Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng dáng nhỏ bé xiêu quẹo trong màn đêm, cô cố gắng lết thân mình một cách nặng nhọc, đau đớn tê tâm, khoé mi lạnh lệ, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, mắt vô hồn bị màn sương mỏng bao trùm lấy. Quần áo trên người rách tơi tả làm lộ những vùng da nhạy cảm đầy dấu xanh tím, có vài chỗ còn trầy xước đến rớm máu.
Tại sao vậy Dương Hạ Vũ, tôi đã làm gì nên tội?.
Hỏi thâm tâm mình, cô khẽ cong khoé môi cười khinh tất cả, bi hài thay cái kẻ cô yêu thương bao năm qua chẳng khác nào một tên cầm thú, hắn không chấp nhận tình yêu của cô thì thôi tại sao lại làm như thế, trong đầu hắn nghĩ gì? Làm như thế hắn vui sao?.
Chắc rồi, hắn đã cười trên nỗi đau của tôi cơ mà.
Gục ngã, cô vùi mặt vào giữa đùi trên vỉa hè lạnh giá mặc cho người qua đường nhìn cô bằng con mắt soi mói, khinh thường. Tâm đã chết thì tự trọng có còn chăng?.
~~~oo~~~
- Dương Hạ Vũ xin anh dừng lại đi.
Cô lùi dần vào góc tối, ánh mắt sợ hãi đến cực độ, cay cay khoé mi lệ trực chờ mà lăn xuống, đôi môi mấp máy từ có từ không, lấy tay vịn chặt cổ áo, bây giờ cô dường như chìm vào sự tuyệt vọng. Hôm nay cô vui vẻ chuẩn bị tất cả để tỏ tình với hắn, cái tên lúc nào cũng như du côn lại làm cô say đắm như điếu đổ. Đã hơn một năm yêu thầm và tiếp cận thành công, bây giờ cô chính là bạn của hắn cùng hai tên Đỗ Phương, Lưu Ngọc Thái, thích thú hơn khi mọi người luôn khăm phục cô đây tài giỏi, dễ dàng khiến ba cậu ấm cá biệt chịu làm bạn.
- Hoa Thiên Tuyết, không phải em yêu tôi sao? Làm tôi vui đi, tôi hứa sẽ làm em thoả mãn.
Hạ Vũ nhếch mép tạo nên hình ảnh đểu cán, mày khẽ nhướng, lộ rõ sự dâm tà của hắn, bước đến gần hơn, hắn chậm rãi thưởng thức vẻ sợ hãi cầu xin của cô, một con mèo ngốc nghếch. Yêu? Xứng sao?.
Thiên Tuyết lắc đầu như cái máy, nước mắt từ khi nào đã thấm đẫm cổ áo cô rồi, đối diện với ba nụ cười dâm đãng, ô uế mà tim cô thắt lại từng cơn, vươn đôi vai gầy đang nhấp nhô trong lớp áo thun bị xé đôi chỗ cô cố giữ cho chính mình không ngã gục ra sau.
- Đừng mà... hức... hức...
Cô la toán lên, tay chân vung loạn xạ, Hạ Vũ khống chế hai tay cô, Phương - Thái đặt cô lên giường.
- ĐỪNG.
Cho dù cô có la, có hét, có vùng vẫy, phản kháng thì làm được gì đây? Sức một nữ tử sao có thể sánh bằng ba tên nam nhân mạnh bạo. Hắn lấy một chiếc khăn bịp miệng cô lại, thôi không cắn lưỡi, Đỗ Phương ghì chặt tay, Ngọc Thái nắm chặt hai chân, Thiên Tuyết giật người mạnh nhưng không thể thoát khỏi, tuyệt vọng hai hàng lệ tuôn dài nơi khoé mi.
Làm ơn đừng.
Tê tâm liệt phế, tim như bị cà nát đến đau đớn nhưng hơn tất cả là nỗi sợ hãi những việc sắp xảy ra với cô.
Dương Hạ Vũ nắm lấy mớ tóc cô giật ra sau, không dạo đầu không ân ái thuỳ mị, hắn thúc nhanh cậu bé vào trong cô, nơi chặt hẹp của cô gái xử nữ mười bảy tuổi thì làm sao chịu nổi, Tuyết trừng mắt, la ú ớ cố nói lên phía dưới đau, hình như da thịt bị rách toẹt xuyên thủng, bàn tay cô bấu chặt vào cánh tay Đỗ Phương, cào cấu đến chảy máu, lắc đầu cùng dòng lệ tuôn không ngừng, cô không muốn, thật sự đau quá!.
Trái ngược với nỗi đau đến liệt tâm của cô là sự khoái chí, thoả mãn nơi hắn, nhắm mắt hưởng thụ nơi chặt hẹp co thắt phía dưới, hắn thở mạnh một hơi, đôi mắt bị che mờ bởi dục vọng, đam mê cháy bỏng, luồng điện nóng hổi tê rần luồn lách bụng dưới hắn. Nhếch môi, nụ cười khinh rẻ nhưng đầy mê hoặc, hắn bắt đầu thúc mạnh hơn, nhanh hơn và cao hơn. Nhịp đẩy cứ dồn dập một cách mạnh bạo, cô chẳng thể làm gì ngoài khóc, giương mắt nhìn hắn đầy oán hận, cô không thể cảm nhận được gì ngoài chữ "đau". Vũ đưa tay bóp chặt hai bầu ngực cô, xoa nắn như muốn kéo nó dài hay đúng hơn, cho nó lìa khỏi thân Tuyết.
Phương cùng Thái cười tinh quái bọn chúng liếm môi, nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt long lanh thèm thuồng.
Cô ưỡn ngực, nhói, vật vã trở thành món đồ chơi cho hắn đùa bỡn, thứ nam tính cứ ra rồi vào không ngừng nghỉ, chưa quen với điều này cô chỉ biết rằng nơi đó rất rát, rất khó chịu, bụng dưới cồn cào chất dịch chua chát, chúng trào lên rồi bị cô nuốt xuống trộn lẫn cả nước mắt của mình, mặn quá, lại đắng nữa. Tội lỗi.
Khi hắn đạt đến đỉnh điểm, nhấc hông lên cao, hai tay bấu chặt lấy đôi mông tròn của cô, nhịp đẩy lại gấp rút hơn, lực mạnh hơn, hai tay bấu chặt vai cô như ghim sâu vào, hắn vươn mình lấp đầy trong đó.
Dương Hạ Vũ thoát khỏi Hoa Thiên Tuyết, hắn mỹ mãn nhìn thân thiên hạ bị bàn tay hắn nhàu nát, quằn quại ôm bụng khóc không lên tiếng, mọi âm thanh đều ứ đọng lại nơi yết hầu, vết máu đỏ như hoa huyết diễm lệ đầy kiêu hãnh.
Xử nữ.
Hắn nói thầm, viền môi lại nâng cao hơn, lòng tràn đầy sự thích thú, một món đồ chơi mới, nhất định hắn phải thưởng thức cô từ từ. Nhìn hai thằng bạn chí cốt có vẻ thèm khát, hắn vung tay:
- Tới chúng bây đấy.
Vũ bước vào phòng tắm gột sạch thân thể, bỏ ngoài tai tiếng la tuyệt vọng của cô.
Đau đớn, nhục nhã cô hướng mắt về phía căn phòng hắn vừa bước vào, một lần nữa tim cô buốt đi, đôi mắt sưng vù vì khóc, mờ ảo, cô mặc kệ chính mình đang đung đưa trên thân hai tên kia, lúc này không gian xung quanh đều tan vỡ sắc màu, thứ còn tồn tại là thứ bóng tối đen huyền đáng sợ. Thân thể này thật dơ bẩn và rẻ tiền.
Dương Hạ Vũ.
Cô gọi tên hắn trong tâm, cuối mặt, ánh mắt sa sầm, cánh môi khẽ nhếch cao. Đây là cười sao? Không đây là sự xem thường mà cô dành cho hắn. Cầm thú không bằng, đúng vậy, một con cẩu còn hơn hắn đấy.
~~~oo~~~
Thứ xa xỉ được mang tên "Tình yêu" Thiên Tuyết không giờ dám mơ mộng tới, đã một lần cô sống dở chết dở, bây giờ tất cả đối với cô đều là hư vô mờ nhạt, lẽ sống? Không có, hoàn toàn không.
Từ ngày đó Hoa Thiên Tuyết bị hắn giam cầm, cô dường như chỉ làm bạn với bốn bức tường trong căn phòng hắn, không nói cũng chẳng buồn ăn, lúc nuốt cơm thì được một tý lại lăn ra ngủ. Hắn thích thì đến giải quyết, xong rồi lại đi mặc cho cô cả người bị sự mạnh bạo của hắn mà tơi tả, cà sát da thịt trong bồn tắm, gột rửa tất cả mọi thứ, nước mắt tràn mi. Dơ bẩn.
Một ngày tội lỗi nữa lại đến, Thiên Tuyết gục ngã trên sàn, vùi mình trong vũng máu tươi, bụng dưới không ngừng xuất huyết, cô lịm đi nhưng vẫn biết mình bị gì.
Dương Hạ Vũ anh giết con tôi.
Bóng tối ôm lấy Tuyết, cô không còn đau lòng nữa bởi lẽ tâm đã liệt, thương cũng tan biến theo những việc hắn làm rồi. Thôi thì mãi mãi không có tình yêu đi, chỉ có hận và chán ghét thôi.
Thế nhưng tại sao lòng cô vẫn cứ yêu hắn, mỗi ngày một nhiều, mỗi lúc càng muốn hắn yêu thương. Tại sao?.
Cười nhạt với chính mình, cuối cùng đây là sao? Chấp niệm ư? Không chỉ quá si mê thôi.