Edit: Ngũ Ngũ
Kinh thành gần đây có một tin mừng, nghe nói trấn viễn Đại tướng quân trấn thủ biên quan mười năm đã trở về rồi.
Nghe tin Đại tướng quân trở về, Cố Ngạn còn hưng phấn hơn so với Thượng Vũ đế, hào hứng bừng bừng kéo hắn và Thanh Liên ra khỏi thành nghênh đón.
Thượng Vũ đế tạm thời bỏ qua hai cái tên thích xem náo nhiệt kia, cao cao ngồi ở phía trên, trong gió lớn bảo trì dáng vẻ uy nghi.
Cố Ngạn núp ở sau lưng hắn trông mong nhìn về phương xa, muốn nhìn trấn viễn Đại tướng quân trong truyền thuyết, nghĩ rằng chắc sẽ uy phong vô cùng.
Thượng Vũ đế miệng treo nụ cười, nhưng trên trán nhảy lên mấy cái gân xanh, thấp giọng nói: “Ngươi không thể ngồi yên được sao?”
Cố Ngạn bắt lấy bả vai của hắn, nghĩ ngợi: “Ơ? Sao còn chưa tới?”
Thượng Vũ đế không hiểu! Nào có ai ngóng trông gặp ‘tình địch’ như y, hắn cảm thấy thất bại sâu sắc, làm cho tên này yêu như một người bình thường sao khó như vậy chứ.
Đang nghĩ ngợi, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa của vạn quân, trong thời gian nháy mắt, chợt cát bụi nổi lên đầy trời, làm mọi người nhất thời nhìn không thấu. Đại tướng quân lần này trở lại kinh thành cũng không mang theo vạn đại quân biên quan, đội hình chỉ vẻn vẹn có trăm người đã có thể tạo ra khí thế không thua vì thiên quân vạn mã.
Cơ hồ tất cả mọi người đều bị khung cảnh hùng hồn làm cho rung động, mà ngay cả Thượng Vũ đế tính tình lãnh đạm cũng khó đè nén được nội tâm dâng trào.
Chỉ thấy tướng quân uy phong vô hạn đang cưỡi con ngựa to lớn chạy như bay mà đến, theo tiếng gió ngựa là tiếng cười sảng khoái, hô to: “Tắc Dung, ta đã trở về!”
Cố Ngạn nghiêng đầu: “Tắc Dung là ai?”
Thanh Liên: “Không biết.”
Thượng Vũ đế cắn răng: “Là tên tự của trẫm!”
“À.” Cố Ngạn yên lặng ghi nhớ, thì ra bệ hạ có tên tự.
Chỉ sau chốc lát, tên đầu lĩnh liền đi tới trước mặt Thượng Vũ đế, đầu tiên là quân lễ, sau khi được Thượng Vũ đế nâng dậy liền không quản cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, không cách nào ức chế được nội tâm kích động, chặt chẽ ôm lấy hắn.
Thượng Vũ đế tâm tình đối với Liên Bình có chút phức tạp, nhưng lúc này đều đã quên đi những khúc mắc kia, mở rộng tấm lòng tiếp nhận cái ôm xa cách lâu ngày mới gặp lại.
Sau khi hai người tách ra, trăm người còn lại đã bước theo tới, Thượng Vũ đế đại diện Đại An cảm tạ các tướng sĩ, tiến hành xong nghi thức quân thần, liền cùng Liên Bình nói đến việc trong quân.
Cảm giác mới mẻ thoáng cái qua đi, Cố Ngạn lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đại sự trong quân y không tham dự vào được, muốn thân thiết chào hỏi Đại tướng quân một câu cũng bị Thượng Vũ đế nghiêm túc chặn lại.
Vốn dĩ Thanh Liên cũng là ôm tâm tình xem kịch vui, muốn nhìn một chút tên Cố Ngạn này có biết ghen hay không, nên mới đích thân tới hiện trường xem, lại bị khí phách của Đại tướng quân làm cho thán phục.
