Sủng Trong Lòng Bàn Tay

chương 132

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Masha

Bên ngoài ánh nắng dịu nhẹ, Cao Tông ở tẩm cung Mạc Lăng Vi, nghe nàng đánh đàn.

Tẩm cung của Mạc Lăng Vi ở bên trong vườn uyển bên cạnh tiểu Tây Hồ, cảnh sắc hợp lòng người. Trong cung bày vài chậu than thật lớn, lư hương bằng vàng bay lên khói nhẹ lượn lờ, các cung nữ tuần tự bày biện trà bánh tinh xảo trên án, sau đó liền lui xuống.

Mạc Lăng Vi trang phục lộng lẫy ngồi sau cầm án, bàn tay trắng nhỏ dài. Cầm nghệ của nàng ở đô thành được xem là thượng phẩm, trước khi vào cung đã là tài nữ nổi tiếng gần xa, đặc biệt cầm nghệ là giỏi nhất. Vô luận là nhạc cụ gì đều có thể đàn một khúc. Có khi cung yến quan trọng, nhạc sư trong cung còn đến dò hỏi ý tứ nàng. Nghe nói khi còn nhỏ nàng đã bái một tiên sinh nổi danh về cầm, tiên sinh đó một năm cũng không thu được một vị đệ tử.

Tiếng đàn thanh thoát uyển chuyển. Cao Tông nhắm mắt lại, giống như đặt mình giữa cảnh xuân tươi đẹp vùng ngoại ô, tâm tình thoải mái.

Mạc Lăng Vi lại hơi thất thần. Nàng nhớ tới lúc trước mình nỗ lực tinh tiến cầm nghệ, là vì muốn đàn cho người kia nghe. Bởi vì hắn nói bản thân không thiện âm luật, giống như việc lộ si, trời sinh đã thế. Ông trời đã đủ thiên vị hắn, cho nên lưu lại một chút khiếm khuyết cho hắn.

Nhưng nàng rất nỗ lực học tập các loại nhạc cụ, lại không đổi được một cái ngoái nhìn của hắn.

Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, cũng không có kết quả. Nàng bại bởi một tiểu cô nương chỉ nhận thức hắn mấy tháng. Vì Hạ Sơ Lam tuổi trẻ mỹ mạo sao? Lúc ấy nàng cũng là đóa hoa đẹp nhất, chẳng lẽ kém Hạ Sơ Lam sao? Huống chi nàng là nữ nhi của Mạc Hoài Tông, Hạ Sơ Lam lúc ấy không là gì cả.

Tâm tư nàng dao động, không cẩn thận đàn sai một âm rồi.

Cao Tông cũng thiện âm luật, mở to mắt hỏi: “Ái phi mệt mỏi?”

Mạc Lăng Vi biết không thể gạt được Cao Tông, đứng lên hành lễ: “Thần thiếp vừa rồi hơi thất thần, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Cao Tông cười cười, duỗi tay gọi nàng đi qua. Nàng đi đến bên cạnh Cao Tông, dựa sát vào ông ngồi xuống, Cao Tông vuốt ve bờ vai nàng nói: “Đây bất quá chỉ là thú vui, chưa nói tới tội hay không tội. Nàng nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, trẫm vừa vặn đi xem Trương Hiền phi, nghe cung nhân của nàng nói nàng gần đây thân thể không khoẻ.”

Trương Hiền Phi rất ít khi mời sủng, Mạc Lăng Vi kéo cánh tay Cao Tông, mềm nhẹ nói: “Thần thiếp đi cùng ngài nhé? Hiền phi tỷ tỷ ngày thường rất ít khi ra ngoài đi lại, thần thiếp cũng muốn đi xem nàng.”

Cao Tông cười nhìn nàng, điểm nhẹ mũi nàng nói: “Phi tần trong hậu cung, chỉ có nàng dính trẫm nhất, giống tiểu nha đầu vậy. Đi thôi, vậy cùng đi nhìn xem.”

