Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mở mắt tỉnh dậy Thiên Tuyết thấy mình nằm trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cứ xộc lên mũi làm cô khó chịu đến buồn nôn, chiếc lưỡi đau nhói cùng cảm giác khó chịu nơi đỉnh đầu, chết cũng không xong đúng là ông trời không thương cô rồi. Đưa mắt nhìn xung quanh mới hay chẳng ai trong đây cả, cảm giác hụt hẫng lẫn sự vui vẻ, xuống giường Tuyết liều mình tháo hết kim tiêm, ống nhựa vướng víu ra, không nói bất cứ lời nào tự động trốn khỏi viện.
Đi khỏi mà tim Hoa Thiên Tuyết cứ đập mạnh muốn lọt ra ngoài, đôi mắt láo liên nhìn ngó xung quanh, cô sợ lắm nếu bị phát hiện chẳng biết rằng khi ấy da thịt còn nguyên hay không nữa. Nhưng ít ra trời cũng thương mà che mắt đi những ai thấy Tuyết, cô rời đi một cách bình yên, khi đã đối mặt với con đường rộng thì cô chùng bước. Phải đi đâu đây?
"Ba mẹ con bất hiếu rồi".
Hoa Thiên Tuyết biết chắc nếu mình rời đi ba mẹ thế nào cũng có chuyện, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, sống nơi đó chẳng khác địa ngục bao nhiêu, trong đầu cô vừa trách mình tệ hại vừa tự mắng đồ thỏ đế. Thôi thì chuyện đã đành trốn cũng trốn rồi còn quay đầu nhìn lại làm gì, việc bây giờ cô cần là bỏ đi đâu đó nếu may mắn có thể trở về nhà ba mẹ trước Hạ Vũ.
Xuống hầm bệnh viện Thiên Tuyết ngó quanh toàn là xe với xe, chân trần đi trên nền xi măng lạnh ngắt làm cả thân cũng muốn cóng theo, nâng gót cô leo vào một cóp xe không khóa, chủ nhân xe này hình như quên mất rồi thì phải. Nằm trong đó Tuyết tủi thân mà vướng lệ, hai dòng nước mắt cứ đuôi nhau gột rửa khuôn mặt nhợt nhạt của cô, khóe mi mệt mỏi mà buông lơ, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dương Hạ Vũ cầm hộp cháo tự tay làm mang từ nhà vào, hắn suy tư gì đó làm cho đôi mày kiếm khẽ chau đôi lúc còn lắc đầu nguầy nguậy như đang phủ định điều gì, bước vào thang máy hắn cũng bần thần nhìn xuống chân cho đến khi có vài người chen chúc hắn mới tỉnh.
"Hoa Thiên Tuyết".
Trong lòng hắn buồn rũ rợi cùng hình ảnh mèo nhỏ cắn lưỡi tự vẫn, cô không quý mạng sống của chính mình hay sao mà có thể làm chuyện nông nổi như thế? Và đến cả cảm xúc mơ hồ về lời nói "thử yêu em" của Tuyết, Hạ Vũ cảm thấy lâng lâng nhưng tâm tư không cách nào chấp nhận được. Thật thì Hạ Vũ còn quá nhiều điều để nghĩ ngợi và thứ hắn cần hướng đến nhất là cô.
Mở cửa phòng bệnh ra, Dương Hạ Vũ đứng hình, đôi ngươi trở nên thâm trầm khó đoán, bàn tay siết chặt thành nắm đấm bấm những ngón tay đến trắng bệch.
- Chết tiệt! Hoa Thiên Tuyết em đang thử lòng kiên nhẫn của tôi đấy à?
Quẳng luôn hộp cháo vào trong phòng hắn quay đầu đi về phía phòng an ninh, cuối cùng thì kẻ nào đã giúp một cô gái thương tích đi khỏi.
Rầm
Cánh cửa phòng vô tội bị đạp mạnh, hắn tức tối bước vào cùng hai tên vệ sĩ, kẻ trực ngày cũng chẳng dám hó hé dù không hiểu gì cả, Hạ Vũ thản nhiên bấm tua lại những đoạn lúc hắn đi vắng. Hoa Thiên Tuyết hiện ra trong màn hình với thân thể gầy gò, bước chân thấp thỏm như sợ ai phát hiện, mắt cứ đảo liên hồi cùng cái đầu ngó trước nhìn sau, Hạ Vũ trút giận vào cái bàn phím tội nghiệp đến thủng nút lõm chặt vào trong. Hắn lại tiếp tục nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ quần áo khá rộng đang hướng về một chiếc xe Mercedes - AMG của Pháp, Thiên Tuyết chui vào cóp và chẳng thấy trở ra. Một lúc sau xuất hiện hai người mở cửa xe bước vào là một trai một gái, dường như người chủ xe chẳng biết đến sự hiện diện của Thiên Tuyết nên họ thản nhiên lái xe rời đi. Dương Hạ Vũ nhìn kĩ bảng số, ngửa mặt cười to:
- Trong vòng năm phút các người đi tìm địa chỉ thiếu gia Trương cho tôi.
Mắt hạnh sắc bén, bàn tay bóp chặt con chuột đến tội lỗi, hắn bạnh quai hàm cùng những đường gân xanh kinh dị lòi lõm khắp cổ.
"Thiên Tuyết, tôi phải làm gì với em đây?".
Hạ Vũ mắng chửi Thiên Tuyết trong lòng, còn cô lúc này thì vô tư lự mà ngủ chẳng hay biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lơ mơ trong nhịp dằn của chiếc xe Tuyết bừng tỉnh, hít dài một hơi đôi mắt ngưng trọng về phía lòng bàn tay mình, tim cô lơ lửng đập loạn, đôi chân tê buốt cùng cái lưng râm ran nhói. Loáng thoáng cô nghe được cuộc trò chuyện không cố ý:
- Quốc Hòa em chắc Minh Thư sẽ hiểu chứ?.
Giọng cô gái vang lên nghe thật mệt mỏi, có lẽ chị không ổn với chiếc xe.
- Hạnh Như, chị đừng lo cô ấy không phải người không nói lý.
Ôi, tiếng nói ấy thật êm tai, vừa cất tiếng Thiên Tuyết đã xác định ngay người ấy khá chững chạc, cậu ta có vẻ như rất tự tin về câu nói ấy.
Nội dung hai người ấy cũng chỉ quay quanh vấn đề tin, giải thích và biện pháp che giấu khi chưa đến lúc, Thien Tuyết nghe thấy cũng khá tò mò thú vị nên đã vểnh cái lỗ tai lên nghe lén, đôi lúc Tuyết còn đồng ý hay phản bác lời của hai người họ nữa mới ghê, cơ mà chỉ mình cô nghe thấy chính mình thôi chứ hai kẻ đó mà biết chắc tống cổ cô xuống xe mất.
Câu chuyện đó là như thế này, cậu ta tên Trương Quốc Hòa, cô gái bên cạnh là Liễu Hạnh Như hai người đang cố gắng diếm một vụ gì đó liên quan tới con nít và rất sợ Minh Thư bạn gái của Hòa biết. Chà hai kẻ nằm thật mờ ám nha, nhưng đứa bé ấy là con của ai sao không đề cập tới vậy? Hoa Thiên Tuyết nhướng người về trước và chẳng may Minh Hòa thắng gấp làm cô lộn cổ lên ghế sau thành ra lủng lẳng, đung đưa giữa ghế và cóp.
Thật là, trời đã trừng trị cái việc xấu cô làm, dám đi nghe lén người ta nói chuyện đây là một đức tính chẳng tốt tý nào. Minh Hòa cùng Hạnh Như quay đầu ngạc nhiên nhìn chăm chăm sinh vật lạ chật vật giương mắt cầu cứu, cậu thở dài quay sang chị:
- Cô ấy là ai vậy?
Hạnh Như lắc đầu nguầy nguậy, chị có biết con bé này đâu, dịu giọng chị hỏi:
- Cô là ai?.
Hoa Thiên Tuyết định trả lời nhưng không thể, lưỡi đau đến bật máu cô chỉ biết đưa tay chỉ vào đầu lưỡi rồi lắc đầu như bảo không nói được. Minh Hòa ngán ngẩm đưa cả hai người về nhà.
Một giờ sau.
Hoa Thiên Tuyết trả lời bằng cách viết lên cuốn tập những gì họ hỏi, vấn đề tại sao cô lại trong xe họ, Tuyết chỉ bảo:"Có người muốn hãm hại nên tôi phải trốn". Những câu hỏi khác cũng không mấy quan trọng lắm, Tuyết thuyết phục Minh Hòa cho cô ở lại chừng ba ngày sẽ đi, cậu hơi do dự nhưng Hạnh Như thì đồng ý ngay, là con gái với nhau chị không thể để một cô gái thương tích đầy người lưu lạc bên ngoài được.
Tuyết vươn lệ cuối đầu cảm ơn rối rít, cô mừng rỡ ít ra hiện tại không phải sợ gì nữa, nhưng sau một chốc hai người đi khỏi thì có người không mong đợi đến.
Tiếng chuông cửa vang lên và cô mở ra, đập vào mắt Tuyết là hình ảnh khiến tim loạn bẫng cùng hơi thở nặng nhọc u uất tâm tối, nhanh tay đóng cánh cửa ấy lại nhưng bị bàn tay to lớn chặn lại, mở mạnh cửa bước vào trong. Đưa mắt nhìn xung quanh cùng nụ cười nửa môi:
- Chào Thiên Tuyết.
Cô đứng hình, lắc đầu, nước mắt không ngừng đua nhau rơi xuống, thật mặn đắng và đau thương. Tại sao có thể tìm thấy cô được chứ?.