Thanh Liên nhìn Cố Ngạn ở bên cạnh ánh mắt đã mơ màng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi cái đồ ngốc này! Bây giờ mà còn ở đó buồn ngủ! Trấn viễn Đại tướng quân là ai chứ? So với ngươi ưu tú hơn gấp trăm ngàn lần! Lại đối với bệ hạ có tình có nghĩa, bệ hạ hiện tại tạm thời bị ngươi mê hoặc tâm hồn, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của bệ hạ thử xem, không còn quan tâm gì tới ngươi nữa kìa, ngươi cũng không thể không đề phòng nha.”
Cố Ngạn chớp chớp hai mắt, tỉnh táo lại, bất mãn nói: “Sao ngươi lại nói như thế, ta với bệ hạ tình cảm cũng rất sâu đậm.”
Tuy ngoài mặt Thượng Vũ đế như là đang cùng Liên Bình hàn huyên, tâm tư lại chưa từng rời khỏi Cố Ngạn, hận không thể phân thêm hai mắt hai tai đặt trên người của y. Nghe nam sủng nhà mình nói lời này, biểu cảm liền không thể nghiêm túc nổi, cũng mặc kệ tất cả, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
Liên Bình đang nói chợt thấy nụ cười rạng rỡ của hắn, theo ánh mắt của Thượng Vũ đế nhìn sang, biểu cảm đang chán muốn chết của Cố Ngạn liền rơi vào trong mắt của gã. Nhắc tới thì Liên Bình thật sự rất si tình với Thượng Vũ đế, trên thực tế gã chưa bao giờ gặp qua Cố Ngạn, nhiều lắm chỉ là nghe được vài tiếng gió thất loạn bát tao. Vừa nghe Tắc Dung đã yêu một người nam nhân, chuyện này sao gã có thể cam tâm được, nên lệnh cho toàn bộ ám vệ, đưa đến doanh trướng một vài bức họa của Cố Ngạn, đã nhiều năm như vậy nhưng hình ảnh của người nam sủng này vẫn còn khắc sâu vào trong đầu của gã.
Liên Bình mày kiếm nhíu chặt, cũng không giả vờ, nói thẳng: “Y chắc là Cố Ngạn đi? Tướng ngồi còn không ngay ngắn, y có cái gì tốt?”
Thượng Vũ đế gượng cười, nghĩ thầm thật sự là y không có gì tốt, nhưng Cố Ngạn bảo bảo muốn ngồi như thế nào ngươi để ý làm cái gì. Thượng Vũ đế là loại người chết vì sĩ diện, cho dù Cố Ngạn không có ưu điểm gì lớn, cũng không thể để cho người ta chê bai trước mặt của ắn, nên lộ ra nụ cười thâm sâu khó dò, thần thần bí bí không có trả lời.
Liên Bình vốn là người văn võ song toàn, cho dù Thượng Vũ đế có nói ra ưu điểm gì thì gã cũng có thể một lần đối ứng, nhưng chứng kiến Tắc Dung che chở người nọ như vậy, trong lòng của gã càng thêm bất kham, quyết định muốn làm cho Tắc Dung quay đầu là bờ.
===
Tuy Liên Bình là Đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, nhưng đã qua nhiều năm không gặp được người trong lòng, nên hận không thể dính lấy Thượng Vũ đế mỗi ngày.
Thượng Vũ đế ngày đầu tiên là khẽ mỉm cười, ngày thứ hai là gượng cười, ngày thứ ba đã ngừng cười, ngày thứ tư dĩ nhiên là nhẫn nại đã đến cực điểm.
Liên Bình và hắn cùng nhau lớn lên, đối với hắn không chỉ trung thành và tận tâm mà còn tình sâu như biển, nếu chỉ là bằng hữu cũ thì Thượng Vũ đế còn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng là ai cũng không thể chịu được mỗi thời mỗi khắc bị người ta dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
“Tắc Dung…”
“Đã đủ rồi, không cần khuyên trẫm nữa.” Hiện tại Thượng Vũ đế nghe người này kêu mình là Tắc Dung thì toàn thân đều nổi da gà, rất là phiền lòng, kiên quyết ngắt ngang lời của gã lần nữa, “Hôm nay trẫm nhất định phải đến cung Tam Lý dùng bữa.”
Liên Bình giận: “Ngươi với tư cách là vua của một nước nào có thể mỗi ngày chỉ nghĩ về một người nam nhân!”
