Chiếc xe dừng lại trước một công ty lớn.
Trước cổng công ty là một hàng dài các nhân viên đang đứng chờ sẵn.
Theo quy tắc, Bách Hào chạy xuống mở cửa cho anh.
Cánh cửa chiếc xe Ferrari mở ra, Thiên Vũ bước xuống xe với gương mặt như tạc tượng.
Ánh mắt lạnh đến thấu xương nhưng vẫn khiến biết bao ánh nhìn của nữ nhân đổ lại phía anh.
Những cô gái đi bên đường vừa nhìn thấy Thiên Vũ liền chạy tới để xin số điện thoại.
Anh chán ghét đưa ánh mắt lạnh như băng quét qua từng người khiến họ câm nín không dám nói gì thêm.
" Vẫn là Nhã Kỳ tốt nhất.
"
- Chủ tịch.
Một dàn nhân viên cúi đầu cung kính chào anh.
Thiên Vũ không để ý lập tức bước lên trên phòng làm việc.
Căn phòng có bảng ghi ba chữ " phòng chủ tịch " ánh loé lên một tia sáng.
Anh đưa tay đẩy cửa bước vào.
Bên trong là các đồ nội thất đầy đủ tiện nghi và cũng vô cùng sạch sẽ.
Anh đi đến bên cửa sổ rồi đưa tay kéo chiếc rèm ra.
Ánh sáng xuyên qua tấm kính trong suốt đi vào trong phòng toả ra các nóng ấm.
Thiên Vũ hít lấy một hơi thật sâu rồi quay người lại đi đến ghế ngồi.
- Thiếu gia, đây là tất cả chi thu ngân phiếu của công ty.
Còn đây là các bản hợp đồng, bên kia là các đơn từ quan trọng còn chưa được thông qua.
Bách Hào chỉ từng tập tài liệu cao ngất ngưởng khiến anh giật mình đôi chút.
Xử lí hết đống này thì cũng phải đến tối muộn.
" Cốc cốc cốc.
"
Bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa.
Anh đưa tay lên trán, thở dài rồi nói vọng ra.
- Vào đi.
Sau câu nói của anh là một thân hình nóng bỏng đi vào.
Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, sắc nét cùng cơ thể chuẩn chỉ ba vòng đi đến gần bàn làm việc của anh.
Cô ta mặc một áo sơ mi và chân váy bó sát đúng như đồng phục nữ của công ty.
- Chủ tịch, đây là doanh thu tháng này của công ty.
Đặt tập tài liệu xuống bàn, cô ta lui về phía sau một chút cung kính cúi đầu.
Anh nhận lấy tập tài liệu rồi mở ra xem.
Để so sánh doanh thu của tháng này với tháng trước thì đã tăng khá nhiều.
Càng ngày số chỉ tiêu doanh thu càng vượt xa so với anh nghĩ.
Thiên Vũ đặt tờ giấy xuống bàn rồi kí xác nhận đưa cho cô nàng bên cạnh.
- Xin phép chủ tịch tôi ra ngoài.
Cô gái cúi đầu chào anh rồi quay người bước ra khỏi cửa.
- Khoan đã.
Anh nhíu mày nhìn cô đang sắp đóng cửa lại rồi gọi theo.
Cô nàng nghe thấy Thiên Vũ gọi thì lập tức quay trở lại.
- Chủ tịch có dặn dò gì ạ?
- Cô là nhân viên mới sao? Tôi chưa từng nhìn thấy cô trước đây.
Cô gái kia cười nhẹ rồi đáp lời.
- Vâng, tôi là nhân viên mới.
Anh nhìn qua cô ta một lượt từ trên xuống dưới.
Bộ đồng phục anh chọn cho nữ nhân viên đâu có hở hang quá như vậy? Áo sơ mi trắng mặc với váy bó sát đến đầu gối khoác thêm áo vest nữ công sở bên ngoài.
Nhưng nhìn lại cô gái trước mắt thì lại là một outfit vô cùng khác.
Sơ mi không cài hết cúc để lộ xương quai xanh cùng vòng một tròn đầy.
Chân váy dường như cũng bị cắt đi không ít.
Áo khoác ngoài còn không mặc vào bên dưới lại tự tiện đi guốc chứ không phải giày bệt.
- Cô tên gì?
Cô ta nghe thấy anh hỏi tên mình thì vui vẻ vô cùng.
Lúc này ả chỉ nghĩ là anh đã cắn câu và si mê trước vẻ đẹp của ả.
- Tôi tên Liễu Tâm.
Liễu Tâm nở một nụ cười quái dị như để quyến rũ anh.
Ả cố tình đưa mắt tình tứ với anh nhưng lại bắt gặp sự lạnh lẽo toát ra từ Thiên Vũ nên ả không dám làm càn.
Ở công ty này ai mà không biết Liễu Tâm là người như nào.
- Cô ra ngoài đi, ăn mặc ở công ty chú ý một chút.
- Dạ vâng.
Ả ta cười mỉm rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
" Anh ta chắc là đang ghen vì mình ăn mặc sexy để người khác nhìn thấy đây mà.
Chưa gì đã muốn chiếm hữu người ta rồi.
"
Mang theo một niềm vui như vừa được thăng chức, Liễu Tâm quay lại phòng làm việc.
Khi ả vừa đi ra thì Thiên Vũ ngay lập tức lấy khăn lau hết những chỗ ả đụng tới và sịt khử khuẩn cho căn phòng.
Cái mùi nước hoa đậm như vậy là muốn giết người sao? Chỉ cần nhẹ hít thử một chút cũng khiến anh thấy buồn nôn.
- Bách Hào, cuộc họp báo tối nay đã sắp xếp xong chưa?
- Đã xong tất cả rồi thưa thiếu gia.
Anh gật đầu rồi cầm lấy một tập tài liệu cần ký để lên bàn.
Thiên Vũ ra hiệu cho Bách Hào ra ngoài rồi anh bắt đầu làm công việc của mình.
Không ngờ rằng khi anh vắng mặt những thư từ quan trọng đều được Bách Hào lưu trữ đưa cho anh hết.
Nhưng mà đến bây giờ không hiểu sao vẫn nhiều như vậy.
Tiếng đồng hồ tích tắc trôi qua trong cái im lặng của căn phòng.
Chẳng mấy chốc mà đồng hồ đã điểm sáu giờ bốn lăm phút.
Anh thở dài, tựa người ra sau ghế.
" Cạch.
"
Từ bên ngoài, Bách Hào lo lắng cầm vào một tách cà phê đặt lên trên bàn anh.
Thiên Vũ nhận lấy nó rồi uống cho đỡ mệt mỏi và tỉnh táo hơn.
- Thiếu gia, người ổn chứ?
- Ta ổn, chuẩn bị đến buổi họp báo thôi.
Anh vươn tay lấy chiếc áo khoác ở ghế rồi mặc lên người.
Bóng tối đã bao phủ lấy khắp thành phố, anh thở dài mệt mỏi mà đi vào xe.
" Nhã Kỳ, thật muốn về nhà với em.
".