Giọng nói của anh trầm xuống như khàn đặc đi.
Trong cái hoàn cảnh này cô cũng chẳng biết phải trả lời anh như nào nữa.
Tim cô đau, đau như bị xé ra vậy.
Đau đến thấu tâm can nhưng vẫn cố mỉm cười.
Cô giật tay ra khỏi tay anh, vẫn đứng quay lưng lại với anh mà trả lời.
- Đúng thì sao mà không đúng thì như nào? Đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Chúng ta vốn là hai kẻ xa lạ vì một chút nợ duyên mà quen biết nhau.
Là em tự cho mình cái quyền làm vợ anh.
Không đám cưới, không giấy chứng nhận kết hôn, không trao nhẫn thì đâu thể coi là vợ chồng.
Lời này cô nói ra như để khẳng định rằng cô thực sự đã có thể buông bỏ quá khứ.
Nhưng thời gian bên anh đâu dễ quên như vậy.
Cô biết cô chỉ là một kẻ nghèo hèn được bán đến một nơi cao sang.
Không mơ ước nhiều, cả hai mươi năm ròng rã nhường mẹ nhịn em cô đã quá mệt mỏi rồi.
Cô cũng là con người, cô cũng biết yêu, biết đau và biết hận.
Anh im lặng chẳng biết phải trả lời câu hỏi ấy của cô như nào nữa.
Phải chăng chính anh đã quên đi thứ gì đó quý giá thuộc về nơi cô rồi hay không?
Cả hai quay người lại với nhau chẳng ai muốn một lần nữa ngoảnh lại nhìn đối phương.
Một người mang đầy những vết thương sâu một người lại như chẳng quen biết.
Đối với cô bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa.
Đôi chân nhỏ run rẩy mà bước đi, nhẹ nhàng như không muốn để anh biết.
Hay ít nhất là ra đi trong lặng im và êm đẹp.
- Cô vừa nói con của cô là có ý gì?
Đến lúc này anh mới quay lại nhìn bóng lưng liêu xiêu của cô trong cái nắng nhẹ.
Nhã Kỳ im lặng hồi lâu, đưa tay lên bụng ôm lấy nó như một vật quý.
- Là con của em, chỉ một mình em thôi.
Cha của nó...!hình như là vứt bỏ nó rồi.
Giọng cô nghẹn ngào, cảm xúc lấn áp lấy lí trí của cô.
Nhã Kỳ nắm chặt tay để cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt chẳng biết từ bao giờ đã tràn qua mi.
Cả người cô run lên, bước chân nặng nề chạm xuống đất.
Anh không biết nói gì chỉ biết nhìn mãi theo cái bóng lưng nhỏ bé ấy.
Sao mà cô đơn, sao là đau lòng đến vậy.
Anh không níu tay cô lại mặc dù trong tiềm thức rất muốn nắm lấy bàn tay kia.
Khi bóng cô đã khuất sau vách tường anh vẫn đứng lặng im ở đó.
Trong thoáng chốc một hình ảnh mờ ảo vụt qua trong trí nhớ của anh.
Bóng dáng một cô gái nhỏ đứng trước ngôi mộ bám đầy rêu phong.
Thiên Vũ nhíu mày, đưa tay lên ôm lấy đầu mà gục xuống.
Lại là cái cơn đau này, mỗi lần ở bên cô đều như vậy.
" Đây là Thiên Vũ, chồng của con.
Ngày vui của con gái cha không thể tới dự nên hôm nay con dẫn theo anh ấy đến để ra mắt.
Ba nhìn nhìn xem, có phải anh ấy rất đẹp không? "
" Con là Dương Thiên Vũ chồng của Nhã Kỳ.
Hôm nay con đến đây muốn thắp hương cho người và cũng để gặp mặt đấng sinh thành của cô ấy.
"
" Cha yên tâm sau này nhất định con sẽ thay cha bảo vệ Nhã Kỳ.
"
Đó là gì vậy? Gương mặt của cô gái kia mờ nhạt quá.
Cơn đau như giằng xé anh đến từng nơi trên cơ thể.
Anh muốn nhìn rõ mặt cô gái đó nhưng lại không thể.
Nó cứ mờ dần, mờ dần rồi hoàn toàn biến mất.
" Thiên Vũ...!"
Là ai vậy? Giọng nói đó quen thuộc quá.
Anh cố gắng tập trung nghe rõ hơn nhưng giọng nói ấy lại biến mất.
Như thể nó hoàn toàn không có thật, giọng nói ấy cùng cái bóng dáng liêu xiêu của cô gái kia thật khiến anh cảm thấy đau lòng.
- Thiếu gia, thiếu gia, cậu không sao chứ?
Bách Hào vội vã chạy lại đỡ lấy anh.
Gương mặt xanh xao, các đường nét cũng không còn được rõ.
Anh cố gắng định thần lại rồi đứng thẳng lên.
- Không sao, buổi hẹn với Âu Quý Ly hủy đi.
Nói rồi anh quay người đi vào trong.
Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy.
Những lúc đối mặt với cô anh lại có cảm giác thân thuộc nhưng chẳng nhớ ra cô là ai.
Bước từng bước nặng nề lên trên cầu thang, anh lại vô thức nhìn vào phòng cô.
Căn phòng đóng chặt không có lấy một tiếng động.
Cánh tay chạm vào nắm cửa rồi lại buông xuống.
Anh bị sao vậy? Cái khoảnh khắc nhìn thấy cô quay lưng lại với anh sao đau lòng đến thế.
" Cô ta...!"
Anh thở dài, quay người trở về phòng.
Ở trong góc tối cô lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của anh.
Nước mắt trong thoáng chốc đã đã rơi từ khi nào.
" Anh nếu như còn không nhớ ra, em không biết có thể chịu đựng được đến khi nào nữa.
"
Cô mệt mỏi đi về phía phòng mình.
Chẳng biết tại sao nhưng cô cảm thấy dường như căn phòng này đang giam chính cô vậy.
Chỉ có một mình trong căn phòng trống trải, cô bước đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cả người cô mệt mỏi thả xuống giường trong vô định.
Cơn buồn ngủ một lần nữa chiếm lấy cô.
Nhã Kỳ theo đó mà dần chìm sâu vào thế giới trong mơ chỉ có riêng cô.
Cửa phòng vẫn mở, ánh đèn ngủ mập mờ trên bàn hoà cùng hương thơm dịu nhẹ.
Cô lúc này chẳng khác gì một nàng công chúa đang say giấc.
Căn phòng im lặng qua bao lâu lại có tiếng bước chân đi vào.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước giường của cô.
Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc chỉ có bàn tay cứ vô thức chạm lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Ánh mắt dần chuyển xuống nơi bụng cô, cảm xúc trong anh trùng xuống.
Đưa tay chạm lên bụng cô rồi lại nhanh chóng rụt tay lại, anh cứ nhìn mãi như thôi miên vào cô.
" Con? ".