Thượng Vũ đế cũng bốc hỏa: “Chẳng lẽ ngươi không phải là một nam nhân? Chẳng lẽ trẫm nên nghĩ đến ngươi? Không được xưng hô với trẫm là ‘ngươi’, trẫm là quân, ngươi là thần, quân thần cách biệt.”
“Tắc Dung, tính tình của ngươi vẫn là không tốt như vậy.”
Thượng Vũ đế rốt cuộc không chịu được ánh mắt chân thành của gã, vỗ lên vai gã mà nói: “Trẫm đi đây, ngươi tự mình dùng bữa nha.”
Sóng gió đã qua đi, tâm tình của Thượng Vũ đế chuyển biến tốt đẹp, muốn nói hắn giận Liên Bình cái gì, tất nhiên là gã đã làm cho hắn bốn ngày nay không thể cùng với Bảo Bảo ba ba ba rồi! Bốn ngày lận đó! Nghĩ như vậy lửa nóng vừa được áp xuống lại nổi lên.
‘Ba’ một cái đẩy mạnh cửa cung Tam Lý, thẳng đến khi nhìn thấy cái người ở bên trong mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Cố Ngạn bị hành vi thô lỗ của Thượng Vũ đế làm cho kinh ngạc một thoáng: “Bệ hạ làm sao vậy?”
“Trẫm phiền muộn, trừ ngươi ra ai cũng không muốn gặp! Người tới, sao còn chưa dọn bữa? Trẫm thấy các ngươi sống an ổn quá rồi phải không.”
Cố Ngạn được sủng ái, nên các nô tài ở cung Tam Lý đều ít bị phạt, tỳ nữ kia bị Thượng Vũ đế quát một tiếng, nơm nớp lo sợ dọn đồ ăn lên bàn, sau đó nhanh chóng tản đi.
Cố Ngạn và Thượng Vũ đế cùng nhau ngồi xuống, thấy Thượng Vũ đế còn chưa vui vẻ trở lại, cũng không biết làm thế nào cho phải, nghĩ nghĩ, sau đó cúi đầu cực nhanh ăn mấy ngụm cơm lớn, lại vụng trộm dùng đuôi mắt quan sát hắn.
Thượng Vũ đế nhịn cười, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.
Cố Ngạn rèn sắt khi còn nóng: “Tông Hoài…”
“Ăn hết đồ ăn trong miệng rồi lại nói tiếp!”
“Tắc Dung.”
Thượng Vũ đế cứng đờ, tê dại từ đầu đến chân, mặt đỏ lên: “Ngươi gọi cái gì đó?”
“Ồ, đây không phải là tên tự của bệ hạ sao?”
“Trẫm, trẫm…” Thượng Vũ đế đột nhiên bước qua, ôm lấy cổ Cố Ngạn hôn một cái, “Trẫm rất thích, ngươi lặp lại lần nữa.”
Cố Ngạn mỉm cười: “Tâm tình của bệ hạ tốt hơn chưa?”
“Tốt, rất tốt, thấy ngươi là trẫm đã vui rồi.”
Biểu hiện của Thượng Vũ đế như một tên đế vương háo sắc, ghé sát nam sủng nhà mình ngửi lấy ngửi để.
Cố Ngạn kéo hắn ra, hỏi: “Bệ hạ phiền cái gì?”
“Trẫm bị Liên Bình quấy rầy muốn chết, ngươi xem ngươi vậy mà còn không giám sát trẫm chặt chẽ.”
“Không biết Liên tướng quân quấy rầy cái gì?” Cố Ngạn hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi không biết đâu! Hắn chính là một tên quái nhân.” Thượng Vũ đế nói nhỏ.
Cố Ngạn nở nụ cười, an ủi hắn: “Còn có mấy ngày nữa là Liên tướng quân phải đi rồi, bệ hạ nên nhẫn nại chút nữa.”
Thượng Vũ đế gật đầu biểu thị đồng ý: “Không nhắc đến hắn nữa, điều trẫm phiền nhất chính là bốn ngày rồi còn chưa lên giường với ngươi!”
Cố Ngạn bên tai ửng đỏ: “Thế nhưng khi bệ hạ trở về đã là quá muộn, ta thì buồn ngủ.”
Thượng Vũ đế xoa nắn tai trái hồng hồng của y: “Ngươi suốt ngày đều chỉ biết ngủ.”
Cố Ngạn lúc này dưới ánh mắt nóng rực của hắn, trực tiếp đem người ôm ngang lên: “Bệ hạ nên nghỉ ngơi đi, buổi chiều đừng đi ra ngoài.”
“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Thượng Vũ đế híp mắt, có chút hoài nghi hỏi.
“Bệ hạ cứ nghỉ ngơi trước,” Cố Ngạn đặt Thượng Vũ đế lên giường, hôn hôn hắn, “Điện hạ đang đợi ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.”
Thượng Vũ đế lúc này nào còn chú ý đến lời của Cố Ngạn, bị hôn một cái liền lâng lâng, bắt lấy một tay của Cố Ngạn: “Trẫm tỉnh lại muốn thấy ngươi.”
Cố Ngạn thay hắn đắp chăn cẩn thận: “Được.”
Dỗ Thượng Vũ đế ngoan ngoãn nghỉ ngơi xong, Cố Ngạn còn có chuyện quan trọng, quay người một bộ dạng xum xoe chạy tới chỗ của Thanh Liên.
“Liên Liên.”
“Ngươi kêu thân thiết như vậy làm gì? Đừng có lôi kéo.”
“Giúp ta một chuyện.”
…
“Liên Liên ta ngày càng thích ngươi rồi đó.” Cố Ngạn nhìn chính mình trong gương, tấm tắc khen ngợi.
Thanh Liên có chút kiêu ngạo mà cười xấu xa: “Dù sao những chuyện đại nghịch bất đạo ta đều đã làm rồi, nhiều thêm một chuyện cũng không sao. Chậc chậc, quay một vòng cho ta xem nào.”
“Thật sự là quá giống.” Cố Ngạn thật sự cao hứng.
Thanh Liên đối với ‘tác phẩm’ của mình cũng rất hài lòng, khoanh tay hỏi y: “Lần này ngươi lại muốn làm cái gì?”
“Bệ hạ bị Liên Bình quấn lấy mấy ngày nay nên rất mệt, ta cải trang thành bệ hạ giúp hắn một chút.”
Thanh Liên nhướng mi, nhếch miệng cười nhìn y.
Cố Ngạn gãi gãi đầu: “Kỳ thật cũng rất muốn biết Đại tướng quân trị quân như thế nào, lúc trước Tây Hạng bị diệt, có công rất lớn của hắn.”
Thanh Liên đối với chuyện này không có hứng thú, xoay chuyển ánh mắt, hiếu kỳ hỏi: “Áo hoàng bào này ngươi lấy ở đâu ra?”
Cố Ngạn đáp như lẽ dĩ nhiên: “Vừa mới từ trên người bệ hạ cởi ra.”
===
Liên Bình cho rằng lần này mình thật sự đã chọc giận Thượng Vũ đế, Tắc Dung hẳn là quyết tâm không muốn nhìn thấy hắn. Hắn âm thầm ảo não mặc kệ ở trong quân quyền thế bao nhiêu, trở lại hoàng cung ngay cả người trong lòng muốn gặp cũng không thể gặp được.
Cho nên sau khi qua loa ăn cơm xong lại lần nữa trông thấy thân ảnh của ‘Thượng Vũ đế’, Liên Bình cảm giác hưng phấn tràn đầy.
Cố Ngạn chạy qua nhiều chỗ mới gặp được Liên Bình ở đại điện, cũng không biết tại sao hắn lại chọn chỗ nghiêm túc như vậy để đợi Thượng Vũ đế. Quả nhiên mặc kệ là Thượng Vũ đế thật hay giả đều không thể thiếu Từ công công hầu hạ bên cạnh.
Liên Bình thấy ‘Tắc Dung’ thở hồng hộc chạy đến, tưởng rằng y rất gấp gáp mà muốn nhìn thấy mình, trong lòng tràn đầy vui vẻ mà nghênh đón: “Tắc Dung ngươi đã đến rồi.”
Cố Ngạn nghĩ đến thần thái bình thường của Thượng Vũ đế, khẽ hất mặt lên, hừ nhẹ nói: “Ừm.”
Liên Bình một chút cũng không để ý đến thái độ của y, phối hợp say sưa mà nói: “Ta định đi tham quan chỗ của ngươi một vòng, bất tri bất giác đã đi đến đại điện này.”
“Ừm.” Cố Ngạn hỏi một câu, “Biên quan ổn định hết chứ? Những ngày này ngươi trở về có đi thăm người nhà chưa?”
“Tắc Dung, những câu này ngươi đã từng hỏi qua rồi.”
“À…” Cố Ngạn bị nghẹn, gãi gãi đầu, “Đã hỏi qua rồi à…”
Liên Bình si ngốc mà dõi theo y: “Thật đáng yêu.”
Cố Ngạn cực kỳ lúng túng, lại biết thêm có một người so với Xuân Xuân còn chán hơn!
“Ta… Trẫm nghe nói phương Bắc có một bộ lạc mới nổi dậy, thực lực không thể khinh thường.”
“Đừng đề cập tới những chuyện đó nữa! Ngươi không thể nói với ta những lời khác sao!” Liên Bình mày kiếm khẽ nhíu, cường thế mà chuyển chủ đề.
Cố Ngạn ngơ ngẩn.
Liên Bình vốn là đang nhìn quanh bốn phía, sau đó dùng ánh mắt vừa trách cứ vừa sủng nịch nhìn y: “Ngươi vẫn là hồ đồ như vậy, ngươi nhìn ngươi xem, sao lại đem bảng hiệu trên đại điện đổi đi rồi.”
Cố Ngạn sửng sốt, giương mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện vốn dĩ bảng hiệu trên đại điện nên là ‘Quang minh chính đại’ lại bị đổi thành bức họa của chính mình, đứng tại chỗ cảm thấy hổ thẹn không thôi, liền kéo lấy Liên Bình đi ra ngoài. Da mặt của bệ hạ cũng quá dày rồi! Vậy mà ở đại điện trang nghiêm bực này treo lên bức hạo của y, lại còn là lúc y đang nằm nghiêng ngủ nữa chứ. Chính mình khi nào biểu lộ qua như vậy nhỉ? Nghĩ đến đám đại thần mỗi ngày đều quỳ xuống đối với ‘dung nhan đang ngủ’ của chính mình, Cố Ngạn hận không thể kiếm khe nứt nào chui xuống.
Liên Bình nào có để ý đến tâm tư của Cố Ngạn, chỉ nghĩ là ‘Tắc Dung’ đổi ý rồi, không muốn để cho hắn thấy chuyện ngu xuẩn mình đã từng phạm phải. Lại nhìn lên gương mặt đỏ bừng của ‘Tắc Dung’, yêu thương lập tức trổi dậy.
“Tắc Dung, sao chỉ trong một buổi trưa mà ngươi lại thay đổi nhiều đến như vậy? Buổi sáng ngươi còn trốn tránh ta, có phải tên Cố Ngạn kia đối xử với ngươi không tốt?” Hắn thuận theo tay của Cố Ngạn đang giữ chặt lấy tay mình mà nắm thật chặt lại, kéo một cái, Cố Ngạn thân là nam nhân một mét tám thiếu chút nữa đã ngã vào lòng của hắn rồi.
Tốt xấu gì cũng là người đã từng học võ, rất nhanh ổn định lại thân mình, giãy dụa muốn thoát khỏi tay của hắn, chạm phải ánh mắt của đối phương, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ. Cố Ngạn thấy thần sắc muốn nói lại thôi của hắn, thầm thấy không ổn, trong lòng mặc niệm: đừng nên ở thời điểm này nói ra mấy lời thổ lộ gì đó nha…
“Tắc Dung, hắn đối với ngươi không tốt sao, những năm này ta thật sự rất nhớ ngươi, ta muốn gặp ngươi, ta yêu ngươi! Ngươi đừng ngại ta trực tiếp xưng hô là ta với ngươi, giữa hai ta thì cần chi lễ nghĩa đó.”
