Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngũ Ngũ
Thư nhà Cố Ngạn gửi đã có hồi đáp, là Cố Dự viết.
[Trong nhà tất cả đều khỏe mạnh, chớ lo. —- Cố Dự]
Đúng là tích chữ như vàng. Cố Ngạn mặt buồn tủi: “Tiểu Mai, tới.”
“Công tử?”
Cố Ngạn sau khi trầm ngâm nửa ngày, hạ giọng nói: “Tiểu Mai, phái thêm người trông coi Cố phủ, xem là ai ra vào Cố phủ, đang làm cái gì.”
Tiểu Mai giấu đi kinh ngạc: “Vâng.”
Hồi lâu, Cố Ngạn lại nói: “Nếu như tiểu Dự có động thái gì, trực tiếp báo cho ta.”
“Vâng, công tử.”
===
Tất cả mọi người đều nhìn ra, Ôn Dương tưởng mình che giấu rất sâu quan hệ giữa gia đệ và hắn, nhưng trên thực tế một đoàn người hoàng thất chỉ liếc đều có thể nhìn ra Ôn công tử có bao nhiêu ‘yêu quý’ đệ đệ.
Sau khi ăn tối xong, Ôn công tử không thể chờ đợi được mà dẫn đệ đệ tới gặp Cố Ngạn cùng Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế quan sát hai huynh đệ này có diện mạo tương tự năm phần, không biết đang suy tư cái gì.
Cố Ngạn không nghĩ phức tạp như Thượng Vũ đế, có chút nhiệt tình mà chào hỏi Ôn đệ đệ: “Xin chào!”
“Ách… Cố công tử gia đệ ta tên là Ôn Trác, tiểu Trác, đây là Cố công tử cùng Chung công tử.”
“Xin chào, ta là Ôn Trác, huynh trưởng ta làm phiền hai người chiếu cố.”
Vị Ôn đệ đệ này nói chuyện thẳng thắn khác với Ôn Dương bình thường khách khí, Cố Ngạn cũng thả lỏng, cười nói: “Quen biết chính là duyên, Trác Trác chúng ta đi uống rượu ah.”
Thượng Vũ đế ấn ấn huyệt thái dương, quát: “Không được đi!”
Cố Ngạn khó được xuất cung một lần, vẫn luôn hy vọng có thể kết giao với nhiều bằng hữu: “Ôn công tử, tại hạ cùng với lệnh đệ mới quen đã thân.”
Ôn Dương thấy Cố Ngạn biểu lộ chân thành, nhưng lại cảm nhận được Thượng Vũ đế phát ra lãnh ý mãnh liệt, đành phải uyển chuyển nói: “Cố công tử coi trọng tiểu Trác là vinh hạnh của đệ ấy, phong cảnh đêm nay hữu tình, tiểu Trác trước giờ cũng rất thích, dưới ánh trăng mà đối rượu. Đáng tiếc ta thường xuyên bận rộn, không thể uống cùng đệ ấy…”
Nói cả buổi, Cố Ngạn không biết hắn muốn biểu đạt cái gì.
“Ý của đại ca là tùy ý hai chúng ta, hắn là người nói chuyện như vậy.”
Ôn Trác đến bên cạnh Thượng Vũ đế, không sợ chết mà vỗ vào vai hoàng đế một cái, nói: “Huynh đệ, mượn Cố huynh một lát.”
Ôn Trác nói xong liền quay đi làm không ai có thể đuổi kịp, quay đầu nhìn Cố Ngạn: “Sững sờ cái gì? Đi thôi.”
Ôn Trác là người phóng khoáng.
Cố Ngạn nhìn trong tay bị nhét một chén lớn, lập tức có chút không ổn.
“Thất thần làm gì? Uống đi!” Ôn Trác chủ động cầm chén cụng với Cố Ngạn, một hơi uống cạn.
Cố Ngạn nhìn hắn, nhìn xuống chén rượu, cắn răng một cái, uống hết.
Trước mắt lập tức có chút mơ hồ, Cố Ngạn cảm giác có chút chóng mặt, biết rõ mình say rượu sẽ làm trò hề, sợ mắt hết mặt mũi trước mặt bằng hữu mới, vội vàng im miệng không nói.
“Ha ha.” Tựa hồ là uống đã rồi, người nam nhân đối diện cười một tiếng.
Ôn Trác cũng không để ý sự trầm mặc của Cố Ngạn, chủ động tìm chủ đề: “Ha ha, ta rất thích loại người phóng khoáng như Cố huynh.”
Cố Ngạn gật đầu, biểu thị đồng cảm.
