Trên màn hình phản chiếu lại hình ảnh của Lăng Minh Hạ cùng Dương Thiên Bảo.
Bà ta cầm một chiếc roi da quật thật mạnh xuống đất tạo nên một tiếng động vô cùng chói tai.
Ánh mắt nhìn thẳng vào người Lâm quản gia dò xét từ trên xuống dưới.
Lâm quản gia là quản gia đã theo nhà họ Dương khá lâu.
Ông là người đã chăm sóc Dương lão gia từ nhỏ cũng là người đã chăm sóc Thiên Vũ và Thiên Bảo.
Có thể nói đối với Dương gia ông là một người vô cùng quan trọng.
Ngay cả Dương Kiệt Hoàng cũng phải quý trọng ông.
Khuôn mặt người đàn ông có tuổi cùng các nếp nhăn nơi khoé mắt ánh lên một sự căm thù.
Lâm quản gia yếu ớt không thể chống cự lại với sự hành hạ.
Căn phòng không có lấy một chút ánh sáng của sự sống.
" Tại sao...!tại sao bà vẫn cố chấp như vậy? "
Giọng ông yếu ớt vang vọng khắp căn phòng trống vắng.
Lăng Minh Hạ đứng dậy, đi đến trước mặt ông.
" Tại sao hả? Vì nó chướng mắt, vì nó ngáng đường đi của con trai tao.
Nó không nên sống trên thế giới này.
"
Bà ta gằn từng chữ một, khuôn miệng nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ vô cùng.
Nó ở đây là để chỉ anh sao?
" Thiên Vũ là một đứa trẻ tốt.
Nó còn tốt hơn cái thằng Thiên Bảo lúc nào cũng ăn chơi qua đêm, đi bar nhảy gái.
Nếu như cho tôi chọn nhất định tôi sẽ lựa chọn Thiên Vũ.
"
Dương Thiên Bảo phía sau nghe thấy từng lời nói của ông liền chột dạ.
Hắn trừng mắt rồi đi lại bên cạnh Lăng Minh Hạ giật lấy roi da trên tay bà ta.
Từng quật từng quật giáng xuống thân hình gầy gò của ông khiến máu bật ra.
Làn da nhăn nheo nhuộm màu máu đỏ tươi.
Chiếc áo sơ mi trắng sớm đã rách theo từng vết quật.
" Ông im mồm.
Cái thứ như này mà cũng dám lên tiếng nhận xét soi mói bổn thiếu gia sao? Đi chết với con chó Dương Thiên Vũ đi.
"
Hắn trừng mắt, ra sức quật xuống người ông.
Từng giọt máu tươi chảy xuống.
Thiên Vũ nhìn qua màn hình mà lòng đau như xé nát.
Cơ thể anh có thể cảm nhận được từng nỗi đau mà ông phải chịu đựng.
Tay anh cuộn tròn, nắm chặt lại khiến móng tay in hằn lên da.
Lâm quản gia không kêu lên, ông cắn mặt môi mà chịu đựng sự hành hạ của hắn.
Dương Thiên Bảo như con dã thú không ngừng muốn cắn xé con người.
Lăng Minh Hạ thấy ông đã không chịu được liền chạy lại nắm lấy tay của hắn mà ngăn lại.
" Thiên Bảo, bình tĩnh đi con.
Ông ta còn chưa khai ra hiện giờ Thiên Vũ đang ở đâu.
Đợi ông ta nói ra rồi giết cũng không muộn.
"
Chiếc roi da đang ở trên không trung liền dừng lại.
Ánh mắt hắn dần trùng xuống quay sang nhìn Lăng Minh Hạ đang giữ lấy tay mình rồi lại nhìn ông đang khó khăn mà thở.
Từng hơi yếu ớt phả vào không khí như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Hắn hạ tay xuống rồi vứt chiếc roi da thấm máu xuống sàn nhà, bực tức đi đến ghế ngồi xuống.
Lâm quản gia toàn thân thương tích không chịu đựng được thêm nữa lần ngất đi.
" Gọi ông ta dậy.
Phải tra rõ vị trí của Dương Thiên Vũ.
"
Một tên đầu trọc cầm vào một xô nước lạnh tạt thẳng người của Lâm quản gia.
Cái lạnh giá kia đến quá nhanh khiến các dây thần kinh của ông căng cứng thì tỉnh dậy.
" Lâm Từ Liêm, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn nói ra vị trí của nó ta còn có thể tha cho ông một mạng.
"
Ông khó khăn ngồi dậy, đôi mắt mờ đi trong nước.
" Ta...!ta nói rồi.
Ta thực sự không biết Thiên Vũ đang ở đâu.
"
Giọng ông vô cùng yếu ớt, khàn đặc đi vì sự lạnh giá cùng từng vết thương đang rướm máu.
" Vả lại cho dù có biết ta cũng không nói cho bà đâu.
"
Ông mỉm cười thoả mãn.
Cuối cùng ông cũng không thể bảo vệ được cho anh.
Ngày trước được mẹ của anh cưu mang rồi về làm ở Dương gia.
Ông đã thề rằng dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo vệ mẹ anh.
Nhưng đến lúc mẹ anh trút hơi thở cuối cùng ông cũng không thể làm gì.
Từ đó ông đã nhất quyết phải bảo vệ anh cho dù có dùng cả sinh mạng để đánh đổi.
Ông biết việc làm của Lăng Minh Hạ và Dương Thiên Bảo nhưng vẫn không nói ra để bây giờ xảy ra cơ sự này.
Biết bao lần ông đã ngăn không cho anh uống thứ thuốc teo não nhưng cũng chẳng được.
Đến bây giờ biết được rằng anh không hề ngốc thì trong lòng vô cùng vui.
" Đừng có cố chấp.
"
Bà ta tức giận quát lớn khiến cả căn phòng im lặng bỗng nổi gió.
Qua khung cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu vào bên trong.
" Bà nên dừng việc làm ác độc này của mình lại trước khi mọi việc đi quá xa.
"
" Bây giờ Lăng Minh Hạ này còn phải để ông dậy đời sao? "
Lâm quản gia nhếch môi nở nụ cười.
Ông biết ngày này sớm muộn gì cũng xảy ra.
Ông chỉ mong rằng khi ông đi rồi sẽ có người đến bên cạnh anh và đem lại hạnh phúc cùng niềm tin cho anh.
Nhưng có lẽ người đó đã xuất hiện rồi.
Lý Nhã Kỳ.
" Nếu như ông còn không khai ta sẽ không nương tay đâu.
"
" Ta thực sự không biết.
".