Tâm tình Dao Nương thấp thỏm mà trở về phòng…
Nàng rất sợ nhìn thấy Tấn Vương còn ở trong phòng, nào biết vừa đẩy cửa, một bóng người trong phòng cũng không có. Sau đó nàng nhìn đến trên giường sạch sẽ, bên trên được thu dọn hoàn toàn, đệm chăn đều thay mới, không thấy vết nhắn và vết dơ.
Dao Nương cũng nhẹ thở ra được rồi, không khỏi nghĩ đến rốt cuộc là ai làm? Khẳng định không phải là Tấn Vương, hẳn là hạ nhân làm, nhưng rốt cuộc là ai mới được? Thế nào lại dọn nhanh như vậy, chỉ bằng thời gian nàng ăn sáng mà thôi.
Mang theo nghi hoặc này, Dao Nương bắt đầu một ngày làm việc.
Kỳ thật Dao Nương cũng thấy không thoải mái, nàng toàn thân đều đau nhức, không cần nghĩ cũng biết là đêm qua bị lăn lộn tàn nhẫn thế nào. Bất quá đã thành thói quen, nàng cũng không thấy không thể chịu đựng, khẽ cắn môi một cái liền qua.
Tiểu quận chúa bây giờ đã lớn hơn, chính là thời điểm hoạt bát nhất, thấy vái gì cũng muốn lấy, buồn ngủ cũng ít hơn. Trước kia ngủ nhiều, dậy là khóc. Mà bây giờ có người bồi chơi bên cạnh bé, sáng và chiều chỉ ngủ một chút mà thôi.
thật vất vả ru tiểu quận chúa ngủ, Dao Nương cũng mệt mỏi đến không nhẹ, cảm giác eo đều khôngngồi thẳng được.
Ngọc Yến nói: “Tô nhũ nương, ta thấy người giống như không thoải mái, hay là về phòng nghỉ một lát đi?”
Dao Nương có chút thẹn thùng nói: “Cũng không biết thế nào, hôm qua ngủ chệch khỏi gối, cổ có chút đau” Kỳ thật eo đau chân đau cả người đều đau, bất quá cớ này cũng không khó tin, nàng cũng chỉ có thể lấy lý do sái cổ.
Ngọc Yến hiểu ý gật gật đầu: “Bị sái cổ cũng không dễ chịu, nếu không hôm nay người về phòng nghỉ ngơi đi, ta gọi Tiền nhũ nương đến hỗ trợ người một chút”
Dao Nương nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt: “không được, không cần phiền phức như vậy”
Nàng nghĩ Vương Tiền hai người bọn họ không vừa lòng nàng, bây giờ mình về nghỉ ngơi, khiến người khác đến làm thay, đây chính là chuyện khiến người ta càng thêm ghét mình.
“Nếu người không thoải mái, cần nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, từ khi người hầu hạ tiểu quận chúa, còn chưa thấy người xin nghỉ bao giờ. Cái gì mà nhờ vả người này người kia, chuyện này cũng không phải chuyện nhờ vả. người về phòng nghỉ đi, mai cũng không cần đến, ta cho người nghỉ hai ngày.” Ngọc Yến nói: “Đây là người nên nghỉ, không cần băn khoăn khó xử”
Thấy Ngọc Yên kiên trì như vậy, Dao Nương cũng chỉ có thể nghe theo.
Kỳ thật nàng cũng muốn nghỉ một chút, gần đây nàng mệt không ít.
Nếu là bắt buộc, Dao Nương liền về phòng, bên Tiền nhũ nương các nàng, tự nhiên có người thông tri, cũng không cần Dao Nương phải lo.
Sau khi Dao Nương về phòng, liền ngủ một giấc, ngủ hết buổi chiều,ngủ đến bị tiếng gõ cửa bên ngoài kêu tỉnh
Nàng mặc xiêm y, đi ra cửa xem
Liền thấy phòng bên cạnh Thủy Trúc trước đây bỏ không giờ lại có người đi ra. Ước chừng hai mươi tuổi, diện mạo cũng bình thường.
“Người là Tô nhũ nương, nô tỳ là Ngọc Thiền”
Vừa nghe chữ Ngọc đầu tiên, Dao Nương không khỏi nghĩ người này và Ngọc Yến có liên quan với nhau. Qảu nhiên lúc sau Ngọc Thiền nói nàng tới hầu hạ tiểu quận chúa, mới khiến Dao Nương hết nghi vấn.
Bên ngoài trời tối đen, Dao Nương không khỏi căng thẳng thần kinh
Đây đã thành tgaam ma trong lòng nàng, nàng sợ hôm nay Tấn Vương lại đến
Chính là nghĩ cái gì gặp cái đó, Tấn Vương lại đến nữa.
