Editor: Masha
Tiêu Kiệm từ trong mật thất đi ra, đứng ở phía trước cửa sổ trầm tư. Trong viện trồng vài cây mai, mọc lên rất tốt, trắng như mây trời, mềm xốp khoe sắc trên cây.
Ân Bình Quận Vương và phổ An Quận Vương đều không phải con thân sinh của Hoàng Thượng. Một người sau lưng là Hoàng Hậu Ngô gia, một người sau lưng là Trương Hiền phi Trương gia. Từ thế lực mà nói, Trương gia chắc chắn không bằng Ngô gia, Trương Hiền phi mấy năm nay ở trong cung cũng không có địa vị gì.
Hiện giờ ông trù tính hết thảy, bất quá là vì tự bảo vệ mình thôi. Hoàng Thượng tâm tư thâm trầm, ai cũng không biết hắn tính toán gì. Mà trong triều có không ít đại thần đã ngo ngoe rục rịch, bắt đầu muốn tranh vị.
Một hộ vệ đi vào, đứng sau lưng hắn nói: “Lệnh công, tra được Ân Bình Quận Vương khi ở Dương Châu có chút việc cẩu thả cùng một nữ tử. Chúng ta có đối sách gì không?”
Tống Kiệm xoay cổ tay, hỏi: “Nàng kia có lai lịch gì?”
“Bình dân nữ tử, thuộc hạ còn chưa tra được lai lịch. Bất quá hẳn không phải người bản địa Dương Châu.”
“Ngươi đem việc này âm thầm tiết lộ cho Vương đại nhân. Sau đó yên tĩnh chờ biến chuyển.” Tống kiệm nói.
Hộ vệ kia đi rồi, phía sau bỗng nhiên có tiếng vang mở cửa rất nhỏ. Tiêu Kiệm cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Nha đầu này, sao vẫn không quy củ như vậy?”
Tiêu Bích Linh vốn muốn dọa phụ thân nhảy dựng, đâu biết rằng đã sớm bị phụ thân phát hiện, chỉ có thể tiến lên kéo cánh tay phụ thân, làm nũng nói: “Phụ thân, không phải người tìm con sao?”
Tiêu Kiệm nghiêng đầu nhìn nàng: “Nghe nói mấy ngày trước đây con và mẫu thân con đi tướng phủ?”
Tiêu Bích Linh không ngờ mẫu thân đã ra lệnh cho hạ nhân không được để lộ cho phụ thân, nhưng phụ thân vẫn biết. Ngẫm lại cũng đúng, Sùng Nghĩa công phủ rốt cuộc là do phụ thân làm chủ. Nàng nhẹ giọng nói: “Không có gì, do ngày ấy trong cung mở hoa mai yến, Hoàng Hậu nương nương nói tướng gia phu nhân có tài trí, mẫu thân cố ý mong kết giao……”
Tiêu Kiệm nhìn nàng, nàng sợ hãi rụt cổ lại, nói: “Thật là như vậy…… Phụ thân không tin có thể tự mình đi hỏi mẫu thân.”
Tiêu Kiệm biết nàng không quen nói dối, cũng không muốn khó xử nàng, đi lại sau án thư ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Con và Phượng Tử Minh nếu đã định việc hôn nhân, hai người các con vẫn nên giảm bớt gặp mặt. Con là huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, nữ nhi cần rụt rè chút.”
“Nhưng con sẽ nhớ Phượng ca ca a. Người nếu gả con đi vào năm tới, chúng con cũng không cần lén lút gặp mặt. Thời gian dài như vậy không gặp mặt, con không phải sẽ bị bệnh tương tư sao?” Tiêu Bích Linh bĩu môi nói.
Tiêu Kiệm nhìn nàng, đáy lòng âm thầm thở dài. Nha đầu này từ nhỏ bị ông dưỡng đến kiêu căng, dưỡng thành tính cách vô pháp vô thiên hiện giờ. May mắn Phượng gia bất quá là quý tộc xuống dốc, đây cũng là nguyên nhân hắn đồng ý gả Tiêu Bích Linh qua. Tốt xấu Sùng Nghĩa công phủ có thể trấn áp được bọn họ.
Sau khi Tiêu Bích Linh ra về không bao lâu, Ngô thị liền tự mình lại đây. Nhưng bà không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn người trong phòng.
Ông đang luyện chữ, anh tuấn cao lớn, giống hệt thời trẻ tuổi trẻ thời điểm, bắt lấy không ít tâm nữ tử. Ngô thị sờ sờ mặt mình, ngược lại chính bà dường như già đi nhiều. Người đi Tuyền Châu còn chưa trở về, bà không biết Hạ Sơ Lam và Thiến Nương rốt cuộc có quan hệ gì hay không, cho nên tạm thời không nói cho ông. Bà ở Sùng Nghĩa công phủ nhiều năm như vậy, chịu thương chịu khó, nhưng không chạm được vào tim ông. Nói trắng ra quan hệ giữa bọn họ lúc trước là lợi dụng lẫn nhau, chẳng qua trong quá trình này, là bà không cẩn thận động chân tình.
Tuổi trẻ tranh cường háo thắng, mọi việc luôn muốn thắng thua, kết quả lại được gì?
Ngô thị thở dài, xoay người rời đi. Tiêu Kiệm hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, tiếp tục như không có việc gì mà luyện chữ.
Buổi chiều mấy quan viên Lại Bộ tới gặp Cố Hành Giản, đưa quà tặng hắn trong ngày lễ, thuận tiện thảo luận sang năm các quan viên sẽ được phái đi nhận chức chỗ nào.
Hạ Sơ Lam phái Lục Bình đại biểu tướng phủ đi Cố gia đưa quà tặng trong ngày lễ, cố ý dặn hắn nói là ý của Cố Hành Giản. Nàng và Tư An tự hái được chút hoa mai, lôi kéo Triệu ma ma đi phòng bếp làm bánh chưng hoa mai. Trù nghệ của Triệu ma ma kia so với Tư An còn tốt hơn, bà hay làm các loại điểm tâm mỹ vị cho nàng ăn từ nhỏ.
Triệu ma ma nghe xong Hạ Sơ Lam miêu tả, cười nói: “Cô nương lần trước đánh trứng nhất định dùng lực không đều, hôm nay để ta đánh, chắc chắn tốt hơn. Sau đó đưa đi cho tướng gia và các quan viên ăn, ai cũng sẽ biết tướng gia cưới được một tức phụ khéo tay.”
Hạ Sơ Lam bị Triệu ma ma nói đến ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ma ma, ta mới không có nghĩ như vậy.”
Triệu ma ma cũng không tiếp tục trêu ghẹo nàng, cuốn tay áo lên, muốn Tư An trợ thủ. Hạ Sơ Lam đang tìm trứng gà, bỗng nhiên nhìn thấy chỗ để củi giật giật. Nàng lui về phía sau hai bước, kêu Tư An một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm những thanh củi đó. Tư An hiểu ý, vội vàng nhặt cây gậy gỗ bên cạnh, nói: “Ai ở nơi đó? Nhanh bước ra ngoài! Gậy của cô nãi nãi đây không có mắt đâu.”
Hai thanh gỗ giật giật, một bóng dáng nhỏ gầy bước ra, trong miệng còn ngậm một cái màn thầu, sợ hãi nhìn Hạ Sơ Lam.
“Ngươi là……” Hạ Sơ Lam nhất thời không nhớ nổi tên của hắn.
Trần Giang Lưu lấy màn thầu từ trong miệng ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân kêu là Trần Giang Lưu, là người Xương Hóa. Lúc trước từng gặp phu nhân một lần.”
Tư An nhìn Trần Giang lưu lớn lên rất xinh đẹp, giống nữ nhi, nhíu mày nói: “Sao trong vương phủ lại cất giấu một vị cô nương?!”
Triệu ma ma cũng dừng việc trong tay nhìn qua. Bà rốt cuộc đã lớn tuổi, nhìn thấy yết hầu trên cổ Trần Giang Lưu, nói: “Tư An, đây là nam hài.”
Tư An càng kinh ngạc, nam hài sao lại lớn lên xinh đẹp như vậy? Nàng đi qua, Trần Giang Lưu còn không cao bằng nàng, một đôi mắt rất thuần tịnh, giống như thanh tuyền trong núi. Nàng nói: “Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trần Giang Lưu hơi đỏ mặt: “Ta, ta đói bụng……”
Tư An nói: “Ngươi giữa trưa không ăn cơm sao?”
“Có, nhưng là không đủ ăn…… Ta từ nhỏ đã ăn nhiều, nhưng đến nơi này, không muốn thêm phiền toái cho Sùng Minh ca ca, còn sợ đại nhân đuổi ta đi, cho nên vẫn luôn chịu đựng. Đói bụng mấy ngày, thật sự là chịu không nổi……” Trần Giang Lưu xoa đầu, ngượng ngùng nói, “Các người có thể thương xót không, không cần nói cho vị đại nhân kia? Ngài dường như rất không thích ta.”
Hạ Sơ Lam suy đoán đại nhân trong miệng Trần Giang Lưu chính là Cố Hành Giản, Cố Hành Giản không thích hắn sao? Nàng cảm thấy bất quá là một hài tử ăn nhờ ở đậu thôi, liền nói: “Về sau muốn ăn cái gì cứ việc nói một tiếng, trong phủ bảo đảm ngươi có thể ăn no.”
Trần Giang Lưu gật đầu, nhìn thoáng qua phía sau Hạ Sơ Lam: “Các người đang làm gì? Ta có thể hỗ trợ không? Phủ đệ này thật lớn, lại không thấy mấy ai. Ngày thường Sùng Minh ca ca cũng không cho ta đi loạn, ta chỉ có thể nói chuyện cùng hoa hoa cỏ cỏ trong viện.”
Tư An “Phụt” một tiếng cười ra, đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam, thấp giọng nói: “Cô nương, đứa nhỏ này còn biết nói đùa. Cũng không biết có lai lịch gì.”
Liên quan đến mặt mũi Trần Giang Lưu, Hạ Sơ Lam không tiện nói tỉ mỉ, chỉ lắc đầu với Tư An, Tư An liền không hỏi nữa. Triệu ma ma gọi Trần Giang Lưu gọi đến bên cạnh, dạy hắn làm bánh chưng hoa mai, thiên phú Trần Giang Lưu cực cao, lần đầu tiên làm còn tốt hơn Hạ Sơ Lam làm. Chờ đến khi bánh ra lò, ba người vây quanh xem những cái bánh rất tinh xảo, quả thực rất giống trái cây bán trong tiệm.
“Ngươi trước kia đã làm sao?” Hạ Sơ Lam nghiêng đầu hỏi.
Trần Giang Lưu nói: “Tiểu nhân trước kia đói bụng liền tự mình làm đồ ăn, còn biết chút việc kim chỉ khâu vá. Về sau phu nhân nếu có phân phó, cũng có thể bảo tiểu nhân làm.”
Hạ Sơ Lam gật đầu, hắn so ra mạnh hơn nàng nhiều. Nàng cầm một khối bánh nếm, đậm nhạt vừa phải, cũng không phải quá ngọt, liền bảo Tư An mang đến cho Cố Hành Giản bọn họ.
Vài vị quan viên nói suốt một canh giờ, đang có chút miệng khô đói bụng, nhìn thấy bọn thị nữ bưng tới điểm tâm và nước trà, vui vẻ ra mặt. Cố Hành Giản vừa thấy trên mâm điểm xuyết bánh chưng hoa mai, liền đoán ra không phải tay nghề của Hạ Sơ Lam, hắn cầm lấy nếm một miếng, còn ngon hơn của Tần La làm, răng môi lưu hương. Hắn nghe bọn quan viên sôi nổi khen ngợi, còn hỏi có phải là tay nghề của phu nhân hay không.
Hắn chỉ có thể thay Hạ Sơ Lam nhận, tốt xấu giúp nàng được cái thanh danh hiền huệ.
Sau khi nói xong công chuyện, Cố Hành Giản bảo Nam bá đưa chúng quan viên ra phủ, tự mình lật xem danh sách điều nhiệm và đánh giá thành tích của chúng quan viên. Nam bá trở về nói cho hắn: “Tướng gia, có một tiểu hoàng môn cầu kiến.”
Cố Hành Giản bảo Nam bá mang tiểu hoàng môn tiến vào. Tiểu hoàng môn là người trong cung Hoàng Hậu, vừa thấy Cố Hành Giản liền nói: “Tướng gia, không tốt. Vương đại nhân muốn buộc tội Ân Bình Quận Vương, lúc này sổ con đã đặt trên ngự án Hoàng Thượng, ngài mau ngẫm biện pháp đi.”
Cố Hành Giản không chút hoang mang hỏi: “Vương đại nhân vì sao buộc tội Ân Bình Quận Vương?” Vương Luật này thẳng thắn cương nghị chuyên can gián, lúc trước vì chuyện của Ngô Chí Viễn mà buộc tội hắn, sau lại ở trước Tứ Phương Quán nhục mạ hắn. Nếu là ở triều đại trước, thờ quân vương khác, đoán rằng đã sớm chết vài lần. Cố tình triều đại này có Thái Tổ di mệnh lập bia ở Thái Miếu, không được giết sĩ phu và thượng thư ngôn sự. Con cháu nếu làm sai lời thề, bị trời cao giết chết. Cho nên nhiều đời hoàng đế đều tuân thủ nghiêm ngặt.
Tiểu hoàng môn chần chờ không quyết. Hoàng Hậu nương nương cũng vừa biết việc này, đang kêu Ân Bình Quận Vương tiến cung dò hỏi, tình huống cụ thể hắn cũng không biết.
Tiểu hoàng môn đúng sự thật mà nói hết những gì mình biết: “Tướng gia, ngài phải cứu Vương gia. Nếu không sự tình nháo lớn, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ giáng tội.”
Nếu việc này không liên quan đến Hạ gia, Cố Hành Giản vốn không cần đặt mình vào trong đó. Nhưng hiện tại sự tình nháo đến trước mặt hoàng thượng, không chỉ có Ân Bình Quận Vương phiền toái; Hạ Sơ Thiền, Hạ gia cùng với Hạ Bách Thanh cũng phải chịu liên can, hắn không thể không nghĩ sách lược ứng đối.
“Ngươi về cung trước đi, tối nay ta sẽ tiến cung một chuyến.” Cố Hành Giản nói.