Nghi thức của Hoàng đế cùng Quý Phi, mênh mông cuồn cuộn có hơn trăm người. Bởi vì tẩm cung Trương Hiền Phi cách hơi xa, Đổng Xương liền kêu hai cái kiệu mềm đến. Giữa mùa xuân, Ngự Hoa Viên bách hoa nở rộ, bướm lượn khắp nơi.

Mạc Lăng Vi bảo Tiểu Ngư đi hái mấy đóa hoa tươi đẹp tới, Cao Tông quay đầu lại nhìn nàng, nàng giải thích nói: “Chỗ của tỷ tỷ có chút quá quạnh quẽ, thần thiếp đưa chút hoa tươi đẹp qua, nhìn sẽ có sinh khí hơn, bệnh cũng có thể tốt hơn chút.”

Cao Tông gật đầu: “Vẫn là nàng nghĩ chu đáo.”

So với tẩm cung xa hoa của Mạc Lăng Vi, tẩm cung của Trương Hiền Phi mộc mạc hơn nhiều, trong viện chỉ có mấy gốc đại thụ xanh um, hoa cỏ cũng rất ít trồng. Cao Tông vịn Đổng Xương xuống nhuyễn kiệu, Trương Hiền Phi đã mang theo chúng cung nhân đứng ở cửa cung nghênh đón.

Cao Tông tiến lên nâng nàng dậy nói: “Nàng thân thể không tốt, hà tất chạy ra? Các ngươi sao không khoác thêm áo cho nương nương?”

Các cung nữ vội vàng thỉnh tội, Trương Hiền Phi nói: “Không trách bọn họ, Hoàng Thượng khó được khi tới đây một chuyến, thần thiếp trong lòng cao hứng, chỉ cảm thấy bệnh cũng tốt hơn phân nửa.” Nàng nhìn về Mạc Lăng Vi phía sau Cao Tông, nhợt nhạt cười nói, “Muội muội cũng lại đây.”

Mạc Lăng Vi tiến lên chào hỏi, bảo Tiểu Ngư đưa hoa tươi mới hái qua: “Hoàng Thượng vừa vặn ở chỗ của muội, nghe nói thân thể tỷ tỷ không khoẻ, liền đi theo Hoàng Thượng lại đây nhìn xem. Vừa rồi đi ngang qua Ngự Hoa Viên, thấy nơi đó vừa vặn hoa nở, thuận tay hái chút đưa cho tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ nhìn thấy những hoa này có thể khỏe nhanh chút.”

Trương Hiền Phi cười nhẹ nói: “Hoa này đích xác nở rất đẹp, muội muội có tâm.” Quay đầu bảo cung nhân nhận lấy hoa.

Đoàn người đi vào trong cung, trên bàn chỉ bày hai bộ trà cụ, một bộ là trà cụ bằng vàng ròng hoàng đế ngự dụng, một bộ khác bằng bạc. Trương Hiền Phi giải thích: “Không nghĩ tới muội muội cũng sẽ lại đây, trong lúc hấp tấp chỉ chuẩn bị hai bộ. Nơi này của ta cũng rất ít khi có người tới, phòng chỉ có của Hoàng Thượng, đã bảo cung nhân đi nhà kho rửa sạch một bộ khác đem ra.”

Tmặt Mạc Lăng Vi không thèm để ý, nhưng nghĩ thầm Trương Hiền Phi không hổ là lão nhân trong cung, bất động thanh sắc mà đẩy nàng ra ngoài. Nếu cung phi da mặt mỏng một tí, chỉ sợ cảm thấy mình vướng bận, lập tức tìm cớ rời đi.

Nhưng Mạc Lăng Vi không phải người thường, nàng thoải mái hào phóng mà ngồi ở bên cạnh hoàng đế, cùng uống trà một hồi lâu, ngồi ở giữa cười nói tự nhiên, giống như nàng mới là chủ nhân tòa cung điện này. Ngược lại Trương Hiền Phi vẫn luôn trầm mặc ít lời, chỉ thường thường cười một cái.

Lúc này, Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Mạc Lăng Vi, thấp giọng bẩm báo: “Đã đến thời gian Phan y quan xem bệnh cho nương nương rồi.”

