Anh đứng trước mặt tên đầu xỏ kia mà ngang nhiên như đang thách thức.
Lăng Minh Hạ vừa nghe thấy giọng nói của anh liền quay lại.
Đúng như bà ta dự đoán, anh quả thực rất thông minh.
Bà ta đã tính đến nước đi là bị anh phát hiện.
Đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên, thân hình quyến rũ với bộ đồ dó sát quay lại.
Gương mặt bà ta có chút kiêu ngạo mà nhìn anh.
Ngay từ khi đặt chân tới nơi này bà ta đã cảm nhận được có gì đó không đúng.
Vậy ra cảm nhận của bà ta là đúng.
- Ồ, Dương Thiên Vũ.
Đúng là không qua khỏi đôi mắt của mày.
Chuyện này vậy mà lại bị mày biết được nhanh như vậy.
Nhưng không sao, cho dù là vậy thì có hề gì chứ?
Bà ta đưa tay ra hiệu, phía sau lập tức xuất hiện một đám người.
Đây đều là tay sai của Lăng gia hay còn gọi là những tên côn đồ trá hình " người làm " của Lăng gia.
Ánh mắt anh có chút giao động, Thiên Vũ vẫn hiên ngang đứng ở trước mặt bà ta.
Anh đưa mắt nhìn Bách Hào đang đứng bên cạnh.
Hiểu ý anh, hắn liền ra hiệu cho tất cả người của Fenisk đang nấp ở khắp mọi nơi chuẩn bị vào tư thế.
- Mẹ… À không, bà đâu có xứng đáng để tôi gọi một chữ mẹ chứ? Lăng phu nhân, chuyện mà bà làm với mẹ tôi trong đêm hôm đó bà nhất định sẽ phải trả lại gấp bội.
Con rắn độc như bà vậy mà có ngày phải dùng đến cái kế sách dơ hèn như này để đánh bại tôi sao?
Anh nhếch môi cười lạnh, trong người đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Sống với bà ta biết bao nhiêu năm như vậy anh hẳn là phải biết tính cách của bà ta.
Lăng Minh Hạ là một con rắn độc mưu mô xảo quyệt.
Bà ta làm gì cũng sẽ vô cùng cẩn thận.
Vậy nên chuyện này cũng sớm nằm trong tính toán của anh.
Lăng Minh Hạ đưa tay lên che miệng rồi cười lớn.
Bà ta ngưng một chút rồi nhếch mày mà tiếng đến gần anh hơn.
Đôi mắt đảo quanh để quan sát tình hình.
Tên đầu xỏ kia thấy bà ta quay lại thì cũng ngoan ngoãn lùi về phía sau.
- Dương Thiên Vũ à Dương Thiên Vũ, mày thật là chẳng khác gì so với con mẹ mày cả.
Đều là những cái gai chướng mắt muốn phản chủ.
Anh vừa nghe thấy bà ta nhắc đến mẹ anh với những từ ngữ không mấy tốt đẹp thì có chút khó chịu nhưng vẫn không để bộc lộ ra bên ngoài.
Thiên Vũ cố gắng chấn tĩnh bản thân rồi đáp trả lại bà ta.
- Việc bà đã giết mẹ tôi ra sao, hãm hại và dùng mưu kế như thế nào nhất định một ngày tôi sẽ gom đủ bằng chứng để kết tội bà trả lại sự thanh thản cho mẹ tôi ở trên trời cao.
- Hahahaha.
Bà ta cười lớn hơn, nụ cười có vẻ rất thoải mái nhưng mang trong đó là biết bao âm mưu thâm độc.
Lăng Minh Hạ nhếch môi, nhún nhẹ vai rồi lại đi đến gần anh hơn.
- Dù gì thì mày cũng đã sắp chết rồi.
Mày xem, xung quanh đây cũng có tới ba trăm người của Lăng gia.
Chỉ với một chút sức yếu hèn mọn này của mày mà đối lại sao? Đã muốn thả cho mày một con đường sống, đã muốn chỉ lấy đi Mạc Thiên mà tha cho mày nhưng mày lại không biết điều.
Lăng Minh Hạ liếc mắt nhìn qua anh một lượt rồi lắc đầu cảm thán.
Ánh mắt bà ta nhìn qua anh chỉ có sự khinh bỉ đến tột cùng.
Thiên Vũ dù trong lòng khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cái ánh mắt dơ bẩn của bà ta.
- Bà không sợ rằng chuyện bà làm với mẹ con tôi sẽ bị phơi bày sao? Một con quỷ ác độc hút máu người khác để sống, bà chỉ có thể dùng những mưu hèn kế bẩn để có được cái vị trí Dương phu nhân của mẹ tôi thôi.
Bà ta nghe anh nói thì có chút không vừa ý.
Nhưng sự thật thì lại đúng là như vậy.
Năm đó Lăng gia thất thu, rơi vào khủng hoảng đến cực độ.
Lăng Huyền Oanh là mẹ của bà ta từ đó mà bỏ cha bà ta đi chỉ vì không đáp ứng được nhu cầu về tiền bạc cho ả.
Trong khủng hoảng tưởng chừng như là ở bên bờ của vực thẳm ấy, Lăng Minh Hạ đã gặp được cha anh.
Và câu chuyện từ đó mà bắt đầu.
Bà ta khoanh tay trước mặt, ánh mắt có hằn vài tia máu nhìn thẳng vào anh.
Từng từ từng chữ của anh như găm vào tim bà ta từng vết cắt.
Tim đen bị chọc trúng, Lăng Minh Hạ có phần tức giận mà đáp trả lại.
- Mày nói gì? Cái thứ con như mày nên chết sớm đi.
Năm đó đáng kẽ ra tao không nên để ông ta mang mày đi điều trị, đáng lẽ tao phải giết mày luôn mới đúng.
Dã tâm của bà ta chưa bao giờ là nhỏ và cũng chưa bao giờ là dừng lại.
Anh nhếch môi cười, trong lòng dù đang vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cố kìm nén.
Không ngờ rằng bà ta lại dễ dụ đến như vậy.
Chỉ bằng bài câu nói của anh cũng đã khiến bà ta có động tĩnh.
Thiên Vũ được đà mà tiếp tục nói.
- Mẹ tôi? Đừng mở miệng ra là nói mẹ tôi thế này mẹ tôi thế kia.
Bà mới chính là người đã xen vào giữa ba tôi và mẹ tôi, chính bà mới là kẻ thứ ba trắng trợn cướp đi tất cả của mẹ tôi.
Chính bà mới là kẻ lăng loàn.
Câu nói cuối cùng của anh như một vết trí mạng đâm vào tim Lăng Minh Hạ.
Bà ta mở to mắt, tay chân run run tức đến không nói nên lời.
Từ trước tới nay bà ta ghét nhất là người khác nói bà ta là kẻ thức ba trong cuộc tình này, nói bà ta là thứ phụ nữ dơ bẩn.
Những người như vậy đều bị bà ta dọn dẹp thật sạch sẽ.
- Mày… mày câm miệng.
Rồi mày cũng sẽ như mẹ mày thôi….