Dao Nương đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm thấy bên cạnh nhiều hơn một người, cơ buồn ngủ lập tức biến mất.
Thân thể cao lớn và mùi hương quen thuộc kia, gắt gao dán vào nàng, rõ ràng là cách bộ trung y, nhưng lại có cảm giác như không mặc gì.
Kỳ thật Dao Nương có mặc, nhưng Tấn Vương không mặc.
“Điện hạ, sao người lại tới đây?” Đến giờ Hợi Dao Nương thấy Tấn Vương còn chưa đến, liền nghĩ hôm nay hắn sẽ không tới, lập tức đi ngủ, nào ngời hắn vẫn đến.
“Thế nào? Nàng không muốn bổn vương đến?”
“Nô tỳ không dám” Dao Nương cười xấu hổ, chờ Tấn Vương không thèm để ý lấy tay sờ mặt nàng, nàng lại hoang mag cầm lấy tay hắn.
Tấn vương nhíu mi, trong mắt ánh lên tia lửa, rất có cảm giác nếu nàng không nói cho rõ, hắn sẽnghiêm trị nàng.
Dao Nương quẫn lên, nửa ngày mới bập bẹ được một câu: “Hôm nay không được, sưng lên rồi”
“Cái gì sưng?”
Dao Nương đoán là hắn cố ý, cúi đầu xuống, đỏ mặt nói: “Nơi đó sưng rồi…”
Tấn Vương vẫn mơ hồ nhưng chợt hiểu được
hắn quét ánh mắt qua Dao Nương vài lần: “Nàng muốn lấy cớ này cự tuyệt bổn vương?” không biết thế nào hắn lại nghĩ đến chuyện trước, biết rằng đã nói chính mình không quan tâm, nhưng nàng thế mà lại gả cho người khác lại còn có con, hắn thế mà chỉ chậm hơn người ta có một chút.
Hôm nay trở về, Tấn Vương đột nhiên nhớ đến việc này, sinh ra cả ngày hờn dỗi. Nghĩ nghĩ thấy nàng cố ý không thấy còn lãng tránh mình, liền như tính tôn nghiêm của đàn ông đều bị khiêu chiến vũ nhục.
hắn nghĩ tối sẽ không đến, nhưng ở Triều Huy Đường càng nghĩ càng rầu, liền nhịn không được mà đến, nào ngờ nàng lại không muốn hầu hạ, còn lấy cớ nhiều như vậy.
Tấn Vương lại nghĩ đến chuyện Phúc Thành bẩm báo, nói Dao Nương trước đó đã có trượng phu là mộtngười bán hàng rong đoản mệnh. hắn đường đường là một thân vương, còn không bằng một tên bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm?
Nam nhắn kia tốt thế nào, mới khiến nàng nhớ mãi không quên? Còn cùng với hắn thủ thân như ngọc, chuyện đó cũng là có lệ, lần đầu tiên dùng biện pháp khác, lần sau thì mặc hắn dày vò, nếu không phải …..
Nghĩ như vậy, mặt Tấn Vương lạnh xuống, chung quanh đều lạnh đi mấy độ
Trong phòng vốn đã đặt bang, không nóng không lạnh, nhưng Dao Nương lại không nhịn được xúc động run tay chân. Thấy bộ dạng Tấn Vương như vậy, nàng còn không rõ điều gì, kiếp trước dáng vẻ mà nàng không mong thấy nhất, chính là dáng vẻ này.
Trong lòng nàng sợ hãi Tấn Vương tức giận, cũng không muốn làm hắn thêm sinh khí.
Nghĩ nghĩ nàng lại cắn môi dưới, hướng đến chung quanh nhìn nhìn, rồi lại muốn tiến đến trước mặt hắn
Nàng cúi đầu kéo đai lưng bên hông, lại nắm lấy tay hắn. hắn theo bản năng mà muốn tránh một chút, nhưng Dao Nương lại không buông tay, cố chấp lôi kéo hắn.