Mạc Lăng Vi vốn định lôi kéo hoàng đế đi cùng, nhưng hoàng đế hòa khí nói: “Nàng đi về trước đi, trẫm còn có chút việc muốn hỏi Hiền phi.”

Trương Hiền Phi đang không biết giữ lại hoàng đế như thế nào, nghe hoàng đế nói như vậy, tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Giữa nàng Nàng và hoàng đế khá xa cách, đã rất nhiều năm không cùng chung chăn gối, lần này nếu không phải vì chuyện của Phổ An Quận Vương, nàng sao phải háo phí sức lực tiền của mua chuộc nội thị bên cạnh hoàng đế, làm hoàng đế lại đây một chuyến?

Cố tình Mạc Lăng Vi lại đi theo, nàng gần như không có cơ hội mở miệng. Nghe nói Hoàng Hậu gần đây liên tiếp đối xử rất tốt với nàng ta, Mạc Lăng Vi không có nhi tử dưới gối, tất nhiên phải tìm chỗ dựa, hiện giờ Ân Bình Quận Vương nổi bật khí thịnh, nàng ta hẳn là đứng về phía Hoàng Hậu đi? Cho nên Trương Hiền Phi không dám nói ra chuyện Phổ An Quận Vương trước mặt nàng.

Mạc Lăng Vi không dám ngỗ nghịch ý của hoàng đế, trước cáo lui đi ra ngoài.

Chờ Mạc Lăng Vi đi rồi, hoàng đế chỉ để lại Đổng Xương bên cạnh, bảo tất cả những người còn lại lui xuống, sau đó hỏi Trương Hiền Phi: “Nhiều năm như vậy, nàng lần đầu tiên chủ động muốn gặp trẫm, là có chuyện quan trọng gì muốn nói?”

Trương Hiền Phi ngẩn ra, vội vàng quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng Thượng anh minh. Thần thiếp không dám lừa gạt, đã hai tháng chưa thu được thư của Lang nhi. Hắn luôn luôn hiếu thuận, nhất định đã xảy ra chuyện, mới không liên lạc với thần thiếp. Thỉnh cầu Hoàng Thượng cứu lang nhi.”

“Nàng trước đứng lên rồi nói.” Cao Tông giơ tay, lại hỏi Đổng Xương bên cạnh, “Triệu Lang không phải ở Hưng Nguyên phủ đốc thúc án thất thoát tiền đồng sao?”

Đổng Xương nói đúng, còn nói thêm: “Tiểu nhân cũng vừa thu được tin tức, điện hạ dường như mất tích.”

Cao Tông nhíu mày nói: “Cái gì kêu là mất tích?”

“Phổ An Quận Vương vốn ở tại dịch quán Hưng Nguyên phủ, nhưng bỗng nhiên rời đi, bên người cũng không dẫn ai theo. Vùng đó ở biên giới hai nước, nếu bị người Kim Quốc bắt được, chỉ sợ……” Đổng Xương muốn nói lại thôi.

Cao Tông thần sắc ngưng trọng, nói với Đổng Xương: “Lập tức phái người tám trăm dặm khẩn cấp thông báo cho Ngô Lân, cần phải tìm được tung tích của Phổ An Quận Vương, bảo đảm hắn an toàn. Ngươi lập tức đi gọi Tiêu Dục lại đây cho trẫm.”

Đổng Xương vâng dạ, vội vàng xoay người đi làm.

Trương Hiền Phi cảm tạ hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn hai người không nói chuyện. Khi mới vừa tiến cung, cao tông rất sủng quá nàng một thời gian, về sau trong cung lại có người mới, dần dần hoàng đế phai nhạt nàng. Bất tri bất giác, khuôn măt đã từng trẻ trung xinh đẹp của nàng, đã có dấu vết năm tháng.

Tại đây trong hậu cung, nữ nhân cả đời chỉ từng thấy mặt hoàng đế một lần cũng không phải không có. So sánh với các nàng mà nói, Trương Hiền Phi cảm thấy mình đã rất may mắn. Nàng vốn cũng không phải vì thích hoàng đế hay muốn vinh hoa phú quý mới tiến cung. Nữ tử đại gia tộc giống như các nàng, thường thường phải vì ích lợi của gia tộc mà hy sinh nhân duyên của mình.

“Thân thể nàng không tốt, không cần lại lo lắng việc này. Trẫm sẽ tìm được Triệu Lang bình an trở về.” Trong lòng hoàng đế có vài phần áy náy, cảm thấy bình thường đối với nàng không đủ quan tâm, ôn tồn an ủi nói.

Trên mặt Trương Hiền Phi vẫn nhất quán biểu tình đạm mạc, chỉ đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng.”

……

Mạc Lăng Vi trở lại trong cung, Phan Thời Lệnh đợi đã lâu. Nàng ngồi ở trên giường, vươn tay, để Phan Thời Lệnh bắt mạch. Phan Thời Lệnh trước sau cúi đầu không nhìn nàng.

Chờ khám xong, Phan Thời Lệnh nói: “Vi thần sẽ tiếp tục khai mấy phương thuốc điều trị cho nương nương……”

“Ngươi chỉ cần nói cho bổn cung, bổn cung còn có thể mang thai hay không?” Mạc Lăng Vi trực tiếp hỏi.

Phan Thời Lệnh có chút khó xử, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Chuyện mang thai sinh con, cũng không phải đơn thuốc dân gian có thể quyết định. Vi thần và các Hàn Lâm Viện y quan khác đều đã tận lực.”

Ngụ ý của hắn đã rất rõ ràng.

Mạc Lăng Vi gần như mỗi ngày đều phải uống vài lượt thuốc, đơn giản là muốn lại sinh được một đứa con trai, về sau có nơi dựa vào. Nhưng thân thể hoàng đế, chỉ sợ thật sự rất khó lại có con nối dõi. Gần đây rất nhiều lần hoàng đế ở trên giường đều mềm nhũn vô lực, cuối cùng bọn họ cũng không làm được gì.

Nàng trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Phan Thời Lệnh vội vàng cáo lui, vị Quý Phi nương nương này tuổi không lớn, nhưng tâm tư thâm trầm, hắn thật sự không dám đắc tội.

Tiểu Ngư nhìn Mạc Lăng Vi thần sắc u ám, cũng không biết an ủi nàng như thế nào. Từ sau khi vào cung, tính tình nương nương không dịu dàng giống như trước nữa, mà trở nên càng ngày càng cổ quái. Hoàng cung thật sự có thể thay đổi một người rất nhiều.

Mạc Lăng Vi nói: “Mấy ngày trước đây, ta nghe Tú Đình nói, Hạ Sơ Lam không hề tham gia nhã tập của quý phụ nhân đô thành, thiệp đưa tới tướng phủ không hề có hồi âm. Nàng còn ở đô thành?”

“Nương nương, ngài không biết đi?” Tiểu Ngư nhẹ giọng nói, “Nghe nói, hiện tại tướng phủ do một lão quản gia và một lão ma ma quản lý, Cố tướng phu nhân đi theo Cố tướng đi Hưng Nguyên phủ.”

“Ngươi nói cái gì?” Mạc Lăng Vi mở to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm. Cố Hành Giản sao có thể công và tư chẳng phân biệt, nghiễm nhiên mang theo Hạ Sơ Lam đi Hưng Nguyên phủ? Nàng còn nhớ rõ năm đó, có một nữ tử si tâm đi theo Cố Hành Giản ra ngoài làm quan, muốn chiếu cố ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của hắn, trực tiếp bị hắn lấy lý do có công vụ trong người, nữ quyến đi theo không tiện đẩy trở về.

Tay nàng hơi nắm chặt, trong ánh mắt đều là không thể tưởng tượng. Một người sao lại có thể thay đổi hắn nhiều như thế? Bọn họ thành thân mới bao lâu, Cố Hành Giản đã không thể xa rời Hạ Sơ Lam như thế sao?

