Hương thơm thoang thoảng, quấy nhiễu giấc ngủ. Tố sa phơ phất, nhìn thấy bên trong lớp sa mỏng không một bóng người, lớp đệm sẫm màu không có dấu vết bị ngồi lên.
Nhìn lên bệ để giày, giường đệm mới tinh, chăn mỏng vàng nhạt thoáng nhấc, một mái tóc đen buông xuống giường, nữ tử khẽ nhắm mắt, làm như đang ngủ. Quần áo mỏng manh, lộ ra cánh tay như ngọc dưới ống tay áo.
Giờ là nửa đêm, ngoài viện yên tĩnh một mảnh, trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Một bóng đen nhảy từ nóc nhà xuống, in lên cửa sổ chiếc bóng đầy quỷ dị.
Ngay sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một tiếng “cạch”, bóng đen bên ngoài tiến vào, đồng thời cũng đánh thức nữ tử nằm trong chăn.
Nữ tử ngồi dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng đen đang bước về phía mình.
“Ngươi là ai?” Ngọc Thanh nắm chặt góc chăn, ngữ điệu bình tĩnh mang theo chút kích động.
Bóng đen chậm rãi đến gần, đợi đến một khoảng cách nhất định, mùi son phấn gay mũi ập đến.
Ngọc Thanh nhìn cặp mắt phượng kia, lạnh nhạt nói: “Thì ra là ngươi!”
“Cũng không phải là ta sao, sư tỷ của ta, vất vả ngươi còn nhớ rõ ta như vậy!” Bóng đen nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh ngồi dưới đất, thanh âm mang theo vị lạnh lẽo làm người ta rởn gai ốc. Nàng nói: “Lần này ta phụng mệnh thánh chủ đến, sư tỷ định tự mình đi, hay muốn ta đưa ngươi đi gặp thánh chủ?”
Ngọc Thanh đứng lên: “Ta không muốn thấy kẻ kia!”
Bóng đen cười lạnh: “Sư tỷ quả thật cứng rắn, xem ra sư muội ta không đưa ngươi đi không được!”
Nói xong, nhanh chóng tung ra một chiêu sắc bén về phía Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, thân mình lập tức mềm nhũn.
Bóng đen cười âm hiểm, đem thân mình ngã bất tỉnh trên mặt đất khiêng lên vai, ngay lập tức lao ra khỏi cửa.
Chờ cho bóng đen biến mất, một nữ tử mặc váy hoa nhỏ bước ra từ bóng tối.
Nàng lạnh lùng nhìn phương hướng bóng đen biến mất, mắt nheo lại…
Đến khi Ngọc Thanh tỉnh lại, nàng đã bị giam ở một nơi xa lạ.
Một mật thất rộng lớn, đèn đuốc cháy sáng trưng, nàng không nói gì.
Hai hàng dài nữ tử mặc đồ đỏ, nghiêm mặt lạnh lùng, mấy chục cặp mắt xăm xoi người ngã trên mặt đất.
Phía sau hàng người, hiện ra một chiếc phượng ghế, một nữ tử mặc đồ đỏ viền kim tuyến đang thích thú ngắm nghía bộ móng tay đỏ tươi của mình. Người này dùng khăn che mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy mi tâm tà mị. Trái phải có hai nữ tử mặc đồ xanh đứng, mà bên phải, chính là nữ tử đã bắt nàng tới!
Lát sau, người ngồi trên ghế đứng dậy, chậm rãi tới gần Ngọc Thanh.
“Thánh nữ của ta, hôm nay cuối cùng cũng mời được ngươi tới!”
Chỉ nghe thấy tiếng áo choàng nhè nhẹ kéo lê trên mặt đất, ngay cả da đầu Ngọc Thanh cũng run lên.
Ngọc Thanh nhìn chằm chằm nử tử, bất lực chờ đợi thứ lạnh lẽo kia tới gần mình.
Nàng trực giác đó là vị thánh chủ truyền thuyết, mà người này, còn lạnh lẽo hơn cả nàng tưởng tượng.
Người kia đến gần, hơi nghiêng người, vươn tay bóp chặt cằm Ngọc Thanh, màu móng tay đỏ tươi đối chọi ghê cười với màu da trắng nõn.
“Ngươi tính toán ngỗ nghịch với bản thánh chủ sao?” Nữ tử lạnh nhạt nói, bàn tay càng lúc càng bóp chặt: “Mệnh lệnh của bản thánh chủ ngươi hết lần này đến lần khác cãi lời, lại còn ngăn trở các sư muội khác chấp hành nhiệm vụ!” Nữ tử phát giận, đồng thời tay cũng không rảnh rỗi, chỉ thấy chiếc cằm bạch ngọc lập tức hiện lên dấu tay màu đỏ.
Ngọc Thanh đau đớn, cố gắng xoay trán, cuối cùng cũng trốn không thoát bị kiềm chế.
