Nhã Kỳ vấp chân vào một mỏm đá nhỏ nhô lên trên đường.
Cả thân thể yếu ớt mà ngã xuống.
Cô thực sự chẳng biết làm gì trong cái tình huống như này nữa.
Cô muốn gặp anh ngay bây giờ để hỏi anh rằng điều Thư Hân nói có đúng là thật hay không.
Nhã Kỳ òa khóc, bàn chân đầy vết thương vẫn lê lết trên con đường cao tốc.
Chân cô đã mỏi thật rồi, không còn bước đi thêm được nữa.
Nhưng bàn tay cô vẫn cố gắng chống xuống đường để lết cả thân thể đi đến chỗ anh.
- Thiên Vũ… anh nhất định không được xảy ra chuyện gì…
Nhã Kỳ gục xuống, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Nếu như bây giờ cô bỏ cuộc ở đây thì sợ rằng cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Cái suy nghĩ đó làm cô một lần nữa bừng tỉnh, cô nhất định phải đến chỗ anh, càng nhanh càng tốt.
Trong cái đêm giá lạnh cùng mưa rào, ai ai cũng chăn ấm đệm êm nhưng chỉ có riêng một người con gái vẫn đang vật vã trong mưa lạnh.
Cô òa khóc nhưng nhất định lại không bản thân được phép gục ngã.
Bàn chân cô nhuốm máu với đầy những vết thương và vô số lần vấp ngã.
Cô đi đến được phía trước nhà kho X nơi mà Thư Hân nói.
Trên khóe môi nhẹ nở nụ cười nhưng trong lòng lại là sự lo sợ.
Chiếc váy trắng nhuốm mưa mà ướt sũng, những vệt bẩn còn bám trên cơ thể cô.
Bàn chân là những vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Mái tóc rối bời cùng gương mặt trắng bệch của cô nhìn thôi đã đủ khiến người ta phải sợ.
Nhã Kỳ bước từng bước vào trong nhà kho, đôi mắt cô vô thức tìm hình bóng anh ở một nơi nào đó.
- Chị Nhã Kỳ.
Giọng của Thư Hân vang lên làm cô giật mình.
Nhã Kỳ nhìn theo phía giọng nói thì thấy con bé đang ngồi bên cạnh anh.
Cả người anh toàn là những vết bầm tím cùng những vết thương lớn.
Đầu không ngừng chảy máu thấm đẫm cả mảng băng trắng.
Cô hoảng loạn, chạy lại phía anh mà chạm vào cơ thể lạnh toát của anh.
- V… Vũ… Vũ, anh mau trả lời em đi, Vũ à.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, trái tim như cắt ra làm trăm mảnh.
Đôi chân yếu ớt ngã khụy xuống bên cạnh anh.
Thấy cô như vậy Thư Hân cũng chẳng muốn nói gì thêm.
Nó lặng lẽ ở phía sau quan sát biểu hiện của cô.
- Dương Thiên Vũ, đồ lừa đảo, anh mau tỉnh lại cho em, mau tỉnh lại đi Dương Thiên Vũ.
Cô gục xuống người anh mà khóc lớn.
Mới chỉ vài tiếng trước anh còn ôm cô trong lòng, mới chỉ vài tiếng trước cô còn cảm nhận được hơi ấm của anh.
Vậy mà tại sao chỉ mới trong chốc lát mọi chuyện đã xảy ra như này rồi? Cô khóc, cô sợ, cô cũng đau.
Bàn tay run run chạm vào mặt anh, cả người cô như mất sức nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
- Vũ à… chẳng phải anh nói anh sẽ về sớm sao? Anh đã để lại lời nhắn như vậy mà, anh lừa em, anh là đồ đáng ghét.
Cô muốn nhìn thấy anh, cô muốn anh ôm cô như lúc trước.
Nhưng tại sao bây giờ người anh lại lạnh đến như vậy.
Cô gục đầu xuống, cả người mất sức mà đầu óc cũng hoa lên.
Một màn đen tối mù mịt ập đến bên cô.
Chẳng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cô chỉ mong rằng sẽ không có sóng gió quá lớn.
- Chị Nhã Kỳ, chị Nhã Kỳ, chị sao vậy?
Là giọng của Thư Hân, khóe mắt cô nhẹ rơi một giọt nước mắt xuống tay áo anh rồi dần dần chẳng còn một chút ý thức nào mà ngất đi.
Cô không cố gắng được nữa rồi, cơ thể này không cho phép cô làm vậy.
Nhã Kỳ khó chịu, cả người nặng nhọc không nhấc nổi tay.
Mí mắt cô nặng trĩu vừa định mở ra thì liền bị thứ ánh sáng chói lóa rọi vào.
Đây là đâu vậy? Mùi thuốc sát trùng, tiếng bước chân vội vã va đập mạnh trên nền đất.
Tiếng kéo xe của các y tá.
Đây là bệnh viện sao? Cô giật mình, mở mắt ra nhìn xung quanh.
Một màu trắng đập vào mắt cô, Nhã Kỳ quay sang bên cạnh nhìn.
Cô đang ở bệnh viện sao? Từ đầu gối tới chân của cô đều là những bông băng trắng.
Nước từ trên bịch truyền xuống tay cô, Nhã Kỳ mệt mỏi mà buông lỏng cơ thể trên giường.
Nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô giật mình ngồi bật dậy.
Nhã Kỳ đưa tay tháo kim tiêm dẫn ống truyền nước trên tay ra rồi bước xuống giường.
Những vết thương ở chân cô truyền đến một cảm giác đau nhói khi nó vừ chạm đất, Nhã Kỳ cau mày mà ngã xuống.
- Chị Nhã Kỳ.
Thư Hân từ ngoài cửa chạy vào, trên tay còn cầm thêm một cặp lồng cháo.
Vừa nhìn thấy cô ngồi ở dưới đất nó liền để cặp lồng cháo sang một bên rồi chạy lại đỡ cô dậy.
- Chị không sao chứ?
Vừa xem lại vết thương trên chân cô nó vừa hỏi han đủ điều.
Nhã Kỳ bất giác lại cảm thấy tội lỗi.
Đang yên đang lành lại để Thư Hân dính vào mấy chuyện của Dương gia, thật là phiền phức cho nó.
Cô cúi xuống kéo tay Thư Hân lên rồi để nó ngồi sang bên cạnh.
- Thiên Vũ, anh ấy sao rồi? Cho chị đi gặp anh ấy được không?
Thư Hân im lặng, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô mà có chút do dự, Nó cúi mặt xuống, có chút suy nghĩ gì đó.
Nó quay người với lấy cặp lồng cháo rồi đặt lên giường.
- Chị ăn chút cháo đi trước đã được không?
Không đợi cô trả lời nó liền mở cặp lồng cháo ra rồi đỏ vào bát cho cô.
Nhã Kỳ nhíu mày nhìn hành động của Thư Hân, trong lòng có chút lo lắng, cô nắm chặt lấy tay nó mà hỏi.
- Thiên Vũ… anh ấy xảy ra chuyện gì rồi? Thư Hân, nói cho chị biết đi..