Mấy ngày nay bầu không khí rất u tối hehe, hậu trạch có không ít hộ vệ, ở Triều Huy Đường thái giám cứ lại đi ra đi vào .
Cũng bởi vì thế gần đây hạ nhân trong hậu trạch phá lệ thành thật, rất nhiều người cũng không biết chuyện hôm đó phát sinh , cho dù biết chút ít nội tình cũng đều ngậm miệng chặt chẽ , nằm mơ cũng không dám lộ một chút.
Hồ Trắc Phi hôm đó bị dọa đến hai ngày sau tinh thần cuối cùng cũng khôi phục lại.
Vừa thấy tình hình trong phủ , tiện nhân kia vẫn ở Vinh hi viện an ổn, còn có gì không hiểu .
Tiện nhân kia chẳng lẽ là bảo bối, làm cho điện hạ yêu thích không buông! Mấu chốt vẫn không thể nói, một câu cũng không thể, chỉ cần vừa nghĩ tới hôm đó Tấn Vương trong cơn giận dữ đã phản ứng đáng sợ như vậy, Hồ Trắc Phi không thở nổi.
Đến lúc này đây, Hồ Trắc Phi đã hiểu rõ.
Về sau nghe hạ nhân phía dưới nói Nguyệt cư bị đánh chết vài nha đầu, là đánh vào mặt Từ Trắc Phi , nàng liền minh bạch là ai làm .
Kế hay, một mũi tên bắn thẳng đến lòng người, nhưng phàm là nam nhân phỏng đoán sẽ không chịu được chuyện này , đáng tiếc - -
Tấn Vương không phải là nam nhân bình thường.
Nếu là nam nhân bình thường nên tức giận sau đó ghét bỏ, hận không thể ném nàng ta xa xa ; hay là thành toàn cho người ta một nhà ba người, dù sao thì hài tử không thể không có cha; tuyệt đối không thể đem người ta đánh chết , hết lần này tới lần khác lại để tiện nhân kia lưu lại, thậm chí ngay cả tiểu tiện chủng kia cũng đều không xử trí!
Cho dù là không đem tiểu tiện chủng xử lý , Hồ Trắc Phi cũng muốn chờ đợi vở kịch hay , hết lần này tới lần khác lại không có vụ này.
Hồ Trắc Phi bị tức tối rất nặng, hôm qua một đêm ác mộng.
Trong mộng người đội nón xanh Tấn Vương còn cùng tiện nhân kia như keo như sơngắn kết, cam nguyện nhận tiểu dã chủng đó làm con trai - hết phim....(hehe) còn nàng và tiểu Quận chúa không được chào đón! Hồ Trắc Phi rất tức giận , hận không thể kéo đôi cẩu nam nữ kia ra , đột nhiên nàng tỉnh , eo mỏi lưng đau , nửa ngày mệt mỏi.
Trời đã sáng choang, đợi lát nữa còn phải đi Tư Ý viện thỉnh an, cũng bởi vì chuyện này mà Hồ Trắc Phi phá lệ tức giận.
Nha đầu chải đầu cho nàng lúc đó thấy nàng không phải ném lược, thì là đập phấn đổ son hộp, cả nhóm người bọn họ nơm nớp lo sợ, sợ bị xách ra làm bè trút giận.
Đột nhiên có đầy tớ đến truyền lời nói, Đào Phiến đến .
Đào phiến là ai, trong Lưu Xuân Quán người làm lâu đều biết rõ, đó là nha hoàn hầu cạnh trắc phi sớm nhất , năm đó trắc phi mới vừa tiến vương phủ liền mang Đào Phiến.
Bất quá nàng không ở trong vương phủ được bao nhiêu ngày, rất nhanh đã được thả ra lập gia đình , khi đó rất nhiều đầy tớ đều nói Hồ Trắc Phi phúc hậu, chờ về sau có người xầm xì về Hồ Trắc Phi , mọi người xác minh mới hiểu được có phải là phúc hậu chi đâu, là nàng không muốn cho ai biết xuất thân của nàng.
Nhưng không thể nghi ngờ, Hồ Trắc Phi thập phần thân thiết với nàng, năm ngoái lúc lễ mừng năm mới còn sai người thưởng lễ.
Thấy Hồ Trắc Phi vẩy lui tất cả, chỉ lưu lại một thôn phụ hương dã là Đào Phiến, Thu Cúc hâm mộ đỏ mắt, nhịn không được nghiêng đầu nhìn hồng đào.
Hồng đào đang ở thu thập giường La Hán , nhìn không ra vui giận, giống ngày xưa yên tĩnh như thường.
