Editor: Masha
Trăng lên giữa trời, trong thành chỉ thưa thớt ngọn đèn dầu mấy nơi, trong bóng đêm một chiếc xe ngựa chạy băng băng.
Bên trong xe ngựa rộng mở, Cố Hành Giản dùng sức giật rớt râu trên cằm, giơ tay sờ sờ làn da. Hơi nóng, còn có hơi đau. Tướng mạo hắn vốn là thanh nhã, làn da trắng nõn, vẻ mặt phong độ trí thức. Chẳng qua thêm dúm râu này, lập tức già thêm vài tuổi.
Cố Cư Kính ngồi ở đối diện đưa khăn sạch cho hắn: “Đệ đệ, quả thực không ai nhận ra đệ tới.”
“Nơi này dù sao cũng là phủ Thiệu Hưng. Nếu ở đô thành, đệ sẽ không ra khỏi nhà mười bước. Hiện giờ bị đình quan ở nhà, vẫn nên cẩn thận chút.” Cố Hành Giản lau mặt, nhàn nhạt nói.
Cố Cư Kính nói: “Những gián quan thông thái rởm đó, nghe gió chính là mưa, thật sự đáng giận. Chờ thêm một đoạn thời gian, Hoàng Thượng nhớ tới chỗ tốt của đệ, cũng không có việc gì đâu. Nhưng thật ra lần này đệ cùng ta đến Thiệu Hưng, đến tột cùng là muốn gì ……?”
Cố Hành Giản không nói tiếp, từ trên cổ tay cởi ra chuỗi Phật châu tử đàn lần từng viên một. Chuỗi Phật châu mặt ngoài bóng loáng, phía trên hoa văn như tơ, sắc hơi tím, có chút xưa.
Cố Cư Kính biết mỗi khi đệ đệ như thế, chính là đang cân nhắc sự tình, ngoan ngoãn đóng miệng lại.
Không lâu trước đây, thương đội Lâm An đề cử người mới thay cho người bị bệnh mất. Sau khi Lại Bộ xem xét, đem Tống Vân Khoan báo lên. Cố Hành Giản lật xem chiến tích dĩ vãng của hắn, thập phần bình thường, không công không tội. Đề cử quan quản lý thương đội không tính là lớn, nhưng rất quan trọng. Cho nên hắn thừa dịp lúc đình quan ở nhà, cùng Cố Cư Kính đến phủ Thiệu Hưng một chuyến.
Một hồi lâu, Cố Cư Kính ngủ gà ngủ gật, mới nghe được đệ đệ hỏi: “Hạ Bách Thịnh xảy ra chuyện, về sau tình hình Hạ gia như thế nào?”
Cố Cư Kính vội vàng ngồi thẳng lên, trả lời: “Thật không tốt. Khi đó mấy chục người chèo thuyền đã chết, gia quyến người chèo thuyền ngày ngày ngồi trước cửa Hạ gia ép trả nợ, thiếu chút nữa đẩy Hạ gia vào tuyệt cảnh. Huynh vốn định giúp bọn hắn một phen, không nghĩ tới tam cô nương Hạ gia chủ động giải quyết gánh nặng, Hạ gia lúc này mới vượt qua cửa ải khó khăn.”
Cố Hành Giản gật đầu, lại nói: “Hạ tam cô nương kia từ trước đến giờ thế nào lại chưa từng nghe qua.”
Cố Cư Kính vừa nghe, tức khắc tinh thần tỉnh táo. Đây chính là lần đầu đệ đệ chủ động nhắc tới nữ nhân, tuy rằng đối phương chỉ là một nha đầu không lớn không nhỏ.
Khi còn bé trong nhà nghèo túng, Cố Hành Giản sinh ra liền thập phần ốm yếu, cơ hồ không sống được. Sau lại nhờ cao nhân chỉ điểm, ôm đến Tướng Quốc Tự nhờ nuôi dưỡng, dưỡng thành nửa hòa thượng: ăn chay, không dính rượu, không gần nữ sắc. Trong nhà ban đầu còn thúc giục hôn sự của đệ ấy, sau lại thấy đệ ấy đối với nữ nhân thật sự không có hứng thú, cũng không quản nữa.
Tới tuổi này, quan lộ đích xác làm được rất lớn, bên mình một nữ nhân cũng không có.
Cố Cư Kính hơi hơi cúi người nói: “Từ trước ở Tuyền Châu liền có mỹ danh, đến tuổi cập kê, người đến cầu thân như muốn đạp vỡ ngạch cửa. Nếu không phải cùng thế tử Anh Quốc Công nháo ra chuyện, thanh danh phá hỏng, đã sớm gả chồng.”
Cố Hành Giản hơi giật mình. Phụ tử Anh Quốc Công ở triều đình cũng xem như nhân vật phong vân.
Anh Quốc Công Lục Thế Trạch sinh ra ở Tây Bắc, thời trẻ chống lại Tây Hạ, đường làm quan mới đi lên. Sau đó quân Kim nam hạ, ông ta ở phương bắc kiên trì kháng Kim nhiều năm, binh mã không nhiều lắm, nhưng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng thất bại, làm cho quân Kim nghe tiếng sợ vỡ mật.
Thẳng đến khi người Kim phá được Biện Kinh, hoàng thất vội vàng dời về phương nam. Không bao lâu sau bên trong triều đình phát sinh phản loạn, Anh quốc công anh dũng cứu giá. Hoàng đế cảm ân cứu mạng, phong ông ta là Ngự doanh tư đô Thống chế, quản lý chư tướng, quyền thế như mặt trời ban trưa.
Đến nỗi thế tử Anh Quốc Công Lục Ngạn Viễn, tướng mạo đường đường, không biết đã lấy đi biết bao nhiêu tâm nữ tử. Hắn từ nhỏ đi theo Anh quốc công nam chinh bắc chiến, nhiều lần lập chiến công, trở thành Chỉ huy sứ trẻ nhất của cấm quân từ lúc khai quốc tới nay. Hơn hai năm trước đã cưới Mạc Tú Đình hòn ngọc quý trên tay Tham biết chính sự Mạc Hoài Tông, ở trong triều nhất thời nổi bật nhất.
Phụ tử Anh quốc công là nhân vật phái chủ chiến mà Cố Hành Giản thuộc phái chủ hòa, hai phái là đối thủ. Hiện giờ trong triều phái chủ hòa chiếm thượng phong, nhưng hai phái tranh đấu gay gắt, có thắng có bại. Mấu chốt là xem thánh tâm nghiêng về bên nào.
Tuy rằng chính kiến không hợp, nhưng Cố Hành Giản đối với phụ tử Anh quốc công bảo vệ quốc gia, thu phục cố thổ lòng dạ sắt son cũng là vạn phần cảm phục. Hắn chỉ là không nghĩ tới Lục Ngạn Viễn nhân vật anh hùng như vậy, cư nhiên sẽ cùng nữ nhân thương hộ từng có một đoạn chuyện cũ.
Bản thân hắn đối với thương hộ thật ra không có thành kiến gì, nhờ hắn mạnh mẽ khởi xướng, thương nhân ở triều đại này địa vị nâng cao, trăm họ an vui. Cứ như thế nhưng vẫn có rất nhiều nhà công khanh mấy đời nối tiếp nhau khinh thường cùng thương nhân làm bạn, khinh thương nhân hèn hạ.
Anh Quốc Công hoàn toàn là người mười phần truyền thống hà khắc. Khó trách lúc ấy hôn sự thế tử Anh Quốc Công làm nhanh như vậy, nghĩ cũng có liên quan đến đoạn chuyện cũ này.
Cố Cư Kính thấy đệ đệ trầm mặc, cũng biết không nên nói thêm.
Cố Hành Giản thích an tĩnh, hạ nhân tướng phủ hầu hạ cùng đi đường như mèo con không có thanh âm, ngày thường cũng không dám cao giọng nói to. Cố Cư Kính xem như trong các huynh đệ tỷ muội là người thân cận cùng hắn nhất, nhưng vẫn đoán không ra tính nết đệ đệ mình.
“Sau lại ra sao?” Cố Hành Giản thuận miệng hỏi.
Cố Cư Kính lúc này mới tiếp tục nói: “Theo huynh được biết, thế tử Anh Quốc Công cùng nữ nhi của Mạc lão đã sớm đính hôn. Phu nhân Anh Quốc Công còn phái người đến Hạ gia, muốn Hạ tam cô nương qua phủ làm thiếp. Hạ gia không đồng ý, tiểu cô nương nháo thắt cổ, thiếu chút nữa đã chết, thật vất vả mới cứu sống được.”
Dù là thương hộ xuất thân, cũng là cô nương trong sạch, sao có thể cam nguyện làm thiếp? Phủ Anh Quốc Công tiếng là nạp thiếp, kỳ thật có chút nhục nhã người. Nhưng là nữ tử khuê các, cùng nam nhân tự định chung thân, khó tránh khỏi người khác coi thường.
“Lục Ngạn Viễn chưa chắc là thật tâm.” Cố Hành Giản thần sắc lãnh đạm nói.
Cố Cư Kính tỏ vẻ tán đồng: “Đúng vậy, hắn nhà cao cửa rộng như thế, bên người có rất nhiều nữ nhân, bất quá tùy tiện chơi chơi mà thôi. Nhưng đệ không biết, nha đầu Hạ gia kia thật sự xinh đẹp. Khi còn nhỏ phấn điêu ngọc trác, huynh còn ôm qua đấy. Hôm nay vốn định kêu nàng ra gặp, không phải chính đệ không chịu sao.”
Cố Hành Giản hồi tưởng thiếu nữ trên cầu hình vòm khi đó, giống như hoa nhài đón gió. Trắng tinh kiều mỹ, hương bay trong gió, đích xác thấy một lần khó quên.
Hắn vừa nhìn thấy, liền biết là Hạ tam cô nương không thể nghi ngờ. Trắng trong như tuyết, thật không thể hình dung nàng sẽ là một nữ tử tuỳ tiện được.
“Đệ muốn ở Thiệu Hưng ngốc mấy ngày.” Cố Hành Giản nói.
Cố Cư Kính nghi hoặc nhìn đệ đệ, hắn nhàn nhạt cười: “Chờ giúp người mất của.”
Hạ gia Ngọc Trà cư, vì màu trắng của hoa sơn trà mà được gọi tên như vậy. Núi giả ven hồ, lá xanh biêng biếc, tuy đã qua mùa hoa, vẫn còn vài đóa hoa chưa tàn hẳn, từ nơi xa nhìn trắng như sương tuyết.
Phòng trong, Hạ Sơ Lam mặc áo lót tơ lụa thêu hoa màu nguyệt bạch, ngồi trước gương đồng trong khuê phòng, nàng cùng Tư An đem trang sức trên đầu bỏ xuống, đặt trên đài trang.
Triệu ma ma buông mành thêu bên cửa sổ xuống, đi qua sửa sang lại giường đệm. Bà nhìn khối kỳ lân ngọc bội kia, cẩn thận cầm ở trong tay, nói: “Cô nương vẫn là đừng mang khối ngọc bội này, cẩn thận nhỡ mất.”
Hạ Sơ Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, hôm nay dây treo hơi lỏng, may mắn bà phát hiện đúng lúc: “Ân. Ma ma giúp ta cất đi.”
“Ai!” Triệu ma ma lên tiếng, vội vàng tìm một cái tráp tinh mỹ, bỏ ngọc bội vào, giấu ở tầng trên của tráp có nhiều ám cách.
Lão gia từng căn dặn, ngọc bội này cô nương từ nhỏ đã mang, thập phần quan trọng, ngàn vạn không thể lạc mất. Bà vẫn luôn nhớ kỹ đây, mỗi ngày đều phải kiểm tra bảo bối này còn tốt hay không.
Tư An giúp Hạ Sơ Lam chải tóc, nói thầm: “Cô nương, hôm nay vị tiên sinh đi lạc ở hậu hoa viên thật là kỳ lạ. Rõ ràng người nhìn rất ôn hòa, nô tỳ lại không dám nhìn thẳng đôi mắt ông ấy đâu.”
Hạ Sơ Lam nhớ tới nam nhân kia trên người vững vàng như núi, khí thế lại bàng bạc như nước, không khỏi hỏi: “Em thấy ông ta cùng người nào ngồi một chỗ?”
“Hình như là Cố nhị gia mang đến. Nhưng không giống như người có thân phận, những quan viên đó tất cả đều vây quanh Cố nhị gia, không ai để ý đến ông ấy. Cô nương cảm thấy ông ta là người nào?”
Hạ Sơ Lam tháo xuống khuyên tai, lắc lắc đầu. Thiệu Hưng rốt cuộc không phải đô thành, nơi này quan viên không có nhãn lực, người nọ thân phận thế nào không thể kết luận được.
Hạ gia hiện giờ nổi bật thịnh vượng, có không ít người hai mắt đều nhìn chằm chằm. Nhị phòng cùng lão thái thái bên kia lúc chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Khiêm, hận không thể đem toàn bộ nhân vật nổi tiếng phủ Thiệu Hưng đều mời đến.
Rốt cuộc dù là thương nhân cũng là dân chúng nhỏ thôi, không có tầm nhìn xa, không hiểu đạo lý cây to đón gió lớn.
