Chương : Múa thoát y?
Cửa bị đóng sầm lại, Vân Cương nhìn ba tên sĩ quan trong phòng, bỗng cảm thấy không ổn.
Một tên đang ngậm thuốc lá đi đến trước mặt cô, phà một ngụm khói vào rồi nói: “Nhìn cũng chẳng ra làm sao cả.”
Vì sợ bị sặc khói, Vân Cương quay sang hướng khác để thở.
Lúc này, một tên khác cũng đi đến, véo má cô bảo: “Ngũ quan phẳng lì.”
“…”
“Ai biết chừng bên trong lại đầy đủ” Tên cuối cùng ngồi xuống salon, nhấp một ngụm rượu vang.
Nói xong, cả ba cùng cười thật to.
“Vậy bây giờ đến coi thử là biết đấy mà.”
“Nghe nói cô biết múa? Nhanh đến múa thoát y chúng tôi xem chút đi?”
“Múa thoát y mà làm gì, cởi hết mới đẹp!”
Lời của bọn chúng ngày một trắng trợn hơn, Vân Cương giận giữ vô cùng.
Cô tự thề nếu lần này mà thoát được bình an vô sự, nhất định cô sẽ băm người phụ nữ kia ra thành cám!
“Đừng đụng vào tôi!” Vân Cương gạt mạnh tay một tên muốn cởi áo cô: “Chẳng phải luật chủng tộc của các người không được qua lại với người ngoại tộc hay sao?”
“Ha ha ha…” Cả ba lại cười ồ lên.
“Ấy chà, xem bộ cũng hiểu biết quá nhỉ?”
“Cô cảm thấy ai sẽ quan tâm?”
Tên ngồi trên salon nom rất côn đồ, hắn bưng rượu đến, cười méo xệch rồi nghiêng ly trong tay, để chất lỏng bên trong chảy xuống, ướt sũng phần vải trên ngực Vân Cương: “Còn sống được ra ngoài hẵng nghĩ đến chuyện đó.”
Nghe hắn nói thế, Vân Cương thấy nan giải, xem ra chúng không hề muốn cho cô sống sót.
Ba tên bao lấy cô, không còn đường nào để thoát.
Dù có sức mạnh đặc biệt, cô cũng không thể thắng ba tên đàn ông to lớn thế này.
Phải làm sao đây? Không lẽ ngồi chờ chết?
Thấy bọn chúng muốn lột áo mình, cô giơ chân lên định đạp tên trước mặt, vậy mà đối phương đã nhanh tay bắt được mắt cá chân cô.
“Ôi chao, còn có sức sống nữa? Không tệ, anh đây thích hoang dại!”
“Thả ra! Thả tôi ra!” Chân đã bị khống chế, nhưng cô còn tay.
Vân Cương định đấm hắn một cú thì bị bắt lại kéo ra sau lưng.
“Hoạt bát quá sẽ thành không biết điều đấy.” Tên kia sụ mặt, trông có vẻ đã không chịu được nữa rồi.
Vân Cương đành phải kiếm cớ kéo dài thời gian: “Thưa, thưa ngài, tôi sẽ không lộn xộn nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ngài.”
“Vậy mới được chứ.”
“Biết thức thời đấy.”
Vân Cương vờ nịnh nọt: “Đúng là tôi biết múa thật, tôi múa để trợ hứng cho các ngài, được không ạ?”
“Thật sao?”
“Thật thật, vốn là ngài chỉ huy còn định để tôi đi biểu diễu lúc cuối cùng đấy, nhưng sau đó vì có chút chuyện nên tôi không diễn được.”
“Vậy thì múa xem thử.” Tên có vẻ côn đồ nói với vẻ miễn cưỡng: “Dù sao vẫn còn sớm, chuyện vui nhất phải để cuối cùng.”
Nhìn tên này là biết ngay hắn có quân hàm lớn nhất, hắn vừa lên tiếng thì hai tên còn lại cũng im lặng nghe theo.
Vân Cương chuẩn bị múa thì bị cắt ngang.
“Chờ đã.” Một tên nói: “Múa thì đi thay quần áo khác đi, cái thứ da chuột trên người cô khó coi quá.”
“Đúng, chẳng có cảm giác gì cả.”
“Vậy thì đổi đi.