Ôn Trác không trông thấy ánh mắt có phần hơi mơ màng của Cố Ngạn, nói tiếp: “Lần đầu nhìn thấy Cố huynh, ta đã cảm thấy hai ta nhất định rất hợp nhau. Cố huynh nhìn bề ngoài là người phong nhã, không nghĩ tới lại không bị văn nhân gò bó, ta thích!”
Cố Ngạn mờ mịt cười cười.
Ôn Trác thấy Cố Ngạn là người nhẹ nhàng vui vẻ, ở dưới ánh trăng lại không kiêu căng không nóng nảy. Hắn thật sự rất vừa ý khí chất vừa thanh nhã nhưng lại không câu nệ tiểu tiết này của Cố Ngạn, không giấu vẻ tán thưởng nói: “Hôm nay gặp Cố huynh nhưng không chuẩn bị lễ vật gì mang tặng, tiểu đệ ngày thường yêu nhất là đao kiếm, không bằng tiểu đệ kém cỏi này tặng huynh một khúc vũ, không biết ý Cố huynh thế nào.”
Cố Ngạn nghiêm túc mà vỗ tay.
Ôn Trác là người tập võ, nói là múa kiếm, trên thực tế là muốn khoe khoang võ nghệ. Nếu là bình thường Cố Ngạn còn có thể âm thầm đánh giá một phen, hoặc là có thể so ra vài chiêu. Nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh, trước mắt bạch quang lập lòe, sáng chói hoa mắt.
Ôn Trác biểu diễn xong mồ hôi đầm đìa, thấy Cố Ngạn đang nhìn mình chăm chú, lập tức có chút ngượng ngùng.
“Để cho Cố huynh chê cười.”
“Trác Trác ngươi thật lợi hại.”
Ôn Trác không biết Cố Ngạn chỉ khích lệ cho có, lại uống một chén rượu che giấu phần đắc ý, mới nói tiếp: “Chuyện làm ăn buôn bán trong nhà đều do huynh trưởng quản lý, ta bình thường rảnh rỗi nên thích nghiên cứu kiếm phổ, hì hì, nói ta là người mê kiếm cũng không sai.”
Cố Ngạn mỉm cười.
“Cố huynh nhất định không thích nghe ta nói những chuyện này,” Ôn Trác nhớ đến Cố Ngạn là một văn sinh, “Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, mỗi người đều có sở trường của mình, Cố công tử ngày thường thích làm gì?”
Câu này nằm trong bài thơ ‘Tương tiến tửu’ của Lý Bạch, tức ‘Trời sinh thân ta, hẳn có chỗ dùng’.
Cố Ngạn thực tế cũng không say lắm, nghe Ôn Trác nói xong liền tỉnh rượu hơn phân nửa. Ôn đệ đệ đúng là một tiểu hài tử đối với nhân sinh tràn đầy nhiệt huyết, nếu mình nói không có yêu thích cái gì thì nhất định sẽ bị xem thường. Cố Ngạn vùi đầu khổ tâm, cố gắng tìm kiếm một chuyện bản thân thành thạo.
“Ta… Ta mê đánh cờ!” Cố Ngạn do do dự dự mà hộc ra một câu.
Ôn Trác lộ ra tán thưởng, ngữ khí có chút hung phấn: “Cố công tử quả nhiên hợp ý ta! Từ nhỏ ta đã học đánh cờ cùng huynh trưởng, mặc dù không có bản lĩnh gì để đánh đồng với Cố huynh, nhưng nghe Cố huynh nhắc tới đúng thật là có chút ngứa tay. Ài, ngươi, đúng, ngươi đấy, đi lấy bàn cờ ra, ta muốn cùng Cố công tử tranh tài một lần.”
Men say của Cố Ngạn triệt để biến mất.
Ôn Trác dọn xong bàn cờ: “Cố công tử, thỉnh.”
“…”
“…”
Một ván đánh xong, Ôn Trác nhìn qua bàn cờ, hồi lâu phát ra tiếng gượng cười: “Ha ha, ha ha.”
Cố Ngạn không dám ngẩng đầu, đột nhiên vô cùng hoài niệm Thanh Liên. (Tên này luôn nhường cho Cố Ngạn.)
“Cố, Cố huynh quá xem thường người khác rồi, sao lại bỏ nước cờ như vậy.”
Cố Ngạn không có mặt mũi thừa nhận chính mình không phải bỏ nước cờ, cứng nhắc lảng sang chuyện khác: “Trác Trác ngươi nói từ nhỏ huynh trưởng đã dạy ngươi đánh cờ, ngươi với Ôn công tử từ nhỏ quan hệ xem ra rất tốt ah?”