"Tốt lắm, các ngươi thu thập xong liền đi xuống đi."
" Vâng."
Đợi mọi người đều đi xuống Hồng đào bước chân nhẹ nhàng đi đến nội thất .
Hồ Trắc Phi không dám tin trừng mắt nhìn Đào phiến đang quỳ: "Ngươi nói Phùng Hắc Tử muốn gặp ta, vì bức ngươi đến truyền lời mà bắt con ngươi uy hiếp?"
Đào phiến vừa khóc vừa gật đầu: "Nô tỳ mới đầu không nhận ra hắn, hắn như tên ăn mày, trang phục nát bét, bị chó hoang đuổi theo, đuổi tới trước cửa nhà ta, ta cho nước uống.
Là hắn nhận ra nô tỳ , nô tỳ nghĩ tới trước kia cũng nhận biết hắn nên cầm vài cái bánh bao cho hắn.
Nào biết hắn ăn xong liền đổi mặt, muốn bạc, còn nói năm đó ngài được quý nhân chuộc đi , khẳng định không thiếu vàng bạc.
Cũng uy hiếp ta nói sẽ nói ra ta từ địa phương đó xuất thân ra, ta mới đem chuyện nương nương báo cho hắn."
Hồ Trắc Phi từ lúc tới nơi này , nàng cũng không còn là cô nương đầu bảng.
Nàng đã quên chính mình từng có cái tên là Ngọc cô nương.
Lúc ấy, chủ chứa thấy nàng đẹp nên không muốn cho nàng treo biển hành nghề, mà nói muốn bán nàng với một giá tiền cao cao.
Mà Lâm Vân huyện là địa phương bé xíu, nào có quý nhân, một là nghèo kiết hủ lậu thư sinh, hai có tiền thì là lão nhân.
Cho đến một ngày chủ chứa không kiên nhẫn nữa muốn đem đêm đầu tiên của nàng bán cho Tiền lão gia, đã già còn cổ quái.
Không ít cô nương bị hắn lăn qua lăn lại không còn hình người, Hồ Ngọc thật sự rất sợ, và không cam lòng.
Cũng may nàng mệnh tốt, hôm đó có hai vị khách nhân, một người mặt mũi tràn đầy lãnh khốc nghiêm túc, một tuấn mỹ không giống người phàm.
Hai người vội vã đi vào người tràn đầy nghiêm túc đem người tuấn tú tiến vào trong sương phòng liền rời đi .
Giữa ban ngày bên trong viện còn chưa bắt đầu buôn bán.
Hồ Ngọc ngụ ở cách vách, đang định đi ra bên ngoài hít thở không khí, đúng lúc nhìn thấy.
Nghĩ tới buổi tối sẽ bị con heo mập xấu xa áp chế, nói không chừng còn bị lăn qua lăn lại mất nửa cái mạng, nàng liền động tâm tư.
Dù sao nam nhân đến kỹ viện ai không tầm hoa vấn liễu, đến thời điểm chủ chứa cũng nói không gì, người ta lại không phải là không giao bạc.
Mà ngày đó đã thay đổi vận mệnh nàng, từ một cô nương kỹ viện biến thành trắc phi vương phủ .Hồ Ngọc lúc còn ở kỹ viện rất thích cầu thần bái phật, mà các cô nương ở đấy cũng đều thích thế, tựa hồ sống bên trong quá lâu , liền ký thác bản thân cho quỷ thần.
Đặc biệt còn tự nói với mình, hạnh phúc cuối đời ở phía sau biết đâu có thể thay đổi.
Hồ Ngọc cũng thích nghe lời này, nàng mỗi lần đi cầu thẻ xăm khi dâng hương, giải đoán xâm đều nói nàng có mệnh phú quý, sau này có đại phúc, nàng trời sinh chính là phú quý!
Hồ Trắc Phi thu hồi suy nghĩ, nhìn Đào phiến xấu xí, khinh thường nói: "Như thế nào, lẽ nào hắn còn nghĩ uy hiếp bản phi đồ mắt chó!"
Năm đó là Tấn Vương đem nàng từ kỹ viện mang về , nàng cũng không sợ Tấn Vương biết.
Mà vương phi - con tiện nhân kia vì đối phó với nàng, lén lút tản truyền ra xuất thân thấp hèn hạ của nàng cho nên Hồ Trắc Phi thật không sợ.
Đào phiến do dự một chút : "Hắn nói hôm đó người ngài khai bao không phải là quý nhân kia, mà là - là một người khác..."
