh nhàn, không rộn lòng.

Đỡ phải làm người ta ngột ngạt, Tấn Vương ngồi ở đó, người ta ăn cũng không ngon, còn cũng không dám cười ? Phá hư bầu không khí!

"Lễ cưới ngươi bận rộn rồi , vợ Lễ Đường thật đúng là hiếu thuận, mau tới ngồi ăn đi, khẳng định cũng mệt mỏi không nhẹ."

Ngọc Nương cũng ngồi xuống cạnh Tấn Vương, tâm tình quỷ dị nghe mấy cụ bà mở miệng là vợ Lễ Đường, một mặt mời ăn này nọ.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Ngọc Nương nhỏ giọng hỏi Tấn Vương: " Sao họ đều gọi ta là vợ Lễ Đường?"

Tấn Vương quẫn mặt.

Thật là quẫn nhất trong cuộc đời mà.

Vừa rồi người ta hỏi hắn tên gì, hắn không thể nói gọi ta là Tấn Vương điện hạ đi, chỉ có thể đem tên khai sinh ra dùng.

Triệu Bảo Hộ đường!

Cái tên cao quý!

Triệu, là dòng họ hoàng gia!

Cuối cùng giảm bớt thành lễ đường!

Ngọc Nương lại hỏi một lần, Tấn Vương nhăn nhó nói: "Trở về sẽ nói cho nàng!"

...

Thời điểm hợp thì tất phải tan.

Tấn Vương đã nghẹn cả đêm, một khắc cũng không muốn ở lại, kỳ thật cũng là không muốn gặp mấy tiểu quan, vừa rồi đã có người đi tới đi lui mời rượu, lại trở ngại mấy đại nương mới lui bước .

Ngọc Nương tạm biệt Tuệ nương, Tuệ nương cũng biết tình huống bất đồng, cũng không nhiều hỏi, liền bảo nàng đi đường cẩn thận.

Sau đó thừa dịp mọi người ra ngoài, Tấn Vương cùng Ngọc Nương mang Tiểu Bảo nhị bảo với hai nha đầu, cũng ra cửa chính.

Trăng sáng sao thưa, gió đêm mát lạnh.

Xe ngựa Tấn Vương phủ đã chờ ở bên ngoài, đoạn đường trong ngõ tắt, nhìn lên bỗng cảm thấy trời rất cao.

"Thật tốt, đại ca cũng thành thân rồi."

Đúng vậy, thật tốt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio