Edit by CeCe
Nguồn:
Hôm sau, Tô Ngọc Thanh tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường. Thu Thủy đứng cạnh đang sửa sang lại quần áo của nàng, thấy nàng đã tỉnh thì cười vui vẻ “Ngọc vương phi, người tỉnh rồi sao? Nô tỳ mặc quần áo giúp người.”
Nàng lấy quần áo sạch sẽ giúp Tô Ngọc Thanh mặc vào, lại thấy gáy Ngọc Thanh đầy dấu hôn hồng hồng, la hoảng lên “Ngọc Vương phi, người bị kiến cắn sao? Nhiều nốt cắn quá, nô tỳ đi lấy thuốc ngay…”
Tô Ngọc Thanh khẽ vuốt gáy, cũng không thấy gì khác thường, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Đêm qua nam nhân kia rất tham lam, triền miên tới sáng sớm mới tha cho nàng, rồi nàng mệt mỏi thiếp đi. Vì vậy nàng đã về Tịch Lạc viên thế nào, nàng cũng không biết. Lẳng lặng nhìn Thu Thủy đang lục lọi tìm thuốc, nàng tự vấn lòng mình… Dường như nàng đã không còn sợ nam nhân kia đụng chậm, thậm chí còn có chút thích thú…. Sự thay đổi này khiến nàng thật sự sợ hãi…
Sau đó, Lí mama đi vào cửa, trên tay cầm một bình ngọc tinh xảo.
“Ngọc vương phi, đây là Liên U lộ Vương gia lệnh cho lão tì đưa tới.”
“Ừm, mama để trên bàn là được rồi.” Tô Ngọc Thanh nhẹ nâng mắt, chờ câu tiếp theo.
“Vương gia còn nói, lần sau vương phi phải dùng Ngưng Tình Lộ.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày “Vì sao?”
“Vì Ngưng Tình Lộ là mùi hương Nguyệt vương phi thích dùng nhất khi còn sống.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày càng chặt. Thì ra hắn chỉ là đang nhớ chính phi của hắn!
Không hiểu sao trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác mất mát…. Vừa nãy, làm sao nàng lại có thể vì chuyện của ngày hôm qua mà quên đi tất cả? Chẳng qua chỉ là một đêm ngắn ngủi mà thôi… Hắn với nàng, chỉ có thù hận. Trái tim nàng chỉ có thể thuộc về sư huynh mà thôi!
Lúc này, Thu Thủy đã đi tới, nói với Lí mama “Gáy Ngọc Vương phi bị con gì cắn, mama thử nhìn xem nên bôi thuốc nào?”
Lí mama nhìn thoáng dấu vết trên cổ Tô Ngọc Thanh, nhẹ nói “Ngọc vương phi không cần lo lắng, đây không phải vết thương, không cần bôi thuốc.”
Thu Thủy lại nóng nảy “Nhưng mà vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, hơn nữa lại rất nhiều…”
Lão phụ thân nhìn Tô Ngọc Thanh, thản nhiên trả lời “Tối hôm qua Ngọc vương phi tới chỗ Vương gia, vì vậy những dấu vết này lưu lại trên người là đương nhiên.”
Mặt Tô Ngọc Thanh đỏ lên, cuối cùng cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thu Thủy vẫn không hiểu “Nhưng mọi lần Vương phi tới chỗ Vương gia trở về cũng đâu có những vết như vậy…”
“Thu Thủy, hôm nay trời đẹp, đem chăn đệm trong phòng mang ra phơi nắng đi. Mama, ngươi cũng trở về đi.” Nàng vội cắt lời Thu Thủy.
“Vâng”.
Lí mama lui ra ngoài. Thu Thủy vẫn đầy nghi hoặc, nhưng thấy Vương phi có vẻ trốn tránh, đành ngậm miệng kìm nén điều muốn hỏi trong lòng, đem chăn đệm ra ngoài phơi.
Còn lại một mình Tô Ngọc Thanh trong phòng. Nàng soi gương, nhìn dấu hôn trên gáy ngọc mà giật mình.
Như thế này… có phải nàng đã làm chuyện có lỗi với sư huynh rồi không? Nhưng thân mình hiện tại là sườn phi của Hoàng Phủ Luật, là thê tử của nam nhân kia… Nàng nên làm thế nào?
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào. Nàng đứng dậy đi ra, thấy các tỳ nữ đều đã ngừng tay, vây quanh cái gì đó thành một vòng. Nàng đi đến, thấy Thu Phinh ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành một đứa trẻ.
“Tiểu thế tử, quay về Vân Lạc viên được không? Ở đây không có mẫu thân của thế tử đâu.” Nàng ta kiên nhẫn nói.
“Không, ta biết tỷ tỷ ở trong này. Tỷ tỷ có thể đưa ta đi tìm mẫu thân.” Đứa bé vẫn bướng bỉnh.
“Dục nhi, ta ở đây.” Tô Ngọc Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng khẽ gọi một tiếng. Nàng không ngờ đứa trẻ lại nhớ dai như thế.
Dục nhi làm nàng nhớ tới mẫu thân của mình… Năm ấy, khi nàng mới năm tuổi, mẫu thân đã ra đi, chỉ gợi lại trong kí ức của nàng một khuôn mặt mơ hồ. Từ đó đến nay, phụ thân không cưới người khác, nàng cũng không có mẫu thân. Vì thế, nàng rất đồng cảm với Dục nhi…
Nàng mỉm cười với thằng bé, giơ tay đang muốn xoa đầu nó, lại bị nó tránh.
Nó mở to mắt, sợ hãi, dè chừng nhìn nàng.
“Dục nhi… đừng sợ… tỷ tỷ sẽ không hại ngươi….” Nàng cười càng thêm ôn nhu, sau đó cầm bàn tay mềm mại của bé dắt bé về phía đại sảnh.
“Thu Thủy, chuẩn bị thêm một ít điểm tâm.”
“Dục nhi không cần điểm tâm, Dục nhi chỉ muốn mẫu thân.”
Tô Ngọc Thanh vuốt ve má bé, dỗ dành “Mẫu thân của Dục nhi phải đến tối mới có thể tới được. Dục nhi xem, đang là ban ngày, mẫu thân không thể đi ra, cho nên Dục nhi phải ngoan ngoãn nghe lời phụ vương và tỷ tỷ.”
Bé nhìn nàng, thật thà hỏi “Nếu Dục nhi nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ có khiến cho Dục nhi bay cao không?”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày. Nàng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Thu Thủy đang bưng vài đĩa điểm tâm ngon miệng đến, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đột nhiên “bùm” một cái quỳ gối trên mặt đất, run run nói “Lần đó là do nô tỳ sơ ý, thiếu chút nữa làm tiểu thế tử ngã từ bàn đu dây xuống.”
Nàng nhìn bé, chỉ thấy nó đang vui vẻ cắn một miếng bánh, căn bản không còn để ý đến câu chuyện nữa.
Không truy cứu nữa, nàng để Thu Thủy đứng lên, phái Thu Thủy đi xuống làm việc, còn mình thì rót cho bé một chén trà để bé uống cho khỏi nghẹn.
Nàng sờ sờ hai má tiểu nam hài xinh đẹp đáng yêu, càng lúc càng thêm yêu quý đứa bé. Cái mũi kia, đôi mắt kia, quả thực chính là hình ảnh thu nhỏ của Hoàng Phủ Luật. Nhìn bộ dáng dễ thương của Dục nhi, phỏng chừng mẫu thân nó cũng là một tuyệt đại giai nhân… Nàng đột nhiên thấy tò mò về Mạnh Tố Nguyệt, không biết nữ tử Hoàng Phủ luật yêu thương là người như thế nào?
Cuối cùng, nhìn bé tỏ vẻ mệt mỏi, nàng ôm bé vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, sau đó lau những mảnh vụn điểm tâm còn dính hai bên miệng cho bé. Bé lập tức chìm vào mộng đẹp, cũng không chịu buông tay nàng ra. Nàng ôn nhu cười, mặc cho bé nắm tay.
“Ngọc vương phi, người của Vân Lạc viên đến tìm tiểu thế tử.” Thu Thủy lo lắng chạy vào.
Tô Ngọc Thanh đặt ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói “Đừng làm ồn, thế tử đang ngủ.”
“Nhưng người Vân Lạc viên tìm gấp, nói là vương gia nổi giận rồi.”
Nơi này là đầm rồng hang hổ sao? Tức cái gì mà tức?!
“Ngươi nói với người của Vân Lạc viên, hôm nay tiểu thế tử ngủ lại đây.”
“Nhưng Vương gia…”
“Đi!”
“Vâng.”
