Nhã Kỳ cười nhạt, dường như chỉ là một nụ cười đắng.
Chuyện này vậy mà lại để người ngoài nói ra như vậy.
Sự thật thì đúng là cô bị bán đi nhưng cũng rất ít người biết.
Theo như cô nhớ thì chỉ có mẹ cô, Như Tâm và Dương gia biết.
Nếu như không phải cô nói sai thì chuyện này chắc cũng là do Như Tâm nói với họ để lấy đi sự thương cảm.
Điều này cô đã quá quen khi còn chung sống với nó.
Nói gì thì nói nhưng cô cũng là chị gái Như Tâm, tính cách của ả ngoài mẹ ả ra thì cô là người hiểu rõ nhất.
Anh đứng bên cạnh nhìn cô như chết lặng thì có chút đau lòng.
Gương mặt nhẹ biến sắc rồi như định nói gì đó thì bị cô ngăn lại.
Nhã Kỳ lấy lại tinh thần rồi ngẩng đầu lên hỏi.
- Vậy mấy cậu là đang đi tìm Như Tâm sao?
Nhận được câu hỏi của cô, một tên con trai trong số đó liền gật đầu.
Không đánh mà cũng tự khai, tên công tử bột khi nãy trên tay cầm bao cao su tiến lên nói.
- Đúng vậy.
Cô gái đó có quen một người bạn của chúng tôi.
Hôm nay là ngày mà hắn dẫn cô gái tên Như Tâm đó đến đây để ra mắt chúng tôi.
Cô nhíu mày, nhớ lại bộ dạng của Như Tâm khi nãy gặp ở thang máy.
Cái mùi nước hoa nồng cùng bộ váy bó sát đến phản cảm.
Nhã Kỳ cũng chẳng kịp hỏi Như Tâm tại sao lại đến đây thì ả đã quay người mà bỏ đi.
- Vậy tại sao phải cầm theo thứ này?
Cô đưa tay chỉ thẳng vào cái bao mà tên con trai kia đang cầm.
Thấy vậy hắn liền ngượng mà cất vào trong túi áo.
- Cái này…
Hắn ấp úng không biết nên giải thích làm sao nhưng rồi chợt nhìn qua sắc mặt anh liền run người mà lắp bắp nói.
.
Truyện chính ở ++ T R U M t г u y e Л.
VN ++
- Thực ra cậu ta chỉ chơi đùa với Như Tâm thôi.
Hôm nay gọi cả đám chúng tôi đến là muốn anh em cùng thưởng thức chung rồi đá cô ta.
Lời này của hắn như một tiếng sét đánh ngang tai cô.
Mặc dù bình thường Như Tâm đối xử tệ bạc với cô nhưng nó vẫn là em gái cùng mẹ khác cha của cô.
Từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn chỉ là không biết tại sao khi lớn lên lại trở nên như vậy.
Nói gì đi chăng nữa thì cô cũng có chung một dòng máu với Như Tâm.
Bây giờ em gái cô đang lầm đường lạc bước cô cũng không muốn để mặc nó như vậy.
- Dẫn tôi đến chỗ Như Tâm.
Cô lạnh giọng, sắc mặt bỗng biến đổi hoàn toàn.
Không còn là người con gái yếu ớt nhu nhược trong vòng tay của Thiên Vũ mà là một con hổ mạnh mẽ.
Mấy tên kia nhìn ngang nhìn dọc đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Không ai dám nhúc nhích nửa bước.
Thấy hành động chần chừ của cả lũ, anh khó chịu mà lên tiếng.
- Còn không mau dẫn cô ấy đi?
Vừa nghe thấy câu nói của anh thì mấy tên thiếu gia kia liền bủn rủn chân tay mà ba chân bốn cẳng chạy đến thang máy.
Cô theo đó cũng đi phía sau.
Thang máy mở cửa, tất cả cùng đi vào bên trong.
Cái cảm giác ngột ngạt đến khó thở này khiến họ như muốn bị bóp nát.
Dù gì đi nữa thì họ cũng đang ở gần chủ tịch của Mạc Thiên hay còn được biết đến là ông trùm của Fenisk.
Họ mà có lỡ làm sai điều gì thì chẳng phải là cái mạng nhỏ cũng không giữ được nữa hay sao?
Thang máy mở cửa, cô đi theo lũ thiếu gia kia ra ngoài.
Bước chân chậm rãi đi trên nền đất lạnh, cô chẳng biết bây giờ Như Tâm ra sao rồi.
Nếu như hôm nay cô không bắt gặp thì chẳng phải là nó sẽ bị làm nhục đến chết đi sống lại sao? Nhìn mặt mấy tên thiếu gia này cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả, toàn là những con dã thú lấy cơ thể của người khác ra làm trò tiêu khiển.
- Chính là căn phòng này ạ.
Một tên con trai chỉ tay vào căn phòng đang khép hờ phía trước.
Không đợi thêm gì nữa, cô trực tiếp đi đến gần.
Anh theo đó cũng đi phía sau cô như là đang bảo vệ một vật quý giá.
Nhưng những âm thanh vang lên trong căn phòng khiến cô khựng lại.
Nhã Kỳ run run đi gần lại rồi nhìn vào trong.
- A~ Anh… nhẹ thôi… a~ sướng… sướng chết bé mất.
Trước mắt cô là hình ảnh Như Tâm đang khỏa thân nằm dưới một tên con trai lạ mặt.
Cả hai trần như nhộng mà cuốn lấy nhau rồi va đập liên hồi.
Đôi mắt Nhã Kỳ mở to như không tin vào sự thật.
Như Tâm đang cùng một tên con trai xa lạ làm cái chuyện dơ bẩn đó mặc dù hắn ta không hề yêu thương nó thật lòng.
Như Tâm không biết đến sự xuất hiện của người ngoài mà mặc rên rỉ, la hét dưới thân của tên con trai kia.
Ả không ngần ngại mà lật ngược lại trực tiếp ngồi lên người tên kia mà nhún.
- Anh yêu, của anh thật là sướng a ~
Như Tâm đưa tay kéo tóc sang một bên rồi uốn éo trước mặt tên kia.
Hắn ta nhếch môi cười, đưa tay lên mặc sức mà nhào nặn đôi gò bồng đào nóng bỏng của Như Tâm.
Đến lúc này thì cô đã thực sự không nhịn được nữa.
Nhã Kỳ nắm chặt tay, sắc mặt trùng xuống cố gắng không làm ra chuyện gì lớn.
Nhìn thấy cô như vậy anh cũng không thể đứng yên.
Thiên Vũ đặt tay lên vai cô mà nhỏ giọng.
- Bình tĩnh, đừng quá kích động.
Cô gật đầu rồi mạnh tay mà đẩy cửa ra.
Nghe thấy tiếng động mạnh, Như Tâm liền giật mình mà nhìn ra phía cửa.
- NHƯ TÂM..