Hạ Sơ Lam từng không ngừng một lần mà tưởng niệm, nếu Hạ Bách Thịnh còn sống thì tốt rồi.
Đời trước nàng từ gia đình đơn thân lớn lên, cha là giảng viên đại học, ít nói, từ nhỏ yêu cầu khắc nghiệt đối với nàng. Nàng nỗ lực đọc sách, rốt cuộc giành được học bổng đại học ở nước ngoài. Ở nước ngoài mấy năm, nếu cùng phụ thân ngẫu nhiên trò chuyện cũng chỉ nói rất ít rồi thôi. Nghỉ đông và nghỉ hè kiếm sinh hoạt phí ở nước ngoài, không về lại đất nước. Tốt nghiệp đại học về sau, phụ thân nhất định bắt nàng lưu tại nước ngoài công tác, nàng liền vào một công ti lớn, tập đoàn Đông Thụy.
Tổng tài Đàm Ngạn là sư huynh tốt nghiệp cùng trường với nàng, là người thập phần có năng lực.
Lúc sau công tác bận rộn, cơ hồ không có lúc nhàn hạ để nhớ nhà, liên lạc cùng phụ thân cũng càng ngày càng ít.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, những gì nàng sở hữu đều là dựa vào chính mình mà có được.
Hạ Bách Thịnh cùng cha nàng trước kia là hai loại người hoàn toàn bất đồng. Ông đối với nguyên chủ thực khoan dung, thậm chí có chút nuông chiều. Nguyên chủ muốn cái gì liền cho cái đấy, chưa bao giờ nặng lời, quả thực là cưng chiều trong lòng bàn tay. Có lẽ vì vậy mà dưỡng nguyên chủ thành tính tình thiên chân đơn thuần, bị một nam nhân mới thấy qua vài lần dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, suýt nữa phải bồi tánh mạng.
Đến nay Hạ Sơ Lam còn mơ thấy chuyện ba năm trước đây, thiếu nữ tình đầu sơ khai cùng nam nhân cao lớn anh tuấn gặp lén, lên núi xuống biển, tình nồng mật ý. Không lâu sau nam nhân trở về đô thành, ước định trong vòng nửa năm trở về cưới nàng. Nhưng cuối cùng nàng chờ được lại là mấy bà tử hầu phủ thái độ ngạo mạn, nói theo lệnh phu nhân Anh quốc công, tiếp nàng qua phủ làm thiếp thế tử.
Thiếu nữ luẩn quẩn trong lòng, đại náo khóc lớn, ban đêm bi phẫn thắt cổ tự sát, lúc người nhà phát hiện đã không còn thở.
Hạ Sơ Lam chính là lúc ấy xuyên qua. Tuy nàng cùng Hạ Bách Thịnh thời gian làm cha con không dài, lại khiến nàng chân chính cảm nhận được từ phụ chi ái.
“Cô nương, xong rồi.” Tư An đem tóc dài như mây trong tay buông xuống, làn tóc nhu thuận rũ xuống, hướng Hạ Sơ Lam cười nói.
Hạ Sơ Lam gật đầu, đứng dậy đi đến án thư bên kia, muốn xem quyển sách lúc trưa, tìm thế nào cũng không thấy, liền hỏi Triệu ma ma: “Ma ma có nhìn thấy quyển sách ta đọc lúc trưa?”
Triệu ma ma lắc lắc đầu: “Hình như cô nương mang ra phù dung tạ, lúc sau không có mang về.”
Hạ Sơ Lam kinh hãi, chẳng lẽ là rơi trên cầu hình vòm chỗ đó sao? Bộ sách này là nàng mất một số tiền thật lớn, thật vất vả mới có được, nếu mất một quyển, nàng rất đau lòng.
Lúc này, thanh âm Lục Bình vang lên trong viện: “Đại công tử, ngài sao lại đến nơi này?”
Tư An cùng Triệu ma ma nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Sơ Lam. Đại công tử lúc này không đi động phòng, chạy đến Ngọc Trà cư làm cái gì?
Trong viện có âm thanh nói chuyện rất nhỏ, Lục Bình lại nói: “Ngài không thể qua, cô nương đã nghỉ ngơi……”
“Cẩu vật, ngươi dám cản ta? Mau cút đi!” Nam nhân cất cao giọng, tiếp theo có tiếng vật nặng rơi xuống đất, giống như nổi lên tranh chấp.
Hạ Sơ Lam nghe thế, quyết đoán phủ thêm áo, đẩy cửa đi ra ngoài.