Mới từ hoàng cung trở về đã nghe hạ nhân ở Vân Lạc viên bẩm báo không thấy Dục nhi đâu, lòng hắn nóng như lửa đốt, sai người đánh cho tiểu tỳ có nhiệm vụ trông coi Dục nhi một trận, sau đó đẩy nàng ta vào phòng hạ nhân làm việc. Nghe nha đầu đó nói, Dục nhi lúc nào cũng la hét đòi mẫu thân, sau đó nhân lúc nàng ta và bà vú không để ý đã trốn đi đâu không biết…
Hắn không lo Dục nhi có thể chạy ra khỏi vương phủ, mà điều hắn lo chính là Tiêu Ngọc Khanh sẽ nhân cơ hội này làm hại Dục nhi. Dù đã trải qua một đêm triền miên cũng không thể thay đổi việc hắn chán ghét nàng. Hắn yêu thích điệu múa của nàng, yêu thích mùi thơm tự nhiên trên người nàng, nhưng tất cả chỉ làm cho hắn thừa nhận nàng là một nữ nhân quyến rũ, một nữ nhân xinh đẹp nhưng tâm can như rắn rết!
Nghe hạ nhân vừa chạy tới báo lại, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật đen lại. Dục nhi quả thực tới Tịch Lạc viên rồi bị nữ nhân kia giữ lại không cho về. Hắn phát giận. Nữ nhân này càng lúc càng lớn mật, dám không coi hắn ra gì như vậy sao?!
Hắn đứng lên, lạnh lùng đi tới Tịch Lạc viên.
“Vương gia…” Thu Phinh thấy hắn vội cúi người chào.
Hoàng Phủ Luật nhìn nha đầu thông minh hắn cố ý an bài ở Tịch Lạc viên, thấy trên mặt nàng ta không có vẻ hoảng hốt, cũng yên tâm một chút. Hắn không nói gì đi thẳng tới phòng của Tiêu Ngọc Khanh.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh Dục nhi đang ngủ say trên giường, bên cạnh là tố y nữ tử đang dùng bàn tay mềm mại vuốt ve má Dục nhi, bộ dáng thật ôn nhu. Hắn giật mình. Chưa bao giờ hắn thấy nàng có bộ dáng dịu dàng mê người tới vậy.
Nàng đứng dậy, thấy hắn xuất hiện cũng không chút kinh sợ, đi thẳng ra phía hắn.
“Tại sao không cho Dục nhi tới gần ta? Ta là lang sói hay sao?” Đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, trước mặt nam nhân vẻ mặt tức giận chỉ tao nhã lên tiếng.
Hoàng Phủ Luật nhìn nụ cười yếu ớt của nàng, lạnh lùng nói “Vì sao ngươi còn không chịu buông tha Dục nhi?” Nhìn trên gáy nàng đỏ thẫm dấu hôn, mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.
“Ta không làm hại Dục nhi.” Tô Ngọc Thanh nhỏ giọng nói, nhưng vô cùng kiên định. “Nó chỉ là đứa nhỏ mất mẹ, sao ta nỡ làm hại nó?”
Hoàng Phủ Luật nhăn mày. Nữ nhân này rốt cuộc là cố ý hay vô tình, lại dám ở trước mặt hắn nhắc tới nỗi đau kia! Hắn lạnh lùng nói “Vì sao thì ngươi rõ hơn bổn vương! Tiêu Ngọc Khanh, tốt nhất hãy an phận một chút!” Cặp mắt thâm thúy của hắn nảy lên hai luồng lửa giận.
Tố y nữ tử trước mặt lại nở nụ cười, một nụ cười rất tươi, đẹp như hoa… nhưng đôi mắt lại ầng ậng nước “Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao ta cũng đã không còn là chính mình.”
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, mày càng nhăn chặt. Nàng như thế này thực xinh đẹp, thực yếu ớt, làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn nổi giận, túm vạt áo nàng “Đừng làm bộ đáng thương trước mặt bổn vương! Bổn vương ghét nhất là nước mắt nữ nhân, nhất là của ngươi!”
Tô Ngọc Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, nước mắt rơi thành chuỗi. Nàng mặc hắn nắm chặt vạt áo, thân mình như lá mùa thu “Ngươi đã hận ta như thế, vậy ngươi giết ta đi!”
Nàng nhắm mắt, cắn chặt môi, phó mặt cuộc đời mình cho hắn. Lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Luật bùng cháy. Hắn giữ chặt eo nàng giống như muốn cả cơ thể nàng hòa tan vào hắn, rồi đột nhiên hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng, vừa hôn vừa cắn, phát tiết lửa giận của mình.
Tô Ngọc Thanh mặc nam nhân, nước mắt cứ rơi, không phản kháng cũng không đáp lại, giống như một con búp bê vô hồn.
Đến khi mùi máu tươi lan tràn, nam nhân mới buông tay, nhìn làn môi bị chính mình cắn nuốt, gầm nhẹ một tiếng “Chết tiệt!”, rồi sau đó xoay người rời đi.
Tô Ngọc Thanh nhìn bóng dáng cao lớn đi xa, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Nàng nên phải làm sao bây giờ?