Phòng kia kìa, rất nhiều quần áo.”
Vân Cương bị kéo vào bên trong, đúng là những thứ đồ trong này sáng mù mắt cô luôn rồi: Roi da, xiềng xích, nến, bịt mắt...!rõ ràng là phòng để bọn chúng chơi những trò biến thái.
Cô không dám nhìn lâu, vội vã kéo cửa tủ quần áo ra, cố gắng nhìn thật bình tĩnh.
Trong này làm gì có quần áo nào? Chỉ toàn là nội y tình thú, không làm bằng lụa trong suốt thì cũng toàn dây dợ, còn có cả mấy cái váy lộ mông.
Vân Cương nổi hết da gà, thậm chí chẳng tìm được thứ nào đàng hoàng.
“Còn đứng đó làm gì! Nhanh lên!” Tên sĩ quan kéo cô vào đứng tựa lên cửa, không kìm được mà giục.
Vân Cương hạ quyết tâm.
Giữa lộ ngực, lộ chân và lộ mông, cô quyết định chọn chân.
Cô cố tìm món bảo thủ nhất bên trong, xong vẫn lộ rất nhiều.
Biết mình không thể bảo tên sĩ quan ra ngoài, cô đành nép sau cửa tủ, cởi nhanh bộ quần áo trên người rồi chồng váy vào, đoạn lại xõa tóc ra, che bớt phần lưng bị lộ phía sau.
Thay quần áo xong, lúc ra ngoài, đúng là thấy vẻ chê bai như cô nghĩ.
“Hừ…” Tên sĩ quan giật tóc cô: “Tóc đen mắt đen, váy đen, chẳng khác gì một ả phù thủy.”
“Đồ này dễ múa, thưa ngài.” Sợ hắn bắt cô đổi, Vân Cương vội vã giải thích.
Một tên khác bảo tên còn lại: “Alois, nhìn thử đi.”
Alois thờ ơ quay đầu, hướng mắt đi xuống, thoáng thấy đùi cô lộ ra thì nhíu mày: “Tạm được.”
Vân Cương thở phào nhẹ nhõm, đây là thứ duy nhất cô có thể mặc.
Bỗng, Alois đặt ly rượu xuống, đi đến chỗ cô.
Hắn bóp má cô, nâng lên nhìn một lát rồi quay sang lục lọi ngăn bàn, tìm được một thỏi son.
Alois vặn thứ màu đỏ sậm bên trong ra, bôi lên môi Vân Cương, nhìn một lát, thấy hài lòng hơn liền nén ngược về bàn.
“Giờ thì được rồi, thuận mắt hơn đấy, bắt đầu đi.”
Vân Cương kéo kéo quần áo, ngân đại một giai điệu nào đó rồi bắt đầu nhảy múa.
Tất nhiên bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào mà “biểu diễn”, chẳng qua chỉ quơ đại mấy động tác cơ bản mà thôi.
Alois nhíu nhíu mày, bảo hai tên đối diện: “Đúng là bên trong không tệ, chơi lâu chắc cũng được đấy!”
“Ừ, không đủ trắng nhưng đúng là rất mềm.”
“Nhìn cũng eo nhỏ mông cong đấy.”
Vân Cương nghe xong thì tự ói trong lòng, đoạn lại tỉnh bơ di chuyển ra xa bọn chúng.
Xoay người, nhảy lên xoay, lộn vòng, cách chân, một loạt động tác giúp cô ra được đến cửa.
Vân Cương dồn sức đạp cửa thật mạnh.
Ba tên bên trong hiểu ra bèn rút súng đuổi theo.
“Chạy nữa tôi nổ súng!”
Vân Cương biết mình chạy có nhanh cỡ nào cũng không bằng đạn, bèn khựng lại.
Sau lưng cô là lan can, bên dưới là một đám người đang nhộn nhịp, trước mặt lại có ba tên đàn ông độc ác.
Cô liếc mắt xuống lầu, cảm thấy nhảy xuống rất dễ, cô không hề sợ chết, người chết mà lo chuyện đó à? Cô chỉ sợ lỡ gãy xương thì sẽ phiền thật.
Nhưng bây giờ Vân Cương không thể nghỉ nữa rồi, cô quyết định thật nhanh rồi nhắm mắt nhảy xuống dưới.
Bên tai cô vọng lại tiếng la hét lẫn tiếng gọi của Helena, song Vân Cương lại không đập vào đất như cô nghĩ, mà rơi vào một lồng ngực.
Cô mở mắt nhìn thử.
Người này mím chặt môi, mắt thâm trầm.
Là Molders.
Hắn cúi đầu xuống, nói vào tai cô: “Gan lớn đấy.” Rồi tiện tay ném cô xuống đất, sau lại còn lấy khăn tay ra lau như thể dơ bẩn vô cùng.
“Nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra?” Hắn trầm giọng.
Sau câu hỏi của hắn, phòng khách im lặng như tờ.
Molders ngẩng lên nhìn ba kẻ trên lầu, quát: “Dieter! Bruno! Alois! Ba người các cậu cút xuống đây!”
Ba tên sĩ quan trố mắt nhìn nhau rồi cùng đi xuống.
“Thưa chỉ huy, chúng tôi không làm gì cả ạ.” Dieter mở lời trước.
“Dạ, đúng.” Bruno phụ họa.
“Tất cả chờ tôi trong phòng làm việc!” Molders lạnh lùng.
“Dạ.” Alois nhún vai đặt ly rượu lên bàn rồi cả ba cùng đi mất.
“Alois, lát chỉ huy hỏi phải nói thế nào đây?” Dieter hỏi.
“Đúng, sẽ bị phạt đó.” Bruno tiếp lời.
Alois bật cười: “Sợ cái gì?”
“Nhưng mà… Chúng ta vui đùa với chúng một chút thì thôi đi, chỉ huy ghét người Do Thái đến mức nào…”
“Con ả ban nãy là người Do Thái à?” Alois miễn cưỡng.
“Không phải, nhưng mà…”
“Vậy cậu còn sợ gì”
“Xui quá, đụng phải một ả đàn bà cứng đầu.” Bruno cắt ngang.
“Hừ, tốt nhất là đừng để tao gặp lại ả! Cả cái con đề cử nó nữa!” Nói đến đây, bỗng Alois mới cảm thấy hình ảnh ban nãy rất thú vị.
Chỉ huy lúc nào cũng lạnh lùng lại xen vào việc của người khác, cứu một ả đàn bà? Đừng nói là cứu, té chết trước mặt hắn, bình thường hắn cũng đạp lên mà đi.
Vân Cương bị Molders ném ngã nằm trên đất, Helena vội đến đỡ cô dậy.
“Tiếp tục tiệc đi!” Giọng Molders lạnh như băng.
“Cô, đi ra ngoài!” Hắn chỉ vào Vân Cương, ý bảo cô chờ ngoài cửa.
Helena lo lắng giữ tay cô lại, nhưng Vân Cương vỗ tay làm yên lòng cô nàng, đoạn đi ra.
Dường như ai cũng nghĩ hắn gọi cô ra để bắn chết, chỉ là không muốn làm bẩn buổi tiệc.
Sau khi Vân Cương lẫn Molders đi mất, Wunsch xuất hiện chào hỏi, bọn người bên trong quên sạch chuyện của cô, bắt đầu một đợt chè chén mới.
Wusnch đỡ vai Helena, nhìn cô ấy rất nghiêm túc, sự dịu dàng trong mắt khiến lòng cô ấy hỗn loạn.
Người này hoàn toàn không phải một tên Nazi tàn bạo như cô ấy nghĩ.
“Em tên gì?”
“He… Helen.”
“Helena, em có thể hát lại bài hát kia tôi nghe được không?”
Tất nhiên Helena không thể từ chối, chỉ có thể nhỏ giọng làm theo, song vẫn khăng khăng không muốn ngẩng lên nhìn bộ đồng phục trên người người trước mặt, tự thôi miên chính mình rằng cô ấy không phải đang phục vụ cho một tên Nazi.
“Em hát hay lắm!” Winsch bảo cô ấy ngẩng lên rồi cười bảo: “Em là thợ làm việc trong xưởng?”
“Phải.”
“Cảm ơn em, sinh nhật lần này của tôi rất vui.” Wunsch dịu dàng tiếp lời.
Lúc được đưa về, Helena vẫn chưa thôi sợ hãi.
