Nói tới nói lui, Lý Thị vẫn thay đổi thái độ.
Vì nịnh nọt Ngọc Nương, và cũng Ngọc Nương cũng trấn an Lý Thị, cố ý về lấy tấm vải sa tanh đưa cho bà.
Nàng lúc này cho Yến tỷ nhi từ Tây Sương chuyển ra, đến chính phòng ở với bà để Tây Sương cho Ngọc Nương.
Nói nàng sẽ ở vài ngày sẽ chật chội, dù sao ở chính phòng tây gian vẫn còn trống không.
Ngọc Nương định thoái thác, nào biết Tuệ Nương lại không cho , nàng chỉ có thể đem chăn nệm thu thập , lại chuyển về Tây Sương ở.
Lúc nàng dọn phòng, là Chu Thăng giúp khuân này nọ.
Bởi vì lời Tuệ nương nói, Ngọc Nương thấy Chu Thăng bỗng cảm thấy có một chút lúng túng.
Ngược lại Chu Thăng trên mặt cười hơ hớ .
Có người quen biết tới cửa tìm Lý Thị nói chuyện, vừa vặn gặp Chu Thăng cùng Ngọc Nương làm việc, liền hỏi có phải chồng Ngọc Nương không.
Tuệ Nương khi trước ra ngoài phát quả mừng, nhưng sợ người khác làm phiền nên nói Ngọc Nương xuất giá .
Lý Thị được nhi tử phân phó, tự nhiên gật đầu.
Bà tử kia nói một câu thật sự là trai tài gái sắc, mới theo Lý Thị đi vào phòng.
Làm cho Ngọc Nương đỏ mặt, nhìn thấy bên cạnh không có người, lặng lẽ nói với Chu Thăng : " Rất nhiều người không biết chồng muội mất ."
Coi như là giải thích người ta vì sao nói như vậy, khỏi hiểu lầm .
Chu Thăng cũng đang đỏ mặt, nghe nói như thế thương yêu trong lòng tràn ra, nhìn Ngọc Nương nói: "Thật sự khó cho muội ."
Ngọc Nương vô thức tránh tình ý trong mắt hắn gấp rút né ra.
Lúc làm cơm tối, Tuệ Nương bảo Ngọc Nương ra cửa mua bình dấm chua .
Sợ Ngọc Nương cầm không nổi, nàng cố ý bảo Chu Thăng đi cùng Ngọc Nương , kỳ thật là đang tạo cơ hội.
Chu Thăng ước gì như thế, mang theo bình dấm chua cùng Ngọc Nương ra cửa.
Phụ cận người ta đều biết Ngọc Nương, thấy nàng không khỏi ào ào chào hỏi, lại thấy nam nhân bên cạnh, có người mở miệng trêu chọc, nói vợ chồng son tình cảm thật tốt, còn cùng nhau ra đường mua đồ.
Họ đem Chu Thăng thành người bán hàng rong rồi sao.
Ngọc Nương giải thích không được, Chu Thăng gãi đúng chỗ ngứa, ước gì tất cả mọi người nói Ngọc Nương là tức phụ hắn, nói không chừng thật sự có thể ôm được mỹ nhân về.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù trên đường cũng có nhưng giờ Chu Thăng vẫn từ đáy lòng cao hứng.
Hắn không nghĩ tới hắn cùng Ngọc Nương tiến triển mau vậy.
Chu Thăng dù thành thật, nhưng cũng không ngu ngốc, có thể nhìn ra tỷ tỷ tỷ phu Ngọc Nương đều có ý tác hợp cho hắn .
Gần chạng vạng, hai bên đường xếp rất nhiều quán bán món ăn.
Cái gì cũng có, tiếng rao hàng liên tiếp.
Ngọc Nương mua dấm chua, bình dấm chua thì Chu Thăng giữ, nàng vừa đi vừa cúi đầu xem đồ ăn, vì muốn buổi tối trên bàn cơm thêm phong phú .
Ngọc Nương chọn xong món ăn, đợi người ta gói , nàng lấy tiền trả món ăn.
Nào biết nàng còn chưa lấy, Chu Thăng đã thanh toán xong .
"Sao có thể để Chu đại ca trả tiền." Ngọc Nương trả lại nói với Chu Thăng .
" Có gì đâu, ta ở Diêu gia ăn không ở không một ngày hơn rồi, mua chút món ăn tiền cũng không trả sao được."
Hai người đang tranh chấp , đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng kinh hô.
Ngọc Nương ngó xem, thì mặt mày tối xầm lại.
Nàng phản ứng không kịp, liền bị nhấc bổng lên, trong nháy mắt nàng bị bắt lên ngựa vọt mất .
Cho đến lúc này, mới có người phản ứng lại kêu lên: "Cướp người ..."