Ah! Hắn nói ra rồi! Nội tâm của Cố Ngạn hò hét, sớm biết Đại tướng quân là người như vậy, nên nghe lời của bệ hạ là không nên đến đây.
Cố Ngạn cố gắng bình tĩnh mà phỏng đoán nếu như là Thượng Vũ đế được người ta thổ lộ thì sẽ có phản ứng gì, hình như bệ hạ đều là ngượng ngùng, vui vẻ, nhưng lại không có cự tuyệt.
Sự tình phát triển có chút thoát ly khỏi quỹ đạo, Cố Ngạn đành phải kiên trì nói: “Ta… Trẫm là quân, ngươi là thần, quân thần khác biệt…”
“Ngươi lại lấy lời này qua loa với ta! Ta biết rõ ngươi ngại ngùng, ngươi ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nhất định không phải nghĩ như vậy! Cơ thể mới là thành thật nhất!” Liên Bình có chút tức giận, mỗi một động tác của ‘Tắc Dung’ đều đang khiêu khích hắn. Hắn đột nhiên ra tay, mạnh mẽ ôm lấy ‘Tắc Dung’, tiến lại gần chuẩn bị hôn y.
===
Thời điểm Thượng Vũ đế nằm xuống đã cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng thấy không đúng, từ trước tới nay Bảo Bảo đều cùng hắn nghỉ ngơi, cái chuyện bỏ lại hắn một mình chưa từng xảy ra lần nào. Nhưng Thượng Vũ đế rốt cuộc cũng không trụ nổi mệt nhọc mấy ngày nay, nghĩ lung tung một lát liền lâm vào giấc ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại quả nhiên Cố Ngạn không có ở bên cạnh. Vậy mà lúc nãy hứa hay lắm! Thượng Vũ đế hờn dỗi, nếu trước khi đi ngủ mà Cố Ngạn không hôn hắn, thì hắn đã phát hỏa giống như đoạn thời gian chia lìa trước kia rồi.
Thẳng đến khi Thượng Vũ đế không tìm thấy áo hoàng bào của mình, hắn dĩ nhiên vô cùng chắc chắn nam sủng nhà mình đã lừa gạt hắn làm chút chuyện thất loạn bát tao, chỉ là lần này có lẽ bị cầm chân, nên không kịp trở lại che giấu vết tích.
Thật vất vả mới đổi xong một thân hoàng bào, Thượng Vũ đế đầu tiên chính là đi Đông Cung.
Liền trông thấy nhi tử và Cố Cố, cũng không biết hai đứa nhỏ này kế thừa sở thích của ai, tối ngày ở cùng một chỗ đánh cờ. Nhưng Thượng Vũ đế chẳng quan tâm đến chuyện này, Cố Ngạn vậy mà lại không có ở đây, hỏi nhi tử nó cũng không biết, căn bản không có cái chuyện hẹn gặp sư phó gì hết.
Thượng Vũ đế vạn phần bất đắc dĩ, Cố Ngạn nếu đã xuất cung thì hắn tìm một hồi cũng không có tác dụng gì.
“Hoàng thúc thúc, ngài đang tìm phụ thân sao?”
“Ngươi biết phụ thân của ngươi ở đâu?”
“Phụ thân nói giờ Thân (từ h-h) sẽ đến gặp Cố Cố, nhưng bây giờ còn chưa thấy tới. Phụ thân nói nếu không đợi được phụ thân, thì kêu Trương công công mang ta đi tìm Liên thúc thúc. Mà Liên thúc thúc là ai?”
Hắn biết! Tên này chắc chắn là đi tìm Liên Bình rồi! Thượng Vũ đế đỡ trán, sao lại không nghe lời như vậy chứ, Liên Bình là một tên thẳng thắn, nếu gặp Cố Ngạn không biết nói bao nhiêu lời khó nghe nữa.
Thượng Vũ đế vung tay bỏ đi để lại thắc mắc của Cố Cố ném cho nhi tử, bản thân như bị lửa cháy tới mông mà chạy đến đại điện, tuy Cố Ngạn có thể sẽ không để tâm tới những lời kia, nhưng hắn cũng không cho phép người khác tùy tiện vũ nhục y.