Trước đó cô ấy nghe nói Franz Wunsch là một tên sĩ quan có xu hướng bạo lực, có người còn nói đã thấy tận mắt việc hắn giết thẳng một tù nhân phạm luật.
Vậy mà người hôm nay cô gặp lại dịu dàng như thế, thậm chí hắn ta còn nói “cảm ơn”.
Helena gạt suy nghĩ này đi, không kìm được sự lo lắng cho Vân Cương.
Ở những nơi như thế này, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ đã bị bắn chết, liệu cô ấy có còn về được nữa không?
Mà lúc này đây, Vân Cương bị Molders ép vào góc tường, cô cúi đầu không dám đối mặt.
“Không phải cô giỏi lắm sao? Câm rồi à?” Giọng nói lạnh tanh của Molders đập vào tai cô.
“Ngài muốn tôi nói gì?”
“Đi đến đâu là gây chuyện đến đó, cô sợ mạng mình dài quá?”
Nghe hắn nói vậy, Vân Cương giận giữ, cô buông lời mỉa mai: “Còn không phải do người của ngài sao, giờ đổ hết lên đầu tôi?”
“Hửm?”
“Cái kẻ nằm vùng của ngài đấy, rõ ràng tôi không làm gì cô ta nhưng cô ta lại hại tôi.
Thủ đoạn cũng ít bỉ ổi thật?” Vân Cương nuốt cơn giận vào bụng.
“Người Do Thái là những kẻ dối trá, chết có gì đáng tiếc?”
“…” Mặc dù giận giữ vì người phụ nữ kia, Vân Cương cũng không phải người vơ đũa cả nắm: “Ở đâu không có kẻ bại hoại, giết người cướp bóc.
Buồn cười thật, người Đức các người ai cũng là người tốt à…” Vân Cương xổ một tràng, vậy mà mãi không thấy Molders nói gì, bèn ngẩng lên nhìn thử.
Ngón trỏ của hắn đang nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, đến nơi miệng, hắn đưa ngón cái ra quệt son đi.
Tóc đen xõa tung, đôi môi đỏ mọng.
Hồn nhiên lại lẳng lơ, trông cô như một bụi hồng nở rộ giữa đêm tối.
Dù họ đang ở nơi vắng vẻ tối tăm, Vân Cương vẫn nhìn ra sự nguy hiểm trong mắt hắn.
Helena không ngủ được, cứ chờ Vân Cương mãi, sợ cô sẽ không về thật.
Cô ấy cũng chẳng biết mình đã đợi bao lâu nữa, bởi ở đó không có đồng hồ, chỉ biết cô ấy đã chờ đến mức tay chân tê dại, đã hơi tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng cọt kẹt của chiếc giường.
Trại tù tối đen như mực, Helena không biết là ai, mãi đến khi người đó nằm xuống cạnh mình, cô ấy lục lọi, tìm thấy tay Vân Cương bèn nắm lấy, nhỏ giọng: “Cương, là cậu à?”
“Tớ đây, Helena.” Giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền đến, Helena cảm thấy mình muốn òa lên rồi.
“Cậu về là tốt rồi!”
Vân Cương nghe được sự nghẹn ngào bên trong, biết cô ấy lo cho mình, nhất thời thấy cảm động không nói thành câu.
Cô vỗ vai cô ấy rồi nhỏ giọng: “Tớ không sao, Helena, đừng khóc.”
“Ừ.” Cô ấy lau nước mắt đi: “Cậu về là tốt rồi, đã có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đó?”
“Ồn quá! Hai người không ngủ có biết để người khác ngủ không?” Có người nằm cạnh đó giận giữ bảo.
“Xin lỗi xin lỗi!”
Vân Cương quay sang rối rít rồi lại bảo Helena: “Đi ngủ sớm đi, mai chúng ta còn phải làm việc đấy!”
“Vậy nhất định mai cậu phải bảo tớ biết nhé!” Helena đợi lâu cũng đã thấm mệt, nên vừa chúc xong đã thiếp đi rồi.
Nhưng Vân Cương chẳng thấy buồn ngủ chút nào, cô cứ trợn mắt nhìn thành giường, ngẩn ra đó.
Ban nãy… Nếu không phải có kẻ cắt ngang đột ngột, ánh mắt kỳ lạ đó của hắn… Là muốn hôn cô sao?
Ha, thật buồn nôn.
Vân Cương xoa mông, còn tưởng hắn to gan lắm, ra vẫn phải thu lại trước mặt người khác.
Nếu hắn phạm luật mà bị tố cáo, chắc chắn sẽ không ngồi được ở vị trí chỉ huy nữa, có thể còn bị phạt.
Nghĩ đi nghĩ lại… Cô còn thấy vui vui.
Ngày hôm sau, lúc đi điểm danh, người phụ nữ kia thấy cô về bình an thì trợn mắt đến mức muốn rơi ra ngoài.
Vì còn lính canh nên Vân Cương không dám động thủ, cô phải chờ cơ hội.
Sớm hôm nay, Helena đã hỏi chuyện của cô, biết thì giận đến mức muốn sang xử ả, nhưng Vân Cương ngăn cô ấy lại.
“Gây chuyện lúc này, cậu muốn bị đánh chết à?” Cô nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Cũng đúng, vậy phải làm sao đây?” Helena bất bình.
“Đợi tối xong việc, đi theo cô ta.”
“Được!”
Giận quá nên cứ nửa tiếng là Helena lại quay đầu trừng người kia một lần.
Giờ ăn trưa, cô ấy còn “tuyên dương” hành động của cô ta, để mọi người cẩn thận cô ta một chút, lỡ sau này có khi vì sao chết cũng không biết.
Ai cũng khịt mũi khinh thường, vốn trước nay những kẻ tọc mạch hại người chưa từng được ai ưa.
Tối hôm đó, sau khi hết việc, người phụ nữ kia muốn lẻn vào dòng người để trốn, nhưng chẳng có ai muốn che cho cô ta, vậy nên Vân Cương và Helena đuổi kịp rất nhanh.
“Hai cô muốn làm gì! Coi chừng tôi báo lại chỉ huy!” Cô ta mạnh miệng.
“Ha, làm gì cô không biết à?” Vân Cương cười lạnh, đẩy cô ta vào một góc tường.
Helena thì bóp tay răng rắc.
“Bớ người—” Cô ta vừa thốt lên đã bị Helena nhét khăn vào miệng.
“Dám kêu à? Tôi nói cô nghe, hôm nay không ai tốt bụng vậy đâu!”
“Ưm ưm ưm…” Cô ta vẫn hung hăng muốn nhấc chân đạp Vân Cương.
Lần này thì cô đã giận thật, sợ Helena bị thương, cô lạnh giọng bảo: “Helena, buông cô ta ra đi, xem ra hôm nay tớ không đánh cô ta một trận ra trò thì cô ta không biết điều!”
Vốn là Helena còn lo Vân Cương nhỏ con, đánh không được, nhưng ngay lập tức cô ấy đã cảm thấy mình đánh giá thấp người này.
Một quả đấm của Vân Cương cứ như cọp như hổ, lại còn rất khó đoán, cú nào cũng chí mạng, đánh đến mức người kia không còn sức đỡ lại nữa.
Cuối cùng, thấy cô ta rũ xuống, Vân Cương mới ngừng lại, cô nắm tóc cô ta lên, đạp một cú vào ngực: “Chẳng qua chỉ mới một chút, lần sau còn dám hại người, tôi sẽ giết chết cô đấy!”
Nói xong, bỗng cô lại bật cười: “A, thật ra cũng không đến lượt tôi bẩn tay, cô chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Helena cũng thấy khó hiểu: “Sao vậy?”
“Cô ta bị lộ thân phận rồi, không thể moi được tin tức nữa, hôm trước cô ta cũng tham gia cái trò Hội Chữ thập đỏ kia.” Vân Cương cúi người vỗ vào mặt cô ta: “Tất cả những người kia đã bị đưa đến phòng khí ngạt, cô cũng tự lo thân mình đi nhé.”
“Vậy tại sao cô còn sống! Sao cô có thể sống!” Nghe Vân Cương phân tích hoàn cảnh mình, cô ta ai oán hỏi.
“Ai biết được, hẳn do mạng tôi cũng lớn đi?” Vân Cương nhún vai rồi kéo Helena về.