Còn bảo Chu Thăng : " Tức phụ ngươi bị người đoạt mất , còn không mau đi báo quan!"
Chu Thăng sững sờ tại chỗ, thật lâu không hoàng hồn.
Hắn là thấy rõ mặt người kia.
Nói là nhanh như gió cũng không quá đáng, Ngọc Nương chỉ nghe tiếng gió vù vù.
Trong đầu trống không, đến bây giờ nàng đều phản ứng không kịp.
Chờ phản ứng lại cũng ý thức được người phía sau là ai.
Mùi thơm nhàn nhạt quá quen thuộc , là Tấn Vương.
Tấn Vương sao tới đây ?
Nàng muốn nói chuyện, lại bị gió đánh nát thanh âm, chỉ có thể im lặng.
Thật vất vả chờ ngựa chậm một chút, nàng quay đầu nói: "Điện hạ, ngươi như thế nào..."
Còn chưa nói xong nhìn Tấn Vương mặt lạnh như tuyết , hết dám nói.
Mà ngựa chậm được xíu lại tăng nhanh , Ngọc Nương chỉ có thể siết chặt tay áo Tấn Vương , rúc bên trong làm chim cút.
Ngựa đã chạy ra thị trấn, vẫn như trước cũng không dừng lại .
Ngọc Nương bị nghiêng ngả có chút khó chịu, mấy lần gom dũng khí tính nói chuyện, nhìn đến mặtTấn Vương là rút lui ngay.
Tấn Vương tức giận .
Nhưng hắn giận cái gì?
Trong lúc Ngọc Nương mãi nghĩ ngợi lung tung , đột nhiên cảm giác dưới thân có chút khác thường.
Nàng tự nhiên biết đó là gì, nàng kinh ngạc là thời điểm này mà Tấn Vương cũng có thể động tình.
Mùa hè xiêm y vốn mỏng, bị vật đó chống đỡ , lại là giữa ban ngày ban mặt, tự dưng xấu hổ dâng lên.
Ngọc Nương mặt đỏ tới mang tai, muốn nói lại không dám nói, chỉ có thể ráng chịu.
Ngựa còn đang chạy, thân thể nàng tròng trành phập phồng, đột nhiên thay đổi vị trí, đúng là từ phía sau đến phía dưới.
Nàng run rẩy muốn dời đi, lại bị một bàn tay lớn đè chặt .
"Đừng động, ngồi vững vàng ngay , té xuống bản vương mặc kệ ngươi."
Rõ ràng lời này không có nghĩa khác, mà Ngọc Nương cảm giác hương vị bất thường.
Ngựa chạy mau, cánh tay hắn rắn chắc vòng quanh thắt lưng nàng.
Rõ ràng là ấm áp, Ngọc Nương lại bị nhiệt thiết nóng bướng bỉnh không nghe lời, theo rung động hướng chỗ kia chui, chui chui, thân thể Ngọc Nương mềm nhũn.
Chẳng biết lúc nào, tốc độ chậm lại.
Ngọc Nương cũng không phát giác, vô thức hỏi nghi vấn trong lòng: "Điện hạ sao lại đến ?"
Tấn Vương không nói gì, tay nắm cương ngựa buông ra đánh nàng một cái, có nhịp điệu tiết tấu, có hai đóa hoa giấu ở xiêm y lặng lẽ nở rộ .
Nặng trịch, trương lên , thuốc của Lưu Lương Y thật có hiệu quả, Ngọc Nương đã thật lâu không trướng sữa.
Mà làm một người mẹ, mỗi khi trướng sữa là cảm thấy nên cho hài tử ăn.
"Điện hạ, ngươi đưa ta trở về, Tiểu Bảo đến giờ ăn, ta phải trở về cho con bú sữa..."
Nói được một nửa, đột nhiên cảm giác lạnh lẽo , nàng ngăn không được chặt lại, lại bị đụng vào.
Chưa bao giờ có , nàng sợ té xuống vô thức lui về phía sau, lại khiến nó vào tới sâu hơn , sau lưng truyền đến tiếng Tấn Vương rên rỉ.
Ngọc Nương sít sao bóp cánh tay Tấn Vương , từ trước tới nay lần đầu tiên đã quên hết tôn ti, tiếng thét chói tai dấu trong họng, toàn thân cứng ngắc lại run rẩy, nước mắt khống chế không nổi rơi xuống, môi run : "Điện hạ, ta thực sự cần trở về , ngươi thả ta trở về đi..."
Nàng nói rất nhỏ, cũng không dám thở gấp, sợ có thanh âm gì trượt ra giọng.
Tấn Vương không đếm xỉa tới ừ một tiếng, "Đợi lát nữa bản vương đưa ngươi trở về..."
Sau đó Ngọc Nương phát hiện ngựa lại chạy nhanh.