Thượng Vũ đế đuổi tới hiện trường lại trông thấy hình ảnh mà so với hắn nghĩ còn một trời một vực hơn, cái này, cái này, tên Liên Bình này muốn làm cái gì?!
“Liên Bình ngươi làm càn! Trẫm giết ngươi!” Thượng Vũ đế xông lên tách hai người ra.
Thượng Vũ đế đỏ mắt, kéo cổ áo của gã đấm cho một quyền, đường đường là Đại tướng quân lại trực tiếp bị đánh nằm sấp trên mặt đất. Thật sự là quá coi thường hắn rồi, lại dám ra tay với Cố Ngạn, Thượng Vũ đế tức giận đến choáng váng.
Liên Bình bị một quyền của Thượng Vũ đế làm cho hồ đồ, gã theo bản năng muốn phản kháng, lúc nhìn lên lại thấy gương mặt của Tắc Dung, chỉ có thể hi sinh chịu đựng. Đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao có đến hai Tắc Dung?
Cố Ngạn nhanh chóng trấn định lại, lui qua một bên, lấm lét nhìn Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế bỏ cổ áo của Liên Bình ra, quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của y thì không khỏi tức giận, “Ngươi còn giả trang trẫm! Ai họa cho ngươi? Thất loạn bát tao, một chút cũng không giống trẫm, nhanh đi rửa.”
Cố Ngạn vẻ mặt suy sụp, lộ ra thần sắc thất bại, liếc cái đã bị bệ hạ nhìn ra…
“Nhanh đi rửa sạch! Đừng đứng ở đây làm trẫm mất mặt.” Thượng Vũ đế đuổi y.
“Ah, ta đi đây…”
Thượng Vũ đế nhìn bóng lưng rời đi của y, trong lòng sinh ra một chút ngọt ngào cùng một chút chua xót, xót là vì còn chưa thấy y vì ghen mà phẫn nộ, ngọt là vì rất lâu rồi không có đi dọn dẹp rắc rối cho nam sủng nhà mình như hôm nay, rõ ràng có khoái cảm đến biến thái!
Cảm giác này làm cho đáy lòng của hắn có chút ấm áp, nếu như Cố Ngạn có thể vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cho dù y có làm chút chuyện xằng bậy, hắn cũng vĩnh viễn nguyện ý đi theo phía sau dọn dẹp cho y.
===
Cố Ngạn ở cung Tam Lý dài cổ đợi Thượng Vũ đế trở về, y hôm nay thật sự là làm chuyện quá xấu hổ, mặt đến bây giờ còn hơi nóng.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc bệ hạ trở lại, Thượng Vũ đế liếc nhìn y một cái, giọng nói hậm hực: “Liên Bình ngày mai sẽ đi, ngươi đừng có nghĩ gặp lại hắn.”
“Ừm.” Cố Ngạn cũng không còn mặt mũi đi gặp Liên tướng quân.
“Cái kia…” Cố Ngạn vẫn còn có chút áy náy, “Ta không phải cố ý đâu.”
“Ngươi cho rằng ai cũng đều sẽ phối hợp diễn với ngươi sao? Cũng chỉ có trẫm mới nhường ngươi như vậy thôi!” Thượng Vũ đế quay đầu ngẫm lại, có chút nghĩ mà sợ, cũng không biết Liên Bình và Cố Ngạn võ công ai cao hơn, nếu như Liên Bình dùng hết sức lực, Thượng Vũ đế thực sự sợ Bảo Bảo sẽ bị thương.
“Ta biết rõ.” Cố Ngạn nhận lỗi.
“Được rồi, trước hết bỏ qua chuyện này đi,” Thượng Vũ đế hớp một ngụm trà, nhìn chằm chằm về phía của y, “Trẫm muốn nói với ngươi chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Bảo Bảo, trẫm nhắc nhở ngươi, đã bốn ngày rồi.”
Cố Ngạn ngoan ngoãn đi qua, ôm eo của Thượng Vũ đế kéo vào ngực một cái, hôn vào đôi môi của hắn.
Thượng Vũ đế lộ ra nụ cười, ôm y trở lại: “Hắn nếu không phải là ngươi đuổi đi, thì trẫm có thể không đợi được đến ngày thứ năm đâu.”