Lời này làm Hồ Trắc Phi kinh ngạc không thua gì cơn ác mộng tối hôm qua , ánh mắt của nàng chăm chú nhìn Đào Phiến: "Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"
"Phùng Hắc Tử nói hôm đó người phá thân ngài không phải là Tấn Vương điện hạ, mà là là một người khác! Hắn còn nói , ngài tin hay không, tự thử thì biết." Cho nên Đào Phiến mới sợ đến như vậy, Phùng Hắc Tử không biết quý nhân kia là ai, nhưng nàng thập phần rõ ràng, mới có thể hốt hoảng mà đến.
Chuỗi châu trên tay Hồ Trắc Phi két một tiếng đoạn , từng viên một to tròn bóng loáng rơi xuống trên mặt đất, văng tứ tung.
Triều Huy Đường thủ vệ nghiêm ngặt.
Đầy tớ không được phép vào bên trong, trong phủ bọn hạ nhân ào ào suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều mờ mịt.
Lưu Lương Y đi qua đi lại miệng lẩm bẩm: "Không phải như thế, phải hữu hiệu a..."
Phúc Thành bộ dáng như điên nhịn không được tiến lên dắt lấy tà áo hắn: "Cái gì không phải? Các ngươi ai làm thái y cũng như vậy, nói chuyện cứ chắp chắp vá vá, ngươi làm bây giờ không còn ở hoàng cung? Sao cứ lằng nhằng, không sảng khoái một lần!"
Nếu như trước kia Lưu Lương Y bảo đảm sẽ phản bác , nhưng lần này hắn lại hoàn toàn không có tâm tư đó , hắn hưng trí bừng bừng cầm dược đến, nào biết điện hạ uống xong không đỡ ngược lại càng nghiêm trọng .
Hắn một tay gỡ Phúc Thành ra tay kia nắm lấy đầu tóc, một đầu tóc màu xám trắng bị hắn kéo- bứt – vò vốn là ít giờ không còn lại bao nhiêu, ngày thường hắn dựa vào búi tóc, mới che giấu bớt giờ bị hắn kéo ra, lập tức như một người điên.
"Không thể nào , hẳn là hữu dụng , vì sao lại thế này..."
Phúc Thành ở bên cạnh gấp đến độ xoay mòng mòng, điện hạ hôm qua vụng trộm đi Vinh Hi viện về, liền có chút bất thường.
bắt hắn trói ngài ấy lại, hắn không dám xuống tay, về sau thấy tình huống không ổn, mới cùng Thập Dạ đem điện hạ trói ở trên giường.
Quả nhiên điện hạ nổi điên , lần này so lần trước còn nghiêm trọng hơn, Phúc Thành chưa từng thấy qua Tấn Vương như vậy, sợ lộ phong thanh, liền cho hộ vệ phong tỏa toàn bộ Triều Huy Đường.
Lưu Lương Y suy nghĩ hồi lâu, đều nghĩ không ra đến cùng là sai chỗ nào chẳng lẽ là thuốc kia không đúng? ! Hắn kéo lấy Phúc Thành, hỏi: "Ngươi nói đi gần đây điện hạ phương diện kia như thế nào?"
Phúc Thành đang tâm phiền ý loạn, cũng không hiểu ý Lưu Lương Y - gương mặt già ngượng ngùng: "Cái gì mà phương diện kia? !"
"Chính là XOXO !" Lưu Lương Y hắng giọng một cái nói.
"Rất tốt !"
Nghe nói như thế, Lưu Lương Y nhăn mày lại, chợt hỏi: "Số lần nhiều hay không nhiều lần, mỗi lần duy trì thời gian bao lâu? Một đêm mấy lần?"
Phúc Thành để mắt thần nhìn hắn: "Ngươi hỏi cái này làm chi? Ngươi cho rằng ta là thái giám kính sự phòng còn quản chuyện này ? Nghe góc tường còn không tính, còn xách sách ghi nhớ kỹ? !"
"Đương nhiên hữu dụng, điện hạ trúng dâm độc, trước ta cũng đã giải thích cặn kẽ, loại độc này càng gần đến mức cuối càng trầm mê , thông qua chuyện đó thời gian dài ngắn, mới có thể giải độc."
Phúc Thành cảm thấy hắn nói cũng rất có đạo lý, trầm ngâm một chút nói: "Điện hạ đều nghỉ ở Vinh Hi viện, ta cũng không thể nào ngày ngày ngồi ở góc tường nghe lén cái này.