Đi được mấy bước, cô ấy còn quay đầu lại lè lưỡi với người phụ nữ kia, không ngờ lại rơi vào một ánh mắt vui vẻ nào đó.
Helena sững sờ, vội vã quay đầu chạy theo Thẩm Vân Cương.
Vân Cương thấy vậy cũng hơi lo lo, nhưng lại không muốn hỏi, cô cũng không định ép cô ấy nói.
Ngày hôm nay, lúc họ đang làm việc thì một đứa bé Do Thái xuất hiện, đưa cho Helena một cái hộp nhỏ.
Cô ấy mở ra nhìn thử, là một hộp thức ăn sáng.
Vân Cương thấy bèn chọc ghẹo: “Ra là Helena của chúng ta có người theo đuổi nha.”
Helena cười gượng: “Không, không phải vậy đâu.”
“Này…” Vân Cương nhìn cái hộp đẹp: “Hẳn là phải phí công sức lắm đấy”
Helena lấy hai phần thức ăn ra đưa cô: “Cương, cậu ăn đi”
Vân Cương xua tay: “Thôi, tớ không ăn đâu.”
“Cho cậu mà, tớ ăn không hết.”
“Nhưng đúng là tớ không muốn ăn.” Cho cô khác gì phí phạm, thà tự giữ lại ăn một mình, dù thức ăn ở đây không thiếu thốn nhưng cũng rất quý.
Helena thấy cô xin lỗi thì làm bộ giận lẫy: “Cậu không ăn là tớ giận đấy!”
“Được rồi được rồi, tớ lấy một phần thôi đấy.”
Nhưng Helena vẫn khăng khăng bắt cô lấy cả hai, đang lúc nói qua nói lại thì vô tình khiến cái hộp rơi xuống đất.
Vân Cương vội vã nhặt lên giúp cô nàng, không ngờ lại thấy được một tờ giấy nhỏ: “My dear – Tôi yêu em.”
Helena sợ hãi vô cùng, vội vã giật lấy tờ giấy rồi xé nát nó, ném vào lò đốt.
Vân Cương thấy vậy, đoán ngay sợ là chuyện này không đơn giản thế, nhưng ở đây đông đúc, cô cũng không nên hỏi chuyện.
Rồi mấy ngày tiếp sau đó, thỉnh thoảng Helena sẽ bị kêu đi, lúc này Vân Cương khẳng định “người có lòng” kia không phải cậu Do Thái đó, vì cậu ta không có quyền gọi người trong xưởng.
Tối hôm đó, lúc tắm chung, Vân Cương kéo tay cô nàng, hỏi nhỏ: “Helena, cậu đang phiền lòng chuyện gì à? Nói tớ nghe, chúng ta cùng giải quyết”
Chuyện này không hề nhỏ, vốn Helena không muốn nói, nhưng chuyện này đã đè nặng trong lòng cô ấy suốt mấy ngày nay, sắp nổ tung mất rồi, thế là cô ấy hít một hơi thật sâu, trả lời: “Tớ nó cậu biết, nhưng cậu phải giữ bí mật nhé!”
“Yên tâm đi.”
“Hôm trước….
Mẩu giấy cậu thấy hôm trước là của tên sĩ quan đã tổ chức sinh nhật…”
“Sao?” Vân Cương giật thót: “Vậy cậu tính thế nào?”
“Có chết tớ cũng không yêu một tên sĩ quan đảng Quốc xã!”
“Hắn… Hắn có ép buộc cậu không?” Vân Cương do dự một lát rồi hỏi, gió nơi này làm lưỡi cô líu hết lại.
“Không có… Hắn chỉ dùng quyền lực gọi tớ lên nói chuyện thôi.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng mà… Cương, tớ không muốn đi nữa, cũng không muốn gặp hắn.”
“Vậy phải làm sao đây? Bây giờ hắn đang là người quản lý khu này, chúng ta không thể trái lời hắn được.”
“Ừ.” Helena thở dài.
“Nhưng mà hắn cũng đâu làm gì lạ, đúng không?”
“Đó là vì hắn đang làm lãnh đạo, hắn sợ bị tố cáo thôi.” Helena lo lắng: “Nếu bị phát hiện, tớ cũng sẽ chết mất.”
Đúng là khó giải quyết thật, Vân Cương nghĩ suốt hai ngày cũng không tìm được cách gì hay.