Sau đó liền hướng vào trong dò xét.
sự tình như thế này, không phải Dao Nương chưa từng làm qua, nhưng mỗi lần nàng đều có sự xấu hổ đến đỏ bừng mặt hít thở không thông. Thân mềm đi, nàng dựa vào trước ngực Tấn Vương, nhỏ giọng nói: “không tin, chàng sờ đi”
Tấn Vương cũng sờ thật
Quả nhiên so với phía trước không giống nhau
Nàng nhỏ giọng nói: “Hôm nay nô tỳ đau cả ngày, Ngọc Yến nói thiếp không thoải mái, nên cho thiếp về nghỉ ngơi. Thiếp không có ý, không có ý kia…” nói, Dao Nương lại không thể nói tiếp
Tấn Vương từ trên cao liếc xuống nànghắn cao như vậy, cho dù ngồi cũng cao hơn nàng một cái đầu, mà nàng cũng chỉ vừa đến bả vai hắn. Lúc này dựa bên người hắn, một loại cường tráng vô hình khiến nàng cảm thấy mình thật nhu nhược
Nàng cũng thật đáng thương, vành mắt đều ửng đỏ, mặt tròn đầy thấp thỏm bất an, hàm rang trắng tinh cắn nhẹ đôi môi hồng diễm. Tấn Vương có một loại cảm giác xúc động muốn lấy tay bắt lấy những chiếc rang nhỏ xinh kia, cái miệng nhỏ này chỉ là của hắn, riêng hắn mới được quyền cắn, ngay cả nàng cũng không có tư cách chạm đến
Tấn Vương cũng thật làm như vậy, vươn tay lấy môi ra khỏi những chiếc rang, trên cánh môi mềm còn xoa xoa, sau đó mới thu tay lại
hắn nghỉ, quả nhiên nàng muốn lấy lòng hắn
Quỷ nam nhắn kia có gì tốt, nói không chừng đến xương cốt cũng tan hết rồi, có cái gì có thể so với hắn. Luận thân phận, hắn quý không thể nói, luận dáng vẻ, người hơn hắn trên đời này không có mấy ai, luận…
Nhìn một chút, hôm qua nàng luôn khóc, nay sung mắt đến thế này
Căn bản đừng là không thể so với hắn!
Nghĩ như vậy, mặt mày Tấn Vương dương dương tự đắc, cũng không còn giận dỗi nữa
không khí bình yên lại, lại nhìn đến tiêu nhũ nương, thêm vài phần triều mến
“Cho bổn vương xem”
hắn tự nhận mình đã vẻ mặt ôn hòa, chứ nào biết vẫn còn dạ nàng lắm
Môi hồng không ngừng run rẩy, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ, đỏ đến nhuốm máu, làm cho người ta có cảm giác, chọc vào một cái sẽ tựa như ảo giác vỡ tan
“Thế sao được ạ?”
Tấn Vương hơi híp mắt
Cái híp mắt này cũng vô dụng, dù sao Dao Nương cũng không cho hắn xem
Nhưng người này là thế, có đôi khi ngoan cố vô cùng, càng không cho hắn xem, hắn càng muốn xem.
Cuối cùng chính là cưỡng ép nhìn
Nhìn đến thổn thức rồi cảm thán, nội tâm càng thêm bành trướng nỗi khao khát
“Thuốc lần trước Phúc Thành đưa nàng có còn không?”
Dao Nương lấy ánh mắt hồ nghỉ nhìn hắn, trong đầu có một dự cảm bất an, nhưng Tấn Vương thúc giục nàng đi lấy, nàng cũng chỉ có thể kéo lấy ngăn tủ trên đầu giường đưa cho hắn
Đến khi xong việc, Dao Nương cũng không mong sẽ có lần sau, dù sao nàng cũng trốn trong chăn không muốn ra.
Nàng chờ Tấn Vương rời đi, mỗi lần đều như vậy, không hề giữ lại
Nào biết hắn lại không có ý muốn đi, cứ như vậy sau lưng nàng nằm xuống. Thấy nàng buồn giấu mặt, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài, hai người ôm nhau cả đêm, đến sáng sớm hôm sau thì hắn rời đi.
Kể từ lần đó nhìn thấy Dao Nương, Chu Thăng liền đem lòng nhớ thương.
Rất nhiều ngày nằm mơ, mỗi ngày nàng đều xuất hiện trong mộng của hắn.
Chu Thăng sớm đã hai mươi, cỡ tuổi hắn đều đã có con, thành thân rất sớm, duy nhất có hắn đến nay còn chưa có tin tức gì
Cha mẹ trong nhà cũng không quá nhọc nhằn chuyện này, nhưng hắn là nô thân, cô nương bình dân chướng mắt hắn, trong phủ cũng có nhiều nha đầu coi trọng hắn nhưng hắn lại chướng mắt nhắn gia chủ tử, thế nên liền phí thời gian đến nay.
Chu gia cũng không giàu có gì, trong thôn chính là một hộ nông bình thường
Năm đó quê nhà gặp thiên tai, cha hắn lại bị ngã mà bại liệt, sinh hoạt cả gia đình đều bị dừng lại, Chu Thăng liền bán mình làm nô. Cũng là hắn vận khí tốt, gặp được Tấn Vương khi đang tiến phủ Tấn Châu, liền vào Tấn Vương phủ, vào một cái liền nhiều năm như vậy
Tấn Vương phủ rộng rãi với hạ nhắn, Chu Thăng làm mã phu trong phủ, tiền công cũng không thấp, Tứ muội của hắn Toản Nhi sau cũng vào phủ làm nha đầu, huynh muội hai người coi như ở vương phủ kiếm tiền trợ cấp gia đình. Hoành cảnh Chu gia từ từ ổn lên, ở nông thôn cũng coi như mà một hộ nông giàu có.