Ngay sau đó, Mạc Lăng Vi tự giễu mà cười cười, chuyện của bọn họ có quan hệ gì với nàng đâu? Nàng hiện tại nên lo lắng phải sinh tồn về sau ở trong cung như thế nào. Hoàng đế nhất định đi trước nàng, ai kế thừa ngôi vị hoàng đế có vẻ quan trọng nhất. Làm nữ nhân của hoàng đế, đời này đừng nghĩ rời khỏi hoàng cung, chỉ có thể tranh thủ ích lợi lớn nhất cho mình.

Nàng cầm lấy điểm tâm tinh xảo trong đĩa cắn một miếng, sau đó nói với Tiểu Ngư: “Ngươi đi chuẩn bị, ngày mai là sinh thần của phụ thân, vừa vặn về nhà một chuyến.”

Lần trước phụ thân đưa tin tới nói có việc muốn thương lượng với nàng, nàng vẫn luôn tìm không ra thời gian. Ngày mai có tiệc mừng thọ của phụ thân, nàng cũng muốn hỏi phụ thân một chút tương lai tính toán như thế nào.

Mùa xuân ngày dài, giờ Thân trời còn sáng. Cố Hành Giản khó được khi ăn hai chén cơm, còn ăn hết ba đĩa ăn sáng Tư An bưng đến. Hắn chưa từng ăn uống tốt như thế, Tư An có chút nhìn đến ngốc, cũng không biết tướng gia bị người Kim mang đi làm chuyện sai vặt gì, lại đói thành như vậy.

Hạ Sơ Lam lại kêu tiểu nhị khách xá nâng thùng gỗ đến, đổ nước ấm đã đun tốt vào, bảo Cố Hành Giản tắm gội.

Hạ Sơ Lam vốn dĩ muốn lui ra ngoài, Cố Hành Giản cười hỏi: “Không giúp ta thay quần áo sao?”

Nàng chỉ có thể đi qua, duỗi tay cởi áo ngoài của hắn, sau đó cởi áo hắn. Hắn thực gầy, nhưng cơ bắp trên người rất rắn chắc, không có chút mỡ thừa nào, hơn nữa làn da trắng nõn trơn bóng, vẫn rất dễ nhìn. Chờ đến khi chỉ còn lại một cái quần lụa, nàng do dự một lúc lâu, vẫn không tiếp tục.

Cố Hành Giản nhìn mặt nàng ửng hồng, không khỏi buồn cười nói: “Sao chỉ cởi có một nửa?”

Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nói: “Còn lại chàng tự cởi đi. Cởi xong nhanh đi tắm, đừng để cảm lạnh. Ta đi ra ngoài trước.”

Nàng xoay người vừa muốn đi, Cố Hành Giản lại giữ chặt nàng, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cùng nàng môi lưỡi giao hòa. Tay nàng để trên lồng ngực nóng bỏng của hắn, cơ hồ có thể cảm nhận được chỗ bồng bột kia dưới thân hắn. Hắn hôn đến mức nàng thần trí không rõ, thuận tay cởi bỏ quần áo trên người nàng, chỉ còn lại một lớp vải quấn ngực.

Nàng cảm thấy rất lạnh, không tự chủ được mà dán vào trong lòng hắn. Hắn đơn giản bế nàng lên, cùng ngồi xuống thùng tắm.

Bọt nước văng khắp nơi, chung quanh thùng gỗ ướt một mảng lớn. Hạ Sơ Lam ghé vào ngực hắn, đè tay hắn lại nói: “Chàng cũng không nên xé hỏng nó nữa.”

Cố Hành Giản đồng ý, tay sờ đến nút thắt phía sau, mở ra, ném ở một bên, tay phủ lên kia hai luồng mềm mại mới vừa được phóng thích trước ngực nàng, sau đó lại cúi đầu ngậm lấy. Hạ Sơ Lam không nhịn được rên rỉ, ôm đầu của hắn, cả người đều khô nóng, hỗn hợp nước ấm và hơi thở nóng rực của hắn phả trên người nàng, cảm giác đặc biệt mãnh liệt.