Ôn Trác lắc đầu: “Huynh trưởng từ nhỏ xem ta giống như bảo bối mà cưng chiều vô cùng, lúc còn bé ta cảm thấy rất phiền khi hắn cứ như một ông lão theo chân ta quản cái này quản cái kia, nhưng về sau lại dần dần phát hiện đã quen có hắn bên cạnh.”
Nói đến ca ca, Ôn Trác tựa hồ không hết chuyện kể: “Cố huynh khả năng đã phát hiện, huynh trưởng bình thường không như vậy đâu, nhưng chỉ cần gặp người hắn có hảo cảm là sẽ bị chướng ngại ngôn ngữ, cho nên kỳ thật huynh trưởng thích ai hay không thích ai sẽ đều ghi trên mặt đấy.”
“Huynh trưởng ngốc lắm, phụ mẫu bên kia hắn giấu diếm không nổi, cho nên một mực kêu ta giúp hắn lùi chuyện cưới xin, giúp hắn lừa gạt phụ mẫu.”
Cố Ngạn nghe, cực kỳ hâm mộ nói: “Ôn công tử có một đệ đệ tốt như vậy thực là may mắn.”
Ôn Trác ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ Cố huynh cùng gia đệ quan hệ không tốt?”
Cố Ngạn vội vàng khoát tay: “Không có không có.”
Ôn Trác cười: “Ta cũng nghĩ thế, lúc nãy trông thấy Cố huynh với lệnh đệ vô cùng thân thiết. Ta đã nghe huynh trưởng nói chuyện của Cố huynh cùng lệnh đệ, thật là khiến người hâm mộ. Cố huynh không để ý chuyện mình với lệnh đệ bị đem ra bêu xấu sao?”
Cố Ngạn không để bụng: “Hắn rất yêu ta, hắn rất tốt.”
Ôn Trác khẽ giật mình, cúi đầu suy nghĩ hai câu ngắn gọn này, đột nhiên vỗ tay một cái, giác ngộ nói: “Cố huynh thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng.”
Cố Ngạn khó hiểu mà chớp mắt, hắn đã nói cái gì rồi hả?
===
Bên kia, hai thụ gặp nhau, tất có một… Một người chủ đạo.
Thượng Vũ đế theo thói quen chiếm thế thượng vị, quản không nổi nam sủng nhà mình nên dĩ nhiên mất mặt, hắn phải liều mạng cứu vớt mặt mũi. Thượng Vũ đế ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Gia huynh nói muốn lưu lại giúp Ôn công tử, Ôn công tử có gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng.”
Ôn Dương đầu tiên nói lời cảm tạ: “Ân đức của Chung công tử cùng Cố công tử làm tại hạ vô cùng cả kích.”
Thượng Vũ đế bày ra tư thế ôn hòa khi làm hoàng đế, cười nói: “Không cần đa tạ, Ôn công tử không ngại nói chuyện của mình cùng lệnh đệ, trẫm… Ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Nói đến chuyện tình cảm với đệ đệ, Ôn Dương mới vừa rồi còn rất có phong phạm đại ca giờ lại không khỏi toát ra vài phần đau khổ.
“Tại hạ từ nhỏ đã cảm thấy tiểu Trác rất đáng yêu, không nghĩ sau khi lớn lên chẳng những không giảm yêu thích đối với tiểu Trác, mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng.” Ôn Dương giống như bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt ưu phiền đối diện với Thượng Vũ đế, như là tìm kiếm đồng loại, “Chung công tử nhất định cũng hiểu loại cảm giác không thể khống chế này ah?”
Đột nhiên Thượng Vũ đế cảm thấy một trận băng lãnh, nghĩ đến một đám huynh đệ bị hắn tiêu diệt lúc hắn lên đoạt quyền, cười khan nói: “Ah ha ha… Đúng vậy…”
Ánh mắt Ôn Dương lập tức trở nên ôn nhu: “Chung công tử cũng nhất định hiểu loại yêu thích này là gì ah.”
“Ah ha ha… Đúng vậy…”
“Ta dùng nhiều năm như vậy mới đạt được tình yêu của tiểu Trác, vô luận gặp khó khăn gì ta đều sẽ không buông tay.”
Nói đến đây, Thượng Vũ đế rốt cuộc cũng có chút cảm động lây, hùa theo gật đầu.
Ôn Dương ngữ khí ảm đạm: “Nhưng tiểu Trác là đứa trẻ hiếu thảo, hắn sẽ không cho phép ta trực tiếp nói cho phụ mẫu.”
“Nhà ngươi việc buôn bán đều do ngươi quản lý sao?” Thượng Vũ đế nghe vậy, đột nhiên hỏi một câu dường như không liên quan.