Tự nhiên nghỉ đến chuộc thân, bất quá quy cũ ở vương phủ cũng khác nơi khác, phủ người ta thì có tiền sẽ tự chuộc, còn vương phủ thì không, nữ tử tới hai mươi, nam tử tới hai lăm, không có tiền cũng sẽ bị trả về nhà. Đương nhiên, nếu không muốn về cũng có thể, tiếp tục ở lại trong phủ, cưới vợ sinh con đều sẽ được an bài.
Như Chu Thăng vì vào vương phủ từ lâu, đã sớm có tiểu phòng để ở, chính là khu phía sau Tấn Vương phủ. Nhưng bởi vì hắn chưa thành thân, nên liền ở tỏng phòng hạ nhắn đánh xe cho tiện
Ngày mới vừa lên, Chu Thăng cuộn xiêm y cũ trong tay, tính toán tìm chỗ giấu đi, khi nào rảnh thì đem giặt. hắn tự cho động tác mình cẩn thận, không nghỉ đến sớm đã lọt vào mắt người khác.
Trong phòng có sáu người, đều ngang ngang tuổi Chu Thăng, bọn nam nhắn ở chung thường hay nói lời thô tục, Chu Thăng cũng không tham gia. Nay có cơ hội trêu chọc tốt như vậy, há sẽ bỏ qua.
“Thăng Tử, ngươi nói không muốn cưới vợ, cũng không tìm cô nương, cuộc sống như vậy sẽ mau xuống sắc lắm nha?” một tên răng vàng, hay gọi là Trịnh răng vàng, đi lên khoác vai Chu Thăng nói
Chu Thăng có chút không hiểu, đầu đầy mờ mọt, thấy hắn như vậy, cả phòng kháo nhau cười
“Tới, nói bọn ta nghe, rốt cuộc là người coi trọng cô nương nhà ai, hoặc là nha đầu nào trong phủ?”
“Bọn ta có biết nha đầu đó không?”
“Kể đi, người nào, là thô sử nha đầu trong phủ, cũng do ngươi kén chọn quá, hay là một danh nhi nào?”
Này thật đừng là, bọn thô nhắn như bọn họ, cũng khó mà tìm một nha đầu để ngỏ ý. Nha đầu có thể hầu hạ trong phủ, tầm mắt rất cao, thế nào có thể ưng thô nhắn. Hạ nhắn trong phủ cũng phân làm ba bảy loại, mà mã phu là đăng thấp nhất, chỉ làm những việc hạ súc, bình thường không được xuất hiệntrước mặt chủ tử, ai nguyện để ý bọn họ.
Bất quá Chu Thăng cùng bọn hắn không giống nhau, hắn có muội tử làm nha đầu trong phủ, nương của muội tử cũng biết nhiều nha đầu trong đây. Bình thường đến mượn kim chỉ, cũng sẽ gọi hắn một tiếng Chu Thăng ca
Nhìn một cái, mấy tên mã phu trêu chọc Chu Thăng đang nhớ thương nha đầu nào, rồi lại dời đến chuyện mấy thô sử nha đầu, đứa nào mông to, đứa nào ngực bự. Mà Chu Thăng lại đỏ mặt đứng mộtbên, trong đầu có bí mật cũng không muốn ai biết
hắn tưởng chỉ có động tác của hắn vừa rồi bị thấy, chứ nào biết ban đêm ngủ mơ nói mớ, ai cũng nghe được hết
nói nói, lại về đề tài trên người Chu Thăng
“Thăng Tử, ta nói cho ngươi biết, tìm vợ nên tìm mông to. Cái gì Dao Dao kia của ngươi mông có to không?”
Chu Thăng mặt đỏ như lửa, vội vàng bỏ xuống một câu có việc rồi chạy mất, bỏ lại tiếng cười từ sau.
Chu Thăng bước chân vội vàng, trong đầu lại không nhịn được nổi lên ý niệm: Mông của Dao Nương có to không? Bất quá vừa nghỉ đến, đã bị hắn ấn hạ. Nàng hẳn không lớn, nhưng cũng thật vừa ý
hắn lại dừng bước chân, từ trong lòng lấy ra cây tram nhìn nhìn, mặt đỏ hồng lại nhét ngược vào trong ngực.