Thế này đi, Tô phu nhân có nha đầu, nên biết tình huống cụ thể." Nói xong , hắn liền phân phó người đi Vinh hi viện đem Ngọc Thiền lại đây.
Không lâu sau, Ngọc Thiền đến .
Lưu Lương Y cặn kẽ hỏi thăm một lần, Ngọc Thiền tuy là mặt đỏ tới mang tai đến cùng cũng bẩm báo xong.
Sau khi nghe xong, Lưu Lương Y trầm ngâm trong chốc lát, nhìn nhìn Phúc Thành, lại nhìn Ngọc Thiền, ánh mắt là lạ .
"Nha đầu, ngươi thành thật cùng lão phu nói, ngươi có hay không thấy ở trên người phu nhân vài dấu vết..."
Nói đến chuyện tư mật như thế, Phúc Thành lập tức nổi điên muốn đánh lão thất phu này một trận.
Tô phu nhân là thiếp của điện hạ, lão thất phu này hỏi cặn kẽ vậy chính là khinh nhờn, khinh nhờn Tô phu nhân, chính là ở ngấp nghé điện hạ .
Quan tâm số lần nhiều ít, một lần bao lâu còn không được, còn muốn quan tâm cụ thể chi tiết !
Phúc Thành nhìn về phía Lưu Lương Y ánh mắt bất thiện, Lưu Lương Y liên tục xin tha, nét mặt già nua hồng lên: "Các ngươi coi lão phu là già mà không nên nết hả? Đến hậu kỳ người trúng độc sẽ từ từ mất đi lý trí, rất dễ dàng làm tổn thương người khác, lại có nhu cầu mãnh liệt cho nên gặp tình huống như thế, nữ tử cũng sẽ ăn một ít khổ sở ."
Thấy hai người đều đang nhìn mình không nói lời nào, Lưu Lương Y thẹn quá hoá giận: "Chính là lúc XOXO, có khuynh hướng ngược, nữ tử sẽ bị thương!"
Phúc Thành , Ngọc Thiền cũng minh bạch .
Nàng đỏ mặt, một hồi lâu mới nói: "Ngài nói nô tỳ mới biết ngược lại không có phát hiện ra, bất quá có hai lần phu nhân bị thương."
Lưu Lương Y hào hứng vội hỏi.
Ngọc Thiền nghiêm túc hồi tưởng, lần đầu tiên thời gian đại khái, khi đó Ngọc Nương còn ở tiểu viện còn không phải là thiếp Tấn Vương , còn lần gần đây nhất chính là khi Tấn Vương cuồng tính đánh chết người hôm đó.
"Vậy có phải hay không từ lúc lần đầu tiên có chuyện đó, điện hạ cùng phu nhân bắt đầu ít đi ?"
Ngọc Thiền nghĩ đến so với lúc trước lâu hơn, mới do dự gật đầu, đồng thời trong mắt hiện lên tia khiếp sợ vì hiểu ra.
" Chính là như vậy ! Thư giải không đủ, thế cho nên độc tính tăng nhanh phát tác mạnh." Lưu Lương Y cảm thán lắc đầu, xem Ngọc Thiền rồi nói: "Phu nhân ngược lại có phúc khí ."
Còn dư lại lời chưa nói, Ngọc Thiền cũng minh bạch ý tứ trong đó.
Phúc Thành đương nhiên cũng nghe hiểu , khuôn mặt phức tạp.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Lưu Lương Y vuốt vuốt râu : "Tốt nhất là tới Lưu Xuân Quán , nếu như biết đâu thân tâm thoải mái..." Hắn cười hắc hắc hai tiếng, nét mặt già nua đột nhiên thay đổi có chút bỉ ổi, cũng không nói thêm gì nữa, liền vuốt râu rời đi .
Mãi cho đến khi người ra cửa rồi, Phúc Thành mới phản ứng "Ngươi cái lão già kia, thô bỉ vừa thôi ?"
Lưu Lương Y lấy tốc độ cực nhanh đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại : "Nếu được thư giải thỏa đáng, tạm thời vô sự, ta trở về tiếp tục chế thuốc..."
Tác giả có lời muốn nói: Phúc Thành: Lẽ nào về sau phúc gia gia ta muốn ngày ngày ngồi xổm góc tường, còn được cầm cái vốn nhỏ bản nhớ kỹ điện hạ uy mãnh không uy mãnh, một đêm uy mãnh bao nhiêu thứ?
Ngọc Thiền: Ta là cầm lấy nha đầu tiền lương, làm lấy kính sự phòng thái giám việc, còn muốn thao các chủ tử tâm!.