Không gian thùng tắm quá hẹp, gần như không duỗi người được. Hạ Sơ Lam ghé vào thành thùng tắm, nghe được tiếng nước kịch liệt đánh vào, cảm thấy thẹn đến mức bên tai nóng lên, thực nhanh đã bị đẩy lên đỉnh. Cả người nàng xụi lơ chìm đến đáy nước, lại được Cố Hành Giản ôm ra, sau khi lau khô thân thể, ôm đến trên giường tiếp tục.

Sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ không có tiếng người. Trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn nhỏ, trên tường là hai thân ảnh giao hòa một chỗ, trên dưới phập phồng, còn có tiếng thở dốc yêu kiều rên rỉ không ngừng. Chờ sau khi mây tan mưa tạnh, Hạ Sơ Lam cả người mềm mại vô lực, mệt mỏi như sóng lớn nuốt chửng nàng.

Động tác của Cố Hành Giản vô cùng ôn nhu, chỉ là những khoái cảm thay nhau tới giống như cuồng phong loạn vũ. Thể lực của nàng vốn không tốt, vài lần đã không chống đỡ được. Hiện tại tim nàng còn đập rất nhanh, bang bang, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cố Hành Giản ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng nói: “Lam Lam, nàng nghỉ ngơi một chút, ta gọi Tư An tiến vào thu thập.”

Vừa rồi bọn họ hành sự trong thùng tắm, nước vương vãi đầy đất, y phục đặt bên cạnh đều bị ướt. Hiện tại trong phòng còn có một cỗ dục ý, không phải quá thoải mái.

Hạ Sơ Lam vô lực gật đầu, Cố Hành Giản liền buông màn, mặc chỉnh tề rồi kêu Tư An tiến vào. Tư An cũng không dám hỏi nhiều, lấy thùng nước ngồi xổm trên mặt đất chà lau.

Cố Hành Giản vốn ngồi bên cạnh giường xem công văn, giữa chừng bị Sùng Minh kêu ra ngoài.

Chờ Tư An thu thập xong, trong màn vang lên tiếng ngáy rất nhỏ, đã gõ trống canh một. Mở rộng cửa sổ có thể nhìn thấy màn đêm bên ngoài, bầu trời rộng lớn, trăng non như lưỡi câu, không ánh sao trời. Đường phố cũng vô cùng an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng mơ hồ chó sủa.

So sánh với đô thành náo nhiệt phồn hoa, ngày đêm sênh ca, thành châu đại khái là do gần nơi biên cảnh, thật sự quá mức an tĩnh tịch liêu. Ở chỗ này luôn có thể cảm nhận được một loại cảm giác bức bách khẩn trương.

Tư An nhỏ giọng lui ra ngoài, mới vừa đóng kín cửa, liền thấy phía dưới lầu mấy người khách không mời mà đến.

Bọn họ mặc trường sam, vóc người rất cao lớn, đi đường có tiếng gió, hình như là người biết võ. Đầu tiên là nói chuyện với chưởng quầy, sau đó vài người bỗng nhiên áp chế chưởng quầy và tiểu nhị, những người khác không nói lời nào xông lên lầu. Tư An bản năng cảm thấy đám người này vì bọn họ mà tới, nhìn nhìn trái phải, toàn bộ hành lang không thấy người nào, vội đặt thùng nước ở một bên, đẩy cửa ra trở lại phòng.

Tư An cài then cửa phòng, nhỏ giọng gọi: “Cô nương, cô nương mau tỉnh lại!”

Hạ Sơ Lam mơ mơ màng màng mở to mắt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bên ngoài vài nam nhân lai lịch không rõ tới, trực tiếp vọt lên lầu. Lão gia vừa rồi bị Sùng Minh kêu đi ra ngoài, có thể có chuyện gì hay không?” Tư An dồn dập bất an hỏi, tim đập tới cổ họng.

Hạ Sơ Lam lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng mặc xong quần áo. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, ở ban đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Hạ Sơ Lam làm động tác im tiếng với Tư An, nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng nhanh, tựa hồ muốn đạp cửa tiến vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio