Anh ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong căn phòng kín.
Tiếng kim loại đập vào mới nhau, tiếng bước chân qua lại, tiếng nước chảy cùng tiếng đẩy xe.
Tất cả những âm thanh kia trộn lẫn vào với nhau khiến anh khó chịu vô cùng.
Thiên Vũ nhíu này, phía dưới bụng truyền đến một cảm giác đau vô cùng.
- Phu nhân, người có định nói cho thiếu gia không?
- Không cần, ta không sao.
Là giọng của cô.
Cô muốn giấu anh gì sao? Anh muốn nghe rõ hơn.
Cả người anh nặng trĩu, đôi mắt mỏi mệt đến rã rời.
Anh nằm trên giường bệnh lạnh toát, đôi mắt dường như không theo ý chủ mà nhắm lại.
Anh nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Bàn tay anh được thứ hơi ấm nào đó bao quanh.
Một bàn tay ấm nóng và mềm mại.
Anh thích nó.
- Thiên Vũ, anh mau tỉnh lại đi.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh toát của anh.
Cô cứ ngỡ rằng khi về anh sẽ chạy tới ôm cô, nhõng nhẽo như mọi ngày.
Nhưng cái cô nhận lại chỉ là một cuộc gọi điện thông báo anh đang cấp cứu.
Khoảnh khắc đó cô như chết lặng.
Anh làm sao mà lại bị thương đến nỗi phải cấp cứu? Mới khi nãy cô vẫn còn thấy anh khoẻ mạnh trên họp báo.
Mới khi nãy cô còn thấy anh kí hợp đồng mới.
Mới khi nãy...!anh còn cười với cô.
Nhã Kỳ gục đầu xuống giường bệnh của anh.
Cô đau đến nỗi tim như thắt lại.
Anh bây giờ không cười nói.
Gương mặt điển trai làm phai đi cái sắc hồng.
Đôi môi nhợt nhạt, làn da trắng toát lạnh đến mức đau lòng.
Anh nằm đó, trước mắt cô.
Cô có thể chạm vào anh nhưng anh thì không thể như vậy.
Cô muốn anh chạy đến ôm eo cô.
Cô muốn anh nhõng nhẽo, nũng nịu như một đứa trẻ.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh của anh, nhìn xuống vết thương ở bụng đang chảy máu.
- Đến bao giờ anh mới chịu mở mắt ra nhìn em?
Cô gục đầu trên tay anh, nước mắt cô rơi xuống.
Từng giọt mặn chát trên bàn tay to lớn.
Như một điều gì đó kỳ diệu, ngón tay anh nhẹ nhúc nhích.
Cô giật mình, nhìn ngón tay vừa động đậy của anh.
- Thiên Vũ, Thiên Vũ, anh tỉnh rồi.
Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi, mau vào đây.
Cô điên cuồng chạy loạn ra ngoài tìm bác sĩ.
Bước chân cô vội vã như thể chậm một chút nữa thôi là anh sẽ rời xa cô.
Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng chạy vào bên trong.
Cô cũng đứng một bên để quan sát.
Cô sợ rằng nếu cô rời mắt thì đám tay chân của Lăng Minh Hạ sẽ lại tới làm hại anh.
Cô nhìn từng công đoạn, nhìn từng lớp băng thẫm máu được lấy ra đặt lên bàn.
Y tá đẩy chiếc xe với băng đỏ ra ngoài.
Vết thương của anh khá sâu nhưng may là không tổn thương nội tạng.
Bác sĩ đặt cây kéo xuống bàn rồi ra hiệu cho y tá mang đồ ra ngoài.
- Tạm thời bệnh nhân đã ổn định, lát nữa sẽ tỉnh lại.
Người nhà cần chú ý hơn đến cậu ấy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Cô đi ra ngoài thanh toán tiền viện phí cho anh.
Trước khi đi Nhã Kỳ vẫn lưu luyến nhìn anh.
Bước chân cô vội vã, gấp gáp như không thể rời xa.
Cảm xúc như nghẹn lại trong lòng như nghẹn lại.
Cô muốn anh mở mắt ra nhìn cô.
Ngay lúc này.
- Tôi trả tiền viện phí cho bệnh nhân Dương Thiên Vũ.
- Chủ tịch Dương phòng Vip ba lẻ hai.
Tiền viện phí là hai trăm mười lăm triệu tính cả tiền phòng, phục vụ.
Cô đưa tay vào túi áo lấy thẻ để quẹt.
Mò mẫm một lúc, cô giật mình khi trong túi áo trống không.
Cố gắng tìm lại một lượt từ trên xuống dưới nhưng vẫn không thấy.
Chẳng lẽ là cô quên trên phòng rồi sao? Ánh mắt Nhã Kỳ ái ngại nhìn tiếp tân.
Như hiểu ra ý nghĩ của cô, tiếp tân niềm nở ấn máy rồi mỉm cười.
- Phu nhân để lát nữa đem trả cũng được ạ.
- À, cảm ơn cô.
Cô cười gượng, toan quay người thì có một cánh tay đặt thẻ xuống bàn tiếp tân.
- Tôi trả.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Cô nhíu mày, quay lại nhìn.
Là Tư Thuần.
Hắn ta ở đây làm gì? Từ bên ngoài, Thư Hân gấp gáp cầm đồ chạy vào trong.
Một tay cầm hoa, tay kia lại là giỏ trái cây đắt tiền.
Gương mặt vô bé lấm tấm mồ hôi, dừng lại đứng bên cạnh Tư Thuần.
- Sao anh đi nhanh quá vậy? Chẳng đợi em gì cả.
Con bé thở hắt ra từng hơi mạnh.
Nó luống cuống tay chân xếp lại hoa quả trong giỏ.
Ánh mắt bỗng chú ý đến sự xuất hiện của cô, nó cười cười, chạy đến ôm lấy tay cô.
- Chị Nhã Kỳ, chị còn nhớ em không?
Cô giật mình, quay sang nhìn Thư Hân đang hớn hở ôm lấy tay mình.
- Nhớ chứ.
Em là cô bé trong bữa tiệc đúng không? Tên là gì nhỉ?
Cô nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Thư Hân rồi tặc lưỡi mỉm cười.
- Thư Hân đúng không?
Nó mỉm cười, vứt hẳn bó hoa cùng giỏ hoa quả qua một bên.
Thư Hân bám lấy tay cô, cọ qua cọ lại trông đáng yêu vô cùng.
- Này, em đang làm phiền Dương phu nhân đấy.
Tư Thuần nhíu mày, cầm đồ mà Thư Hân vừa vứt qua cho mình.
Lúc này nó mới chợt nhận ra hành động của mình hơi bất mãn liền bỏ tay cô ra.
- Xin lỗi chị, em kích động quá.
Nhã Kỳ mỉm cười xoa đầu nó.
Từ nhỏ cô đã mong muốn có một đứa em gái.
Lúc mẹ cô mang bầu Như Tâm cô đã rất vui và háo hức.
Nhưng khi Như Tâm lớn lên thì không còn là đứa em gái ngây thơ ngày bé của cô.
Ả độc đoán, toan tính, tham lam vật chất.
Đối với cô thì đó như một nhát dao đâm sâu vào tim..