Ngọc Nương xuống ngựa, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
Mặc dù Tấn Vương từ đầu đến cuối đều chưa nói hắn tới làm gì , nàng có cảm giác hắn đang cảnh cáo nàng.
Là vì Chu đại ca sao?
Tấn Vương duỗi tay kéo nàng, thấy nàng đứng vững , mới hừ lạnh một tiếng, ruổi ngựa xoay người chạy vào màn đêm.
Sắc trời đã tối đen , Ngọc Nương không dám trễ nãi, vội đi tới nhà.
Nàng không dám nghĩ nhiều, đầu óc hỗn loạn không biết phải giải thích sao lại mất tích.
Cũng không biết Chu đại ca có thấy người cưỡi ngựa, hắn chắc đã nói chuyện nàng bị bắt, trở về nên giải thích thế nào?
Trong nhà chắc đang hỗn loạn...
Nào biết Ngọc Nương đến Diêu gia, lại nghe yên tĩnh, mơ hồ có thể thấy ánh sáng bên trong, cửa cũng không đóng kín, chỉ khép .
Ngọc Nương đẩy cửa, chính phòng có ánh sáng có tiếng người, nàng thấp thỏm trong lòng đi qua.
Vén lên màn trúc lên, trong nhà chính , trước bàn ăn mọi người đều quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.
"Ngươi cuối cùng cũng trở về , Chu Thăng nói muội trên đường gặp một nha đầu làm chung,tới nhà nàng cho biết.
Tỷ còn đang định ăn cơm, để tỷ phu tìm ngươi dẫn về." Tuệ Nương nói.
Diêu Thành hỏi: "Ăn chưa? Chưa ăn mau ngồi xuống ăn."
Nghe tỷ tỷ nói, Ngọc Nương nhìn về phía người ngồi cạnh Lý Thị - Chu Thăng, ánh mắt hai người chạm một cái, không hẹn mà cùng lẩn tránh .
Ngọc Nương biết Chu Thăng nhận ra người cưỡi ngựa, hắn lấy cớ che lấp cho nàng.
" Muội ăn rồi, nên mới trở về muộn." Ngọc Nương nói thế cũng vì không muốn ai sinh nghi cũng vì Tấn Vương nói muốn cho nàng ăn no, đỡ phải bụng đói ăn quàng.
Nàng cô nương đứng đắn nào nghe qua lời thô tục, khi đó còn không biết nguyên cớ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ .
Lập tức, cả người đều nóng, nàng không dám ở lại , sợ bị nhìn ra manh mối, vội nói: "Cả nhà con miệng, muội vào nhà xem nhi tử đây." liền vội vã đi .
"Nha đầu Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi đều ngủ rồi ..."
Tuệ Nương vọng sang cũng không gọi nàng.
Ngọc Nương cảm thấy sau lưng có một đôi mắt đang nhìn , đó là Chu Thăng , làm cho nàng vô thức muốn chạy trối chết.
Trở lại sau nhà, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi đều nằm ở trên giường nhỏ, đang ngủ say.
Ngọc Nương toàn thân đều không thoải mái, tựa hồ trong xương còn quanh quẩn ẩm ướt, trên người có vài chỗ đau rát, càng không cần phải nói chỗ kia .
Nàng lấy chậu nước, đến phòng bếp nấu nước nóng về phòng lau.
Nhìn kỹ mới biết nàng thật sự bị Tấn Vương lăn qua lăn lại tới thảm , dấu tay loang lổ, khiến người ta xấu hổ.
Ngọc Nương không dám trễ nãi, vội vã đổi xiêm y, bưng nước ra ngoài đổ , trong lòng mới an ổn chút ít.
Đêm dài đằng đẵng , Ngọc Nương suốt cả đêm đều không chợp mắt.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu Thăng đi mất .
Cũng không nói, lặng lẽ đi.
Tuệ Nương còn oán hận sao đi gấp, Ngọc Nương biết rõ vì sao Chu Thăng đi nhanh vậy , không riêng gì hắn, nàng hiện tại cũng không có mặt mũi đối mặt với đối phương.
Kỳ thật lúc Chu Thăng đi Ngọc Nương biết rõ, nàng do dự hết lần này đến lần khác vẫn không ra ngoài tiễn hắn.
Cứ như vậy đi cũng tốt, nàng chưa từng nghĩ tính lập gia đình, tắt ngọn lửa này cũng tốt.
Chờ Tuệ Nương tới nàng nhất định phải nói chuyện Chu Thăng , Ngọc Nương trong lòng rõ ràng nàng cùng Chu Thăng không thể nào .
Không ai dám đến trêu chọc nữ nhân của Tấn Vương .
Tác giả có lời muốn nói: Tấn Vương: cảm giác mình manh manh đát, manh manh đát...
Ngọc Nương: o (╯□╰ )o cảm giác mình bị lấy hết, bị lấy hết....