Ôn Dương sững sờ, đáp: “Ngoài mặt thì đều đã giao hết cho ta, nhưng thực tế phụ thân của ta ở phía sau giám sát.”
Thượng Vũ đế cười nói: “Ngươi sở dĩ còn cố kỵ nhiều như vậy cũng không phải là vì Trác công tử quá hiếu thuận, mà là các ngươi căn bản còn chưa đủ cường đại.”
“Ta nghe nói lệnh tôn bên đó cũng đang độ tuổi tráng niên, mọi người mọi việc trong Ôn gia chắc hẳn phần lớn cũng còn nằm trong tầm khống chế của lệnh tôn. Tạm không nói đến hai vị lệnh tôn nữa, đối mặt với thế nhân, nếu không có thực quyền, ngươi dùng cái gì để bảo hộ Ôn Trác.”
Ôn Dương bị Thượng Vũ đế nói trúng tim đen nên ngôn ngữ đóng đinh tại chỗ, nhất thời lại không thể phát ra âm thanh nào.
Qua hồi lâu, Ôn Dương mới chậm rãi mở miệng, thanh âm khô khốc: “Ta đều minh bạch… Ta đều minh bạch hết…”
“Nếu là Chung công tử sẽ giải quyết như thế nào?”
Thượng Vũ đế lựa chọn từ ngữ để nói cho dễ hiểu: “Ôn công tử hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi.”
Ôn Dương khó có thể tin nói: “Ý của Chung công tử là kêu ta trở mặt với người nhà?”
Thượng Vũ đế lắc đầu: “Cũng không phải công khai trở mặt, hai con đường ta nói chính là ngươi dùng cách nào để cướp lấy địa vị cao nhất. Là phụ thuộc vào người khác hay là tự dựa vào chính mình, phải xem quyết định Ôn công tử rồi.”
“Thế nhưng phụ thân của ta nắm giữ các đầu mối buôn bán chính, tại hạ cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế bộ phận tài chính, người ngoài lại không cách nào xâm nhập.”
Thượng Vũ đế nở nụ cười: “Chẳng lẽ trong mắt Ôn công tử trên đời này chỉ có một con đường là có thể mở rộng gia nghiệp sao?”
Ôn Dương mở to mắt.
“Không phải Ôn công tử cầu chính là một cái nhìn của thế nhân sao? Không nói tới toàn bộ, ít nhất tại khu vực Giang Nam, dựa vào thân phận của Ôn công tử hoàn toàn có thể tự mình gầy dựng cơ nghiệp.”
Đã nói tới đây, Ôn Dương nếu còn không rõ là tự thẹn cho kinh nghiệm nhiều năm dốc sức: “Yên Thủy Giang là khu vực quanh năm lũ lụt, quan phủ tuy thanh liêm nhưng cũng không cách nào ngăn cản thiên tai, dân chúng Yên Thủy Giang không có người nào không muốn an ổn vượt qua nạn lụt.”
Hai bên ngầm hiểu nhau lộ ra nụ cười, Thượng Vũ đế chậm rãi nói: “Ôn công tử giao thiệp với quan trường không sâu, nếu cần ta hỗ trợ cái gì, cứ nói ra là được.”
Ôn Dương giống như đã ra một quyết định trọng đại, hơi thở có chút gấp gáp, sau khi bình tĩnh lại: “Chung công tử nói sai một câu rồi, tuy ta không đủ cường đại nhưng cũng không có nghĩa là ta để ý đến ánh mắt của người đời. Ta chỉ là không muốn tiểu Trác bị đối xử bất công mà thôi.”
“Tiểu Trác đối với thương nghiệp không hề hứng thú, nếu không phải vì ta thì hắn đã sớm rời nhà đi phiêu bạt rồi. Ta muốn đợi khi chúng ta đủ cường đại, ta liền buông tay hết thảy mọi thứ, cùng tiểu Trác bước chân vào giang hồ, hắn muốn làm cái gì ta đều sẽ làm cùng hắn.”
Nụ cười đắc ý của Thượng Vũ đế cứng lại, trái tim phảng phất như bị người ta đột nhiên đâm một nhát, tay chân đều có chút run lên.
Ôn Dương nhìn thấy biểu lộ của Thượng Vũ đế, ân cần nói: “Chung công tử? Chung công tử ngươi làm sao vậy?”
Thượng Vũ đế hai tay siết chặt, khó giấu nội tâm quay cuồng, đối với Ôn Dương nặng nề hành lễ: “Đa tạ công tử, Chung mỗ thụ giáo!”
Ôn Dương chớp mắt: “?”