Nàng lạnh nhạt nói với nữ tử kia: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha, ngươi thật ra quên thánh quy của bản thánh không còn một mảnh a!” Nữ tử cười đến thê lương, tay áo đỏ thẫm vung lên, thân mình Ngọc Thanh như lá rụng bị cuốn đi, sau đó ngã mạnh trên đất, phun ra một ngụm máu lớn.
“Phản bội bản thánh, chỉ có con đường chết!” Nữ tử kia khoanh tay mà đứng, thốt ra những lời lạnh thấu xương: “Niệm tình thầy trò, hôm nay cho ngươi chết toàn thây!” Nói xong, ra lệnh: “Mang nước thánh đến, bắt nàng uống hết.”
Tức khắc liền thấy nữ tử mặc áo xanh cười lạnh, bưng một bình ngọc tới.
“Sư tỷ, xin lỗi!” Nữ tử nắm chặt cằm Ngọc Thanh, nâng bình ngọc lên định bắt nàng uống.
“Thánh chủ!” Lúc này có một hồng y nữ tử đi ra khỏi hàng, nàng quỳ xuống trước mặt vị thánh chủ kia, bình tĩnh nói: “Thánh chủ, bây giờ không thể giết thánh nữ, thánh chủ đã quên sao, máu của thánh nữ là thuốc dẫn.”
Vị thánh chủ nhíu mày, mắt lạnh lẽo: “Bãi, thả nàng trước.”
Nữ tử áo xanh trừng mắt oán hận nhìn hồng y nữ tử quỳ trên mặt đất, không cam lòng bỏ xuống bình ngọc đã kề sát vào miệng Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh nằm im trên mặt đất, trong lòng phát lạnh. Thứ nước đen ghê tởm kia, thiếu chút nữa sẽ đổ vào miệng nàng.
Thánh chủ phất áo bào, ngồi vào phượng ghế lần nữa, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh, nói “Trước đem nàng về cạnh Hoàng Phủ Luật, giữ lại nàng không chừng còn có chút tác dụng.” Nói xong, lấy một viên thuốc giao cho nữ tử áo xanh bên trái, “Bắt nàng nuốt vào, để cho nàng nếm thử giáo huấn.”
“Tuân lệnh.” Nữ tử mặc áo xanh nghe lệnh, đi tới trước mặt Ngọc Thanh, nắm chặt cằm nàng, ép nàng nuốt vào.
Giờ phút này, Ngọc Thanh chỉ cảm thấy chính mình như con búp bê mặc người bài bố.
Khóe môi chảy máu, nàng bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi cho ta nuốt cái gì? Ta cũng không phải thánh nữ của các ngươi, ta, không biết cái gì cả.”
Thánh chủ lại cười lạnh, ra lệnh: “Lấy chút thuốc dẫn ở tay nàng, lập tức đưa nàng quay về vương phủ.”
Thánh chủ vừa dứt lời, lập tức có hai hồng y nữ tử mặt lạnh tiến lên, một trái một phải túm chặt người Ngọc Thanh, sau đó vén áo, làm lộ ra cánh tay phải của nàng.
Tay nâng, đao cắt, trước khi ngất đi, Ngọc Thanh chỉ nhìn thấy thanh đao lóe lên, máu chảy ồ ồ trên tay.
Tỉnh lại, nàng nằm trên giường, khoang mũi tràn ngập mùi xạ hương trên người nam nhân kia.
Nàng biết, một lần nữa, lại trở về nhà giam.
Sau đó, nàng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn bên giường.
Mà chiếc bóng kia bao phủ hết nàng, nàng khó có thể hít thở.
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của nàng, chất vấn: “Ai chấp thuận cho ngươi ngủ trên đất?”
Ngọc Thanh xoay người vào bên trong, không để ý tới hắn.
Mặc kệ nàng nói gì làm gì, nam nhân này đều có thể tìm lý do chỉ trích nàng.
Cho nên, với nàng mà nói, trầm mặc mới là phương thức giải thoát tốt nhất.
Nam nhân lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt nghiêng nghiêng, giọng khàn khàn: “Đêm nay bổn vương sẽ trở về.”
Thân mình Ngọc Thanh run lên, ý của hắn là sẽ về nơi này ngủ sao?
Vì nơi vốn chính là tẩm cư của hắn.
Rốt cuộc nàng cũng xoay người, nhìn nam nhân mặc ngân bào, phong thần tuấn lãng.
Nhìn đến đôi mắt thâm sâu tràn ngập thống khổ cùng dãy dụa, nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Xiết chặt góc chăn, nàng nhìn vào mắt hắn, nói: “Để ta quay về Tịch Lạc viên.”
Nam nhân cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt dần trở nên tối đen sâu thẳm, nghe thấy cả tiếng hít thở gấp gáp giữa hai người.
Lại, không nói gì.
Lặng im, một loại lặng im làm người ta hít thở không thông.
……………
Thật lâu sau, hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng kia dời đi, Ngọc Thanh dần dần có hô hấp.
Hắn khát vọng, nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, nàng sợ hãi.