Nhưng mà chẳng mấy chốc cô đã chẳng còn tâm trí nghĩ chuyện của Helena nữa, vì cô gặp chuyện phiền phức: Chập tối đó, lúc vào thị sát trong trại, Alois, Bruno và Dieter tìm thấy Vân Cương đang cố gầm mặt vào trong cũi.
“Mày! Ra đây!” Alois chĩa roi ra xa.
Vốn là Vân Cương muốn vờ làm việc để trống bọn chúng, nhưng những khẩu súng bên hông Dieter và Bruno khiến cô sợ hãi.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đứng dậy đi theo chúng.
“Chạy hả, hôm nay xem mày chạy đi đâu.” Alois vẫn giữ bộ dạng lười nhác đó, nhưng mắt hắn đầy vẻ thâm độc.
“Nói nhiều với ả làm gì! Đánh thẳng đi!” Dieter đập báng súng vào đầu Vân Cương, cô ngã nhào trên đất.
Vân Cương cảm giác được máu mình đã chảy xuống.
Chúng thật độc ác.
Cô cắn môi, không nói gì.
“Do mày mà bọn tao bị phạt!” Bruno cũng đạp hai cái, thấy không đã ghiền, hắn giật lấy roi trong tay Alois, vụt thật mạnh xuống đầu cô.
Vân Cương ôm đầu, vẫn im lặng.
“Còn gan góc nhỉ?” Alois phả khói thuốc, nắm tóc cô giật ngược ra sau: “Đánh tiếp!”
Helena về không thấy Vân Cương đâu, hỏi ra mới biết cô đã gặp chuyện.
Cô ấy chạy ra ngoài đã thấy Vân Cương bị đánh đến bê bết máu, bèn chạy như điên vào phòng làm việc của Wunsch.
“Xin ngài, xin ngài cứu bạn của tôi!”
Wunsch thấy mặt mũi cô ấy đầy nước mắt thì đỡ ngay dậy, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Helena nói hết chuyện ra cho hắn ta nghe: “Xin ngài mau cứu cô ấy, cô ấy chết mất!”
“Em đừng lo, tôi sẽ đi ngay, bây giờ em về làm việc đi, có biết không?”
Tất nhiên Helena biết mình không thể đi với hắn ta, đành phải lau nước mắt chạy về.
Vân Cương cảm thấy mình bị đánh đến choáng váng đầu óc, có thể là do máu chảy nhiều quá, cô bắt đầu thấy khó chịu rồi.
“Alois, Dieter, Bruno, các cậu đang làm gì vậy?”
“Dạy dỗ công nhân lười biếng.” Alois trả lời.
“Các cậu cũng không thể đánh chết cô ta được, bây giờ tìm được công nhân lanh lẹ ngày càng khó.”
“Thật à?”
“Cô ta làm việc không tệ” Wunsch nói: “Sao tự dưng hôm nay các cậu chạy đến đây vậy, qua phòng tôi uống chút rượu đi.
Từ sau sinh nhật tôi, chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau.”
“Còn không phải do con điếm này à?” Bruno đạp Vân Cương đang nằm trên đất một cái.
“Đi thôi, đừng quan tâm cô ta nữa.” Wunsch nhìn cô: “Còn chưa đi làm việc tiếp?”
Vân Cương nghe vậy thì lảo đảo bò dậy: “Dạ.”
Alois thấy cô còn bò dậy được thì phá ra cười: “Quả nhiên tố chất cơ thể mày tốt.”
Mắt Vân Cương nhỏ đầy máu, cô lau đi, cảm thấy không nhìn rõ đường nữa, chỉ có thể bước vội theo bản năng.
Sau đó cô cũng không biết mình đã đi đâu nữa, cứ đi rồi lại đi, hình như đã đụng phải ai đó, rồi ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.
Molders cởi áo khoác trên người, bao lấy cơ thể đầy máu của cô, ôm lên lưng ngựa rồi mang về biệt thự của mình.
Fritz đã xử lý vết thương cho cô, hắn nhìn cô nằm bất tỉnh, bỗng một cơn khó chịu dâng lên trong lòng, chẳng nói thành lời… Chưa bao giờ hắn thấy cô yếu ớt như thế, dường như lúc nào cô cũng rất cứng đầu và xảo quyệt, khiến hắn muốn phá nát tất cả của cô.
Chẳng qua trước đó hắn thấy hứng thú với cơ thể mềm mại của cô, vậy mà người này không biết điều, dám từ chối hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận, quăng cô đến đây xem thử cô còn cứng đầu như vậy nữa không.
Nhưng lúc này đây, thấy cô ngã xuống trước mặt mình, người đầy máu, hắn lại sợ hãi.
Cảm giác này rất đáng ghét, thậm chí hắn còn nghĩ mình muốn bắn chết cô, nhưng hắn không nổ súng được.
Cô vẫn chưa chịu khuất phục, sao hắn có thể để cô chết?
“Tỉnh dậy đi… Mau tỉnh dậy… Tỉnh đi…”
Giữa cảm giác hỗn độn, dần dần Vân Cương lấy lại được ý thức của mình.
Hệ thống: “Cuối cùng cô cũng có ý thức rồi”
“Tôi chết nữa rồi sao?”
“Không.”
Vân Cương thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống nói tiếp: “Nhưng cũng không xê xích nhiều.”
“… Là sao?”
“Vốn là cô đã chết rồi.
Cơ thể không còn khả năng tạo máu nữa, nhưng lần này cô bị đánh, người cô không còn chút máu nào nữa.”
“Thì sao?”
“Nếu còn lần sau, tôi cũng hết cách.”
“Vậy là bây giờ không sao?”
“Cứ cho là vậy đi, cô không thể bị thương nữa, sau này phải cẩn thận hơn.”
“Tôi biết rồi.”
“Nhiệm vụ tiếp theo là hai tháng sau, tôi đề nghị cô ở lại đây.”
“Ở lại đây á?” Vân Cương còn chưa kịp hiểu thì đã bị hệ thống ép tỉnh dậy.
Cô mở mắt, thấy trần nhà quen thuộc thì có hơi hốt hoảng.
Cô ngồi dậy, phát hiện ra cả người mình quấn đầy băng.
Đây là một căn phòng khác trong biệt thự của Molders, tại sao cô lại ở đây? Cô nhớ hình như mình đã đụng phải một người giống hắn trước khi ngất đi, không lẽ là hắn thật?
Vân Cương đi chân trần xuống giường, quả nhiên thấy Molders đang ngồi uống cả phê ở sảnh lớn.
Hắn nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, nói một câu không mặn không nhạt: “Tỉnh rồi?”
“Vâng.”
“Lại đây.” Hắn ra lệnh.
Vân Cương do dự một lát mới đi tới.
Đôi mắt lạnh lùng của Molders rơi vào đôi chân trần, hỏi như không: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Dạ?” Vân Cương cuộn những ngón chân lại, không hiểu lời thiếu đầu đuôi này của hắn.
“Ngoài đó nguy hiểm không?” Hắn nhấp một ngụm cà phê, hỏi như bâng quơ.
Lúc này Vân Cương mới kịp hiểu, cô không biết nên trả lời như thế nào, vậy là dứt khoát im lặng.
Molders buông ly cà phê xuống, đứng lên chỉnh lại ống tay áo rồi mới đi đến chỗ cô, rũ mắt xuống nhìn.
Không thể không khen hốc mắt sâu của người Châu Âu, dễ khiến người ta thấy ngập tràn tình cảm.
Nhưng khi nó được đặt trên mặt Molders, cô chỉ cảm thấy được sự lạnh lùng u ám.
Hắn ra lệnh tỉnh bơ: “Trước hết cứ ở lại đây, tiếp tục công việc trước kia của cô.”
Nhờ lời khuyên của hệ thống, Vân Cương ngoan ngoãn đồng ý.
Dù sao trước nay Molders cũng không cho ai từ chối hắn.
Molders cho là cô chịu hết nổi rồi nên mới nghe lời, hắn chuyển chủ đề đi: “Vậy chúng ta nói một chút về vấn đề của cô đi.”
Vân Cương nghe vậy, đồng tử hơi co lại, đoạn cô nhắm mắt hỏi: “Cơ thể tôi thế nào?”
“Vì sao tim cô không đập nữa?”
“Rốt cuộc cô là ai?”.