Cơ thể anh mệt mỏi đến nỗi muốn rã rời tay chân nhưng lí trí lại không cho phép anh gục ngã.
Anh cũng muốn làm một người bình thường lắm chứ? Anh cũng muốn có một gia đình thật hạnh phúc với cô, có hai đứa con nhỏ và một ngôi nhà có vườn cây xanh.
Cuộc sống vẫn mãi đấu tranh như này anh đã quá mệt rồi.
Anh muốn kết thúc, muốn được bình yên mà sống nhưng Lăng Minh Hạ có cho anh được yên không? Bà ta một ngày chưa đạt được mục đích thì lúc đó chưa chịu buông tha cho anh.
Dù có chân trời góc bể bà ta vẫn sẽ cố gắng tìm anh cho bằng được.
Thiên Vũ thở dài, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
Trước mắt anh bây giờ như một mảng đen u tối.
Cô đến bên anh xem như là một ánh nắng ấm áp hiu hắt giữa đêm đông.
Nhớ tới cô, anh lại nhẹ mỉm cười.
Lúc nào anh nhớ tới cô là gương mặt lại trở nên dịu dàng đến lạ.
Đặc quyền đó chỉ mình cô mới có, chỉ một mình cô và riêng cô.
Trong cái hương thơm dịu nhẹ của trà, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thiên Vũ nhàn nhạt mà trả lời hắn.
- Đương nhiên là có thể.
Nhưng nếu như ta buông đi mối hận thù này thì liệu bà ta có để yên cho ta và Nhã Kỳ hay không? Vì an toàn của Nhã Kỳ cũng vì cái chết của mẹ ta không thể buông bỏ được.
Câu nói của anh bất giác làm hắn có chút nhói lòng.
Chỉ là một cuộc sống bình thường thôi mà, tại sao lại không thể cho nhau được chứ? Bách Hạo mỉm cười, đưa tay với lấy chén trà ấm nóng còn đang bốc hơi.
Hắn nhìn vào nước bên trong mà trong lòng không khỏi có nhiều suy tư.
Biết bao giờ cuộc chiến tranh này mới kết thúc?
- Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về chuẩn bị nhân lực trước đi.
- Vậy tôi đi trước.
Nói rồi hắn đặt chén trà xuống bàn quay người đi ra cửa.
Cái bóng dáng cao lêu khêu của Bách Hạo như đang đợi chờ một cô gái đứng bên cạnh.
Anh nhìn theo mà cũng đau lòng.
Đáng lí ra hắn phải có một gia đình ở cái độ tuổi gần ba mươi.
Đáng lí ra hắn phải có vợ rồi sinh con đẻ cái.
Nhưng Bách Hạo lại chọn một lòng trung thành với anh, đi theo anh.
Thiên Vũ cười khổ, cái cuộc chiến phi nghĩa này lại khiến nhiều người phải đau khổ đến vậy sao?
Anh đứng dậy, cầm chén trà đi đến bàn làm việc.
Thiên Vũ mệt mỏi mà ngồi xuống ghế, anh đưa tay lấy điện thoại trên mặt bàn rồi bật lên xem.
Hình ảnh cô hiện lên trên màn hình khóa của điện thoại, anh mỉm cười nhìn như thôi miên vào bức ảnh.
Nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh mở điện thoại rồi gọi cho Bách Hào.
- Thiếu gia, tôi nghe.
- Chuyện khi nãy… đừng nói cho Nhã Kỳ biết.
.
truyen bac chien
- Vâng.
Nói rồi anh cúp mày rồi lại gọi cho cô.
Không biết bây giờ cô đang làm gì, đi chơi với Thư Hân có vui không.
Anh cũng không biết cô có nhớ anh như anh nhớ cô hay không.
Thiên Vũ tâm trạng vui hơn hẳn, bấm số gọi cho cô.
Đầu dây bên kia không biết tại sao lại không nghe máy, tiếng tút tút vang dài kèm theo đó là cái nhíu mày khó chịu của anh.
Cô tại sao lại không nghe điện thoại của anh? Thiên Vũ bán tính bán nghi rồi lập tức bật định vị lên cầm áo khoác chạy xuống dưới gara của công ty.
Bước chân vội vã chạy đến xe rồi mở cửa vào trong.
Anh sợ rằng cô xảy ra chuyện gì, sợ rằng Lăng Minh Hạ đã cho tay chân của bà ta làm hại đến cô.
Cái ý nghĩ ấy cứ bao phủ lấy tâm trí của anh không ngừng, chiếc Ferrari đen lao vụt ra từ trong gara.
Trên con đường cao tốc người ta chỉ thấy bóng dáng một chiếc xe màu đen chạy qua mà không xác định nổi hình dáng của nó như thế nào.
Anh bật định vị, nhìn thấy nơi cô đang ở liền nhấn ga tăng tốc nhanh hơn.
Sau một hồi chạy xe cuối cùng anh cũng dừng lại trước một tiệm cà phê sang trọng bậc nhất của thành phố.
Anh cầm lấy áo khoác ở bên ghế đối diện rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
Cô sao lại đến đây chứ?
- Chào quý khách.
Nhân viên vừa nhìn thấy anh liền niềm nở ra chào đón.
Cốt cũng là vì nhìn thấy chiếc Ferrari phiên bản giới hạn của anh đậu trước cửa.
Anh không nói gì, trực tiếp đi đến thang máy ấn số tầng.
Theo như vị trí báo về thì cô đang ở lầu ba phòng .
Thang máy di chuyển, anh cũng có phần an tâm hơn vì Lăng Minh Hạ thường không chọn những nơi đông như này để bắt cóc người.
Nhưng vẫn không ngoại trừ khả năng cô gặp nguy hiểm.
Cánh cửa thang máy mở ra, Thiên Vũ lập tức đi tìm phòng mà cô đang ở.
Dọc cả hành lang anh đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn.
Biết bao người con gái nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có người nhìn với mong muốn thèm khát vô cùng.
Trong khi anh đang mải miết tìm phòng của cô thì bất chợt va phải một người.
- A.
Cô ta ngã ra đất, tuy không đau lắm nhưng vẫn cố tình la hét lớn.
Anh nhíu mày, đưa ánh mắt lạnh như băng xuống nhìn a ta.
Đôi mắt có chút giao động rồi anh lục lại trí nhớ.
Gương mặt này có chút quen thuộc nhưng anh lại không nhớ ra là ai.
Như Tâm cau có mặt mày phủi đồ đứng dậy.
Ả đang tính mắng chửi cái người vừa cả gan đụng ngã ả thì bất chợt nhận ra anh.
- Đây chẳng phải là anh Vũ, anh chồng em sao? Nghe nói dạo này anh còn thành lập công ty riêng hả? Trời ơi, nhìn phong độ anh tuấn quá đi.
Ả nhanh chóng lại gần mà ôm lấy cánh tay anh.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến anh khó chịu mà nhíu mày.
Thiên Vũ đẩy nhẹ ả ra rồi cảnh cáo.